Hứa Thanh Mây không nói gì, mà chỉ nhìn sang Lâm Mạc Huy ở bên cạnh.

Tuy rằng cô là chủ tịch của công ty. Nhưng khi có Lâm Mạc Huy ở đó, mọi công việc lớn nhỏ cô đều để anh quyết định.

Đây là một sự tôn trọng của người vợ đối là với người chồng. Đồng thời, đó cũng là thái độ mà cô muốn tuyên bố với bên ngoài.

Cô muốn cho tất cả mọi người biết, cho dù Lâm Mạc Huy chỉ là con rể trong nhà thì đối với cô anh luôn giữ vị trí cao nhất.

Hơn nữa, mọi chuyện trong nhà cũng là do Lâm Mạc Huy quyết định!

Lâm Mạc Huy kiểm tra kỹ đội trưởng đội an ninh Vương Châu, nhìn chằm chằm làm cho anh ta toát mồ hôi lạnh.

Tuy rằng bình thường Lâm Mạc Huy là một người khó đoán, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Hổ Đông An đối với Lâm Mạc Huy thì biết chắc chắn người này không đơn giản.

Một lúc lâu sau, Lâm Mạc Huy mới nhẹ giọng nói: “Vương Châu, toàn bộ bộ phận an ninh giao cho anh quản lý, anh có quản được không?”

Vương Châu vui mừng khôn xiết nói: "Anh Lâm, Chủ tịch Thanh Mây, hai người cứ yên tâm!” “Còn về việc bên phía bộ phận an ninh, tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa!” “Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ gặp anh đầu tiên!” “Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ nghe theo lệnh của anh và Chủ tịch Thanh Mây. Ngoài ra bất cứ người nào nói gì, tôi cũng sẽ không nghe! “Nếu hai người bảo tôi lên núi đao xuống biển lửa, tôi tuyệt đối sẽ không nhíu mày!"

Lâm Mạc Huy hài lòng gật đầu: “Rất tốt, không cần phải nói mấy lời đáng sợ như vậy.” “Công việc ở bộ phận bảo an này cũng không có gì nhiều.” “Chuyện cần chú trọng nhất là các anh phải bảo vệ an toàn cho chủ tịch và nhân viên trong công ty không bị gây rối.”

Vương Châu liên tục gật đầu: “Anh yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho tôi!”

Lâm Mạc Huy nói: “Tôi không biết rất cuộc anh và Hoàng Kiến Đình có quan hệ như thế nào.” “Thế nhưng, nếu anh đã quyết định ở lại công ty làm việc, vậy thì phải làm cho thật tốt.” “Hiện tại anh là một bảo an, nhưng công ty sẽ không để năng lực của bất cứ ai bị vùi lấp đâu.” “Anh cũng biết, công ty gần đây mở rộng sang rất nhiều ngành. Hơn nữa còn mở ra rất nhiều công ty con. “Những công ty con này, dù sao chúng tôi cũng cần điều động một số người tin tưởng sang để quản lý.” “Anh hiểu ý của tôi chứ?”

Vương Châu quá đỗi vui mừng, đương nhiên anh ta hiểu được ý tử trong lời nói của Lâm Mạc Huy.

Lâm Mạc Huy đang nói cho anh ta nghe. Nếu anh ta làm tốt công việc của mình thì rất có thể được Lâm Mạc Huy tín nhiệm. Như vậy, sau này anh ta không chừng sẽ được công ty cho thăng chức, thậm chí là nhân viên cấp cao.

Nói thẳng ra, hiện tại anh ta chỉ là bảo an, nhưng chỉ cần làm tốt thì sau này vẫn có cơ hội kiếm được một đống tiền! đường sống trong chỗ chết, không chỉ thế mà

Lần này Vương Châu như tìm được còn được nhận một lời hứa như vậy, anh ta quả thực cảm động rơi nước mắt. “Anh Lâm, Chủ tịch Thanh Mây, hai người yên tâm. “Tôi... hôm nay Vương Châu tôi dùng cái mạng này để thề, tôi nhất định sẽ làm tốt, nhất định trung thành!

Giọng nói của Vương Châu còn run run. Lâm Mạc Huy gật đầu: “Tốt, mọi chuyện có thể làm được. "Đúng rồi, anh đi tìm Hổ Đông An đi, nói với anh ta lời xin lỗi.” “Từ nay về sau mọi người giống như là cơm ăn chung một nồi, một số ân oán nhỏ thì không nên so đo!”

Vương Châu liên tục gật đầu: “Vâng, vâng!”

Ra khỏi văn phòng, Vương Châu hít sâu một hơi, tinh thần thoải mái.

Lần này anh ta đến để xin lỗi và bày tỏ lòng trung thành. Anh ta vốn dĩ chỉ muốn cảm ơn vì đã cứu mạng mình, không ngờ rằng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Còn việc anh ta đi tìm Hổ Đông An để xin lỗi mọi chuyện, kỳ thật cho dù Lâm Mạc Huy không yêu cầu, anh ta cũng sẽ đi xin lỗi.

Dù sao lúc ấy, anh ta cũng kéo cổ Hổ Đông An, cái này cũng không phải là chuyện nhỏ gì.

Cũng may, chuyện này Lâm Mạc Huy cũng đã tự mình nói ra, thì tất cả mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.

Nếu không có tiếng nói của Lâm Mạc

Huy, anh ta có đi xin lỗi e rằng cũng không dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, có lời nói của Lâm Mạc Huy, thì anh ta có đi xin lỗi, Hổ Đông An cũng sẽ nể mặt Lâm Mạc Huy hơn.

Ra khỏi công ty dược phẩm Hưng Thịnh, Vương Châu lái ô tô tới thẳng chỗ Hổ Đông An.

Hổ Đông An đang ở trong văn phòng, Vương Châu vừa bước chân tới cửa đã hỗn hển quỳ rạp xuống đất. “Hổ Đông An, chuyện hôm nay là tôi có mắt nhưng không có tròng, có mắt như mù vậy!” “Tôi đã làm điều có lỗi, xin anh Hổ tha lỗi cho tôi, tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để bồi thường cho anh!” Hổ Đông An cũng không thèm nhìn người kia. Tình huống quỳ xuống cầu xin tha thứ thế này, anh ta đã thấy nhiều rồi.

Vương Châu cũng không dám lên tiếng nữa, cứ thế quỳ ở đấy đợi. Mãi cho đến khi Hổ Đông An giải quyết hết đống công việc, lúc này mới liếc sang nhìn anh ta: “Anh Lâm bảo anh tới?"

Vương Châu vội vàng nói: “Anh Lâm có nói, rồi để tôi đến chỗ anh để học hỏi. “Nếu trong tương lai tôi có chỗ nào sai sót, mong anh chỉ bảo nhiều hơn.”

Hồ Đông An gật đầu, có Lâm Mạc Huy lên tiếng, anh ta cũng sẽ không làm khó Vương Châu. “Tốt, anh đứng lên đi.” “Từ nay về sau chúng ta coi như là ăn chung một nồi cơm, mấy chuyện nhỏ này, cũng không cần phải lo lắng." “Nếu sau này có chuyện gì không xử lý được, có thể liên hệ với tôi.”

Vương Châu quá đỗi vui mừng.

Có những lời này của Hổ Đông An, không nhữn của anh ta được giải quyết. Mà điểm mấu chốt là anh ta còn chiếm được niềm tin của Hồ Đông An.

Hồ Đông An nói, có chuyện gì không giải quyết được, có thể liên hệ với anh.

Nói trắng ra, chính là về sau anh ta ra ngoài gặp sự cố gì, có thể nói ra là mình làm việc cho Hổ Đông An

Một câu nói, một sự việc, Vương Châu giống như trong cái rủi có cái may vậy.

Đương nhiên, anh ta càng cảm kích Lâm

Mạc Huy và Hứa Thanh Mây hơn. Nếu không phải được Hứa Thanh Mây tha thứ, thì bây giờ Vương Châu không biết kết cục của mình sẽ đi về đâu.

Hổ Đông An anh ta cũng không phải là người hiền lành lương thiện gì! “Cảm ơn anh Hổ, cảm ơn anh Hổ!”

Vương Châu liên tục nói lời cảm ơn, cúi người đi ra khỏi văn phòng.

Lúc sau đi khỏi, Vương Châu cảm thấy tâm trạng quá thoải mái, tất cả những lo âu lập tức tan biến hết.

Vừa lái xe chuẩn bị ra khỏi cổng công trường, một chiếc BMW 7-series đã nghênh ngang lao tới.

Vương Châu nhìn thoáng qua, hai con mắt bắt đầu đỏ lên.

Người ngồi trong xe chính là Hoàng Kiến

Đình.

Vì Hoàng Kiến Đình đến đây với tư cách tổng giám đốc công ty kiến trúc thế nên một lúc sau đã có người mở cửa xe BMW 7-series cho cậu ta.

Về việc Hứa Đình Hùng đồng ý tặng chiếc BMW này cho Lâm Mạc Huy đã bị cậu ta quẳng ra khỏi trí nhớ lâu rồi.

Hoàng Kiến Đình mỗi ngày đều đi chiếc xe BMW 7-series này đu đưa trước mặt các bạn bè của mình, há mồm ngậm miệng lại nói hàng chục tỷ, coi bộ rất đắc ý.

Trong khoảng thời gian này, Hoàng Kiến Đình tụ tập với không ít bạn bè.

Trước đây những tên khốn kiếp kia đều giỏi hơn cậu ta, vậy mà bây giờ lại quay ra nịnh bợ cậu ta. Hoàng Kiến Đình là người ham hư vinh, chiếm được tình cảm thì cảm thấy rất thỏa mãn!

Vương Châu lái xe đi thẳng hướng phía trước, chặn chiếc xe của Hoàng Kiến Đình. Khoảng thời gian này có thể nói Hoàng Kiến Đình đang diễu võ giương oai, chẳng có ai dám làm vậy với cậu ta cả. Hoàng Kiến Đình bật dậy mở cửa xe, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, mắt mày mù à?" “Không thấy xe của ông đang đi hướng này hay sao?" “Dám chặn xe của ông đây, để ông đây giết chết mày!”

Vương Châu chẳng nói nhảm, trực tiếp đẩy cửa xe lao xuống.

Hoàng Kiến Đình vừa thấy Vương Châu, lập tức nở nụ cười: “Chà, cứ tưởng là ai, hóa ra là cậu à!” “Này, bạn thân, có chuyện gì vậy?” “Đúng rồi, bố vợ của tôi ông ấy sắp đến công ty, cậu định sắp xếp như thế nào?” "Buổi tối bảo mấy anh em nữa ra, tôi chủ trì, chúng ta ăn một bữa ngon một chút nhé?"

Hoàng Kiến Đình còn không biết công ty đã có chuyện gì xảy ra.

Còn sắc mặt Vương Châu tái xanh, nổi giận đùng đùng chạy tới bên cạnh xe của Hoàng Kiến Đình, mạnh mẽ ở cửa xe túm lấy cổ Hoàng Kiến Đình lôi ra ngoài. "Vương Châu, cậu làm gì vậy?” Hoàng Kiến Đình kinh ngạc hỗ to.

Thế nhưng Vương Châu không nói lời thừa thãi, trực tiếp vung nắm đấm đấm vào mặt cậu ta, rồi một cước đá thẳng vào bụng.

Hoàng Kiến Đình bị đánh ngã xuống mặt đất, không khỏi giận dữ kêu lên: “Mẹ kiếp, cậu điên rồi à?" “Tôi là Hoàng Kiến Đình, cậu dám đánh tôi ư?” “Cậu có biết không, hiện giờ ông đây nằm giữ hàng chục tỷ tiền làm ăn. Nếu ông đây muốn giết cậu, thì chỉ giống như bóp chết một con kiến mà thôi, con mẹ nó...

Không đợi cậu ta nói xong, Vương Châu lại tung một cước nữa đá thẳng vào miệng cậu ta.

Ngay lập tức, miệng Hoàng Kiến Đình chảy máu, câu nói tiếp theo cũng bị nuốt về.

Hoàng Kiến Đình chỉ thẳng vào Vương Châu nức nở, sắc mặt cực kì khó chịu.

Vương Châu nhặt trên mặt đất một viên gạch, chỉ vào Hoàng Kiến Đình tức giận nói: “Mau quỳ xuống!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play