Sáng hôm sau, Lâm Mạc Huy đã quay trở về với thành phố Hải Tân.

Hạ Vũ Tuyết đưa anh đến bên ngoài biệt thự khu Đảo Xanh liền lái xe rời khỏi.

Lâm Mạc Huy cầm theo lò luyện đan và đi vào cửa chính biệt thự khu Đảo Xanh, anh vừa mới bước vào thì chiếc Ferrari từ bên trong đang gầm rú phóng ra nhanh.

Người lái xe chính là Vương Hoàng Minh, trên ghế phó bên cạnh anh ta là một bó hoa tươi lớn do anh ta chuẩn bị kỹ càng, bây giờ anh ta sẽ đi gặp Hứa Thanh Mây.

Anh ta lái xe cực kì nhanh, lúc phóng ta thiếu chút nữa đã tông vào Lâm Mạc Huy đang từ ngoài đi vào.

Vương Hoàng Minh lập tức đạp thắng xe, anh ta tức giận trừng mắt nhìn lấy Lâm Mạc Huy mà mắng chửi: “Thắng khốn, đi không biết nhìn đường sao?” “Đụng hư xe của tao, mày có tiền bồi thường sao?"

Vương Hoàng Minh mắng mỏ xong liền lái xe rời khỏi, anh ta không hề nhìn lấy Lâm Mạc Huy một lần nào.

Với lại, quần áo mà Lâm Mạc Huy đang mặc thật sự quá tầm thường, anh vừa xách theo một cái hộp lớn lại không lái xe, nhìn thế nào cũng giống một người công nhân sửa chữa.

Bên trong biệt thự khu Đảo Xanh, đôi lúc cũng có những công nhân vào đây làm việc, Vương Hoàng Minh đã nhìn thấy qua rất nhiều, vì thế dĩ nhiên không xem Lâm Mạc Huy ra gì.

Lâm Mạc Huy khẽ cau mày, anh cũng chẳng hề quan tâm và tiếp tục đi vào biệt thự khu Đảo Xanh.

Nhân viên bảo an ở đây đều quen biết với Lâm Mạc Huy, cũng biết là Lâm Mạc Huy sống ở trong căn biệt thự đắt đỏ nhất tại khu này, vì thế họ cực kỳ cung kính đối với Lâm Mạc Huy.

Anh mang theo chiếc hộp về nhà, bên trong chiếc hộp ấy là những nguyên liệu thảo dược và cái lò luyện đan mà Lâm Mạc Huy cổ tình mua về.

Về đến nhà, người giúp việc đem mọi thứ đều thu dọn gọn gàng, sạch sẽ. Lâm Mạc Huy đi qua xem người em gái

Lâm Quế Anh vẫn còn đang say sưa trong giấc ngủ, anh khẽ khàng nói: “Quế Anh, anh hai đã đem lò luyện đan về rồi đây, rất nhanh thôi em sẽ có thể tỉnh lại.

Anh dặn dò người giúp việc vài chuyện, hướng dẫn họ đem thảo dược rửa sạch sẽ, Lâm Mạc Huy chuẩn bị tối nay sẽ về luyện thuốc.

Luyện thuốc vào sáng sớm như thế này, nếu để người giúp việc nhìn thấy, nói không chừng lại gây nên cơn chấn động gì đây.

Lâm Mạc Huy sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ quần áo mới, anh liền rời khỏi nhà và đi đến công ty của Hứa Thanh Mây.

Anh bắt chiếc taxi đến phía dưới công ty của Hứa Thanh Mây, từ xa Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy chiếc Ferrari của Vương Hoàng

Minh đang đậu dưới công ty. Anh không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi lên lâu.

Khi anh đến bên ngoài phòng làm việc của Hứa Thanh Mây, Lâm Mạc Huy liền nghe thấy những lời tỏ tình sến rện từ bên trong: “Thanh Mây, anh thật lòng rất thích em.” “Em hãy gả cho anh, anh nhất định sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc trên đời!” “Thật đấy, em đi theo tên vô dụng kia chỉ khiến bản thân em mất mặt mà thôi.” “Nhưng mà, nếu như em kết hôn với anh thì lại khác, hai chúng ta mới thật sự xứng đôi vừa lứa!” “Thanh Mây, em cũng thích anh mà phải không?” “Em đừng che giấu tình cảm của bản thân, anh có thể thấy được, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy em, anh đã có thể nhìn ra!" “Nếu hai chúng ta đều yêu thương đối phương thì tại sao phải tra tấn lẫn nhau chứ?"

Lâm Mạc Huy cũng ngơ ngác, đây rất cuộc là sao?

Lúc này, trong phòng lại truyền ra âm thanh phẫn nộ đến run rẩy của Hứa Thanh Mây: “Tôi nói thêm một lần nữa, anh mau cút khỏi đây cho tôi!” “Nếu anh còn không cút, tôi... tôi gọi bảo vệ đấy!”

Vương Hoàng Minh: “Thanh Mây, tại sao em phải như thế chứ?" “Em có phải đang lo lắng người khác biết em chưa ly hôn đã đến với anh phải không?” “Em cứ yên tâm, sẽ không ai dám nói gì sau lưng em đâu!” “Ai dám nói gì tới chuyện này, anh nhất định sẽ cho người đó chìm sâu dưới đáy sông quảng dương!” “Em gả cho anh chỉ cần yên tâm mà tận hưởng cuộc sống này. Tất cả những chuyện khác, toàn bộ cứ giao hết cho anh!" “Thanh Mây, anh thật sự rất yêu em...

Hứa Thanh Mây kinh ngạc hét lên: “Anh làm gì thế?” "Bảo vệ! Bảo vệ”

Vương Hoàng Minh cười sung sướng: “Em không cần phải gọi, bảo vệ sẽ không đến đâu.” “Đảm bảo vệ này đã được anh sắp xếp ổn thoả hết rồi!” “Thanh Mây, em không cần phải xấu hổ!”

Lâm Mạc Huy đã đi đến trước cửa, anh hùng hổ xông vào liền nhìn thấy Vương Hoàng Minh cứ thế mà trực tiếp ôm lấy Hứa Thanh Mây.

Hứa Thanh Mây cực lực phản kháng, nhưng với sức lực yếu ớt của người phụ nữ, cô làm sao chống lại được một người đàn ông chứ.

Khuôn mặt Vương Hoàng Minh vô cùng kích động, anh trực tiếp cưỡng hôn Hứa Thanh Mây.

Lâm Mạc Huy tức giận đến mức bùng nổ, anh xông qua đó và bắt lấy cổ Vương Hoàng Minh, nhấc cả người anh ta lên, sau đó lại mạnh mẽ ném xuống đất.

Vương Hoàng Minh không ngờ đến, đã đến lúc này rồi vẫn xuất hiện một tên phá hỏng chuyện tốt của mình.

Cú ném này khiến anh cảm thấy xương cốt bản thân như đang rã ra thành từng mảnh.

Anh cố gắng chống đỡ mấy lần cũng không thể đứng lên được, đột nhiên một ngụm máu liền phun ra từ trong họng anh.

Hứa Thanh Mây vô cùng kinh ngạc và vui mừng, cô ba chân bốn cẳng liền chạy qua bên Lâm Mạc Huy và ôm lấy anh mà khóc thút thít.

Cảnh tượng trước mắt khiến Vương Hoàng Minh càng phẫn nộ và đố kỵ, mặt mày anh dữ tợn như muốn nuốt sống lấy Lâm Mạc Huy: "Mày làm gì đó?" “Mày không biết tạo là ai hả?"

Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh lẽo đến cực điểm: “Tôi không cần biết anh là ai!” “Tôi chỉ biết một điều, anh ức hiếp vợ tôi thì anh đã đáng chết rồi!" “Vương Hoàng Minh lập tức đứng hình: “Vợ... vợ của mày?" "Mày chính là thằng chồng vô dụng của

Thanh Mây?” “Không đúng, nhìn mày cứ trông quen quen. “Tao nhớ ra rồi, lúc nãy khi tạo lái xe từ biệt thự khu Đảo Xanh đi ra thiếu chút nữa đã đụng phải mày đúng không?” “Trời ơi, thì ra mày chỉ là một công nhân sửa chữa ống cống cho người khác!” “Ha ha ha, vậy mà vợ mày lại nói mày là bác sĩ, thật khiến người ta nực cười!”

Biểu cảm của Lâm Mạc Huy vẫn không thay đổi mà lạnh giọng nói: “Nói xong mấy lời dư thừa đó chưa?" “Nói xong thì anh đi chết đi!”

Dứt lời, Lâm Mạc Huy đột nhiên xông lên nằm lấy cổ Vương Hoàng Minh, nhấc anh ta lên lần nữa.

Vương Hoàng Minh muốn phản kháng nhưng lại bị Lâm Mạc Huy đẩm lên mặt.

Trực tiếp đem sống mũi anh ta đánh gãy, máu tươi cứ thuận theo mũi và miệng anh chảy ròng ròng.

Đầu óc của Vương Hoàng Minh quay cuồng, thiếu chút nữa ngất xỉu.

Cú đấm kế tiếp của Lâm Mạc Huy đang chuẩn bị giáng xuống mặt Vương Hoàng

Minh.

Hứa Thanh Mây liền tức tốc xông đến ngăn cản anh: "Lâm Mạc Huy, đừng mà.” “Anh làm như thế sẽ đánh chết anh ta đấy!” “Nếu anh đánh chết người thì em... em phải làm sao đây?”

Một câu nói của Hứa Thanh Mây thành công khiến Lâm Mạc Huy tỉnh táo một chút.

Không sai, con người này, dạy dỗ anh ta một bài học là được rồi.

Nhưng mà nếu như đánh chết anh ta ở đây, Lâm Mạc Huy tuyệt đối không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Anh liền tuỳ tiện ném Vương Hoàng Minh xuống đất và lạnh lẽo nói: “Cút ra ngoài!” “Lần sau đừng để tôi thấy anh, nếu không, anh sẽ không được may mắn như ngày hôm nay!

Vương Hoàng Minh chưa từng phải chịu tủi nhục như thế này, anh ta tức đến cả người đều run bần bật và hét lớn: “Thằng khốn mày dám đánh tao?" “Mày có biết tạo là ai không?” “Bố tạo là Vương Trường Giang, gia đình tôi thuộc nhà họ Vương, một trong mười gia tộc lớn!” “Mười gia tộc lớn mày có biết không?” “Tao đây với người thừa kế của nhà họ Vương là hai anh em chú bác." “Mày dám đánh tao tức là đang vả vào mặt của nhà họ Vương!” “Tao đây không làm mày sống không được, chết cũng không xong, tao sẽ theo họ mày!”

Sắc mặt Lâm Mạc Huy lạnh tanh, anh bước lên nắm lấy cánh tay ở Vương Hoàng Minh và đẩm thật mạnh vào cánh tay ấy.

Một tiếng rắc vang lên, cánh tay của Vương Hoàng Minh trực tiếp bị đánh gãy.

Vương Hoàng Minh hét lên một tiếng thảm thương liền đau đến thiếu chút nữa ngất đi. “Đi về nói cho Vương Trường Giang hay nhà họ Vương biết!” “Tôi cho bọn họ thời gian ba ngày để đến đây quỳ xuống và dập đầu tạ lỗi!” “Sau ba ngày, nếu không ai đến thì cho dù là Vương Trường Giang hay nhà họ Vương đều sẽ bị xóa sổ khỏi thành phố Hải Tân này!”

Lâm Mạc Huy lạnh lẽo nói.

Vương Hoàng Minh sững sỡ, anh ta ngây ngốc nhìn Lâm Mạc Huy. "Mày... một đứa vô dụng rác rưởi như mày mà lại dám nói ra những lời này sao?” “Được!" “Tao sẽ nhớ lấy! “Mày cứ đợi đấy, mày cứ đợi đấy!

Vương Hoàng Minh loạng choạng đứng lên và hoảng loạn chạy ra ngoài.

Lúc này, ba người đang từ cửa chạy vào chính là Hứa Đình Hùng, Phương Như Nguyệt và Hứa Thanh Tuyết.

Ba người vốn đang tươi cười rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Vương Hoàng Minh thì nhất thời ngây ngốc.

Hứa Đình Hùng liền hỏi han: “Cậu Vương, cậu... cậu sao lại thành ra thế này?” "Không phải cậu đến nói chuyện với Thanh Mây sao?” “Tại sao lại ra nông nỗi này?” Khuôn mặt Vương Hoàng Minh dữ tợn mà rống lên: “Ông nói đi?” “Thằng ở rể nhà ông đã đánh tôi ra nông nỗi này đây!” “Tôi nói cho ông biết, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với bố tôi, nói với nhà họ Vương!” là “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play