Vương Hoàng Minh vừa chạy theo Hứa Thanh Mây vào trong nhà hàng thì thấy cô đang ngồi nói chuyện với hai vợ chồng Hứa Đình Hùng.

Anh ta vội vàng sửa sang lại trang phục, thầm nghĩ phải đi đến bắt chuyện ra sao.

Đúng lúc này, hai vợ chồng Tổng giám đốc Vương cũng bước tới.

Hứa Đình Hùng thấy bọn họ đến thì vội đứng dậy chào hỏi: "Tổng giám đốc vương, bà chủ Vương, chúng tôi ở đây."

Hai vợ chồng Tổng giám đốc Vương mỉm cười lịch sự chào đáp lại rồi bước thẳng đến.

Vương Hoàng Minh trợn mắt ngạc nhiên, vội vàng chạy theo bố mẹ mình truy hỏi: "Bố ơi, kia chính là đối tượng xem mắt của con ư?"

Tổng giám đốc Vương liếc mắt xem thường: "Đúng vậy, con có ý kiến gì hay sao?"

Vương Hoàng Minh mừng như bắt được vàng: "Không có ý kiến gì, không ý kiến gì đâu ạ, con rất vui!" "Bố à, nếu thật sự là cô gái này thì con đồng ý kết hôn vô điều kiện!" "Cành nhanh càng tốt ạ!" "Dù cho nhà cô ấy có giàu hay không thì con cũng nhất định sẽ cưới cô ấy!"

Tổng giám đốc Vương tức giận lườm anh ta một cái: "Đúng là đứa không có tiền đồ." "Ít ra cũng phải gặp rồi trò chuyện xem có hợp không chứ, rồi mới xét đến việc gặp mặt sau này, chưa gì đã nghĩ đến chuyện cưới xin rồi." "Nhà ta là danh gia vọng tộc, không thể để con lấy bừa một bình hoa, chỉ có sắc mà không được cái nết gì về nhà được!"

Vợ Tổng giám đốc Vương cũng gật đầu tán thành: "Đúng vậy." "Cô gái này tuy rất xinh đẹp nhưng có xứng để bước chân vào nhà ta hay không thì còn chưa biết được." "Những cô gái trước đây con dẫn về nhà, đều là loại lẳng lơ chỉ biết quyến rũ đào mỏ đàn ông." "Nếu cô gái này cũng thế thì đừng mơ được phép bước chân vào cửa nhà chúng ta!"

Vương Hoàng Minh đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi làm sao có thể nghe lọt lời dạy của bố mẹ nữa: "Con thì lại không nghĩ như vậy đâu." "Dù cô ấy có ra sao thì con vẫn chấp nhận."

Thấy ba người nhà họ vừa nói chuyện vừa đi tới, Hứa Đình Hùng đứng dậy chào hỏi lần nữa rồi mời mọi người cùng ngồi xuống.

Hứa Thanh Mây vẫn nghĩ là Tổng giám đốc Vương chịu gặp mặt bọn họ là có ý muốn hợp tác về chuyện làm ăn sau này, đón tiếp bọn họ rất cẩn thận.

Chỉ là trong bữa cơm, Vương Hoàng Minh luôn mồm hỏi tên tuổi, quê quán, sở thích của cô, không hề cảm thấy ngại ngùng vì mới gặp mặt lần đầu.

Cô đã gặp qua rất nhiều loại công tử đào hoa như Vương Hoàng Minh rồi nhưng bây giờ vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Mặc dù hai vợ chồng Tổng giám đốc Vương trông rất đàng hoàng và đáng tin cậy, nhưng vì sự tồn tại của tên Vương Nhất Minh này mà cô không hề còn ý nghĩ muốn hợp tác gì với họ nữa.

Theo phép lịch sự, cô vẫn cố gắng đáp lại vài lời rồi ngồi ăn cho xong bữa cơm.

Hai vợ chồng tổng giám đốc Vương rất hài lòng với Hứa Thanh Mây.

Cô gái Hứa Thanh Mây này tài sắc vẹn toàn, lại còn rất khéo léo, biết cách ăn nói.

Hơn nữa còn làm chủ một công ty dược phẩm, tài năng có thừa, bọn họ thật sự đánh giá cao cô, khen không dứt miệng.

Rõ ràng là họ đã có ý nhận Hứa Thanh Mây làm con dâu nhà mình rồi.

Sau khi dùng bữa xong, hai vợ chồng tổng giám đốc Vương tươi cười đứng dậy: "Ông Hứa à, đã lâu rồi không gặp, chúng ta cùng ngồi uống chén trà nóng nhé." "Được đó, vậy hai thanh niên trẻ các con ra ngoài đi dạo, shopping nhân tiện hàn huyện chút chuyện đi."

Vương Hoàng Minh vui như mở cờ trong bụng: "Bố mẹ với chú Hứa cứ yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Mây!"

Hứa Đình Hùng hài lòng gật đầu: "Được rồi, các con cứ từ từ mà bồi dưỡng tình cảm." "Tổng giám đốc Vương, chúng ta đi thôi!"

Dứt lời, hai vợ chồng Hứa Đình Hùng làm ra tư thế mời rồi xoay lưng rời đi, làm cho Hưa Thanh Mây còn đang trợn mắt ngạc nhiên như chết đứng tại chỗ.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Không phải là gặp nhau để bàn chuyện làm ăn hay sao, sao lại bắt cô phải đi chơi với tên công tử trăng hoa này? "Bố mẹ ơi, ở công ty con còn rất nhiều chuyện phải xử lý, con phải về thôi." "Tổng giám đốc Vương, bà chủ Vương, sau này có cơ hội gặp mặt chúng ta lại hàn huyên tiếp ạ!"

Hứa Thanh Mây vừa nói vừa vội vàng cầm lấy túi xách xoay người định đi.

Tổng giám đốc Vương nhíu mày, Hứa Thanh Mây hành động như thế làm cho ông ta có chút khó chịu.

Ông ta thấy, tuy xét về nhan sắc lẫn tài năng cô không có gì để phàn nàn nhưng trình độ học vấn hơi thấp, quá chênh lệch so với con trai ông ta.

Cô gái này kết hôn với con trai ông ta thì vẫn chưa thể coi là xứng đôi được, mà là do cô ta muốn trèo cao, một bước lên mây.

Thế nhưng Hứa Thanh Mây lại có thái độ ghét bỏ ngược lại làm cho ông ta nổi cáu, muốn trèo cao mà còn tỏ ra kiêu căng cái gì nữa.

Hứa Đình Hùng thấy tình hình không ổn thì đứng dậy nói: "Thanh Mây, không phải con đã tan tầm rồi sao." "Đã đến đây rồi thì dành chút thời gian nói chuyện với Hoàng Minh đi." "Hoàng Minh mới trở về từ nước ngoài, chắc là vẫn chưa quen thuộc đường xá, con dẫn cậu ta đi dạo chút đi." "Quyết định vậy đi nhé!"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt vội vàng đi mất, để lại Hứa Thanh Mây vẫn đang bối rối chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô thầm đoán ra trong lòng, trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó.

Vương Hoàng Minh vui sướng, cười nói: "Thanh Mây, mọi người đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." "Được rồi, thời tiết hôm nay cũng khá tốt, anh đưa em đi hóng gió một chút."

Vừa nói Vương Hoàng Minh vừa bắt chước dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo định nắm lấy tay cô kéo đi.

Vóc dáng của Vương Hoàng Minh khá cao, khuôn mặt đẹp trai, trong túi lại không thiếu tiền, ngoài kia có không ít cô gái muốn đu bám theo anh ta.

Trước đây, chỉ cần anh ta nhắm vào cô gái nào, thì cô gái đó liền ngoan ngoãn thuận theo ngay.

Anh ta cho rằng Hứa Thanh Mây cũng vậy.

Thế nhưng, Hứa Thanh Mây lại không giống anh ta tưởng mà tránh khỏi bàn tay đang định nằm lấy tay cô, cảnh giác lùi ra xa một bước, vẻ mặt tức giận, trầm giọng cảnh cáo: "Xin lỗi, tôi không thể đi với anh được, giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phải về nhà rồi."

Vương Hoàng Minh thoảng kinh ngạc, rồi lại cười nói: "Ây dà, về nhà có gì vui chứ?" "Đi nào, anh đưa em ra ngoài chơi, thế sẽ vui hơn nhiều."

Hứa Thanh Mây vẫn kiên quyết từ chối: "Không được, tôi không thích đi chơi vào buổi tối." "Với lại chồng tôi sắp về rồi, tôi phải về đón anh ấy!"

Hứa Thanh Mây nói xong, trực tiếp xoay người đi mất, để lại Vương Nhất Minh chết đứng tại chỗ.

Vì hai vợ chồng Hứa Đình Hùng đã nói dối bọn họ nên họ vẫn cho rằng Hứa Thanh Mây còn độc thân.

Vương Hoàng Minh cũng vậy, anh ta vẫn nghĩ Hứa Thanh Mây chưa kết hôn, còn nếu cô có bạn trai rồi thì anh ta cũng sẽ không để ý mà đập chậu cướp hoa, thế nhưng điều anh ta không ngờ tới là cô đã kết hôn rồi.

Lửa giận nổi lên trong lòng, Vương Hoàng Minh vội vàng đuổi theo: "Cô Hứa, phải chăng cô đang lừa tôi?" "Cô đã kết hôn rồi ư?"

Hứa Thanh Mây gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã kết hôn ba năm rồi." "Và tình cảm giữa tôi và chồng tôi vẫn rất tốt đẹp. "Anh ấy đi công tác ba ngày, hôm nay là ngày anh ấy trở về, tôi phải về nhà nấu canh bồi bổ cho anh ấy uống." Một câu cô nói ra làm cho Vương Hoàng

Minh ghen tị đến mức như muốn ngất tại chỗ. Người đàn ông nào lại may mắn lấy được cô gái vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vậy chứ.

Với lại, sao cô gái này lại lạnh lùng với anh ta như thế?

Mắt nhìn theo xe của Hứa Thanh Mây đi khuất, Vương Hoàng Minh chán nản ngồi xuống ghế, vẻ mặt tràn ngập ghen tị và không phục.

Cùng lúc đó, xe của nhà họ Vương đang trên đường đi.

Bọn họ đã có ý muốn nhận con dâu nên muốn bàn chuyện kết hôn với vợ chồng Hứa Đình Hùng. Trong xe, bà chủ Vương thở dài: "Cô gái này, tài sắc đều có, chỉ thiếu mỗi trình độ học vấn quá thấp." "Mong là sau khi cưới Hoàng Minh cô ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng."

Tổng giám đốc Vương suy nghĩ một chút rồi nói: "Không sao đâu, trình độ học vấn chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để chúng ta phải bận tâm." "Có gì sau khi kết hôn cho cô ấy đi học thêm hai năm nữa." "Mặt mũi của nhà họ Vương chúng ta không thể bị hủy hoại trên tay cô gái này được!"

Bà chủ Vương liên tục gật đầu, đồng ý với ý kiến này của chồng mình.

Sau một khoảng thời gian ngắn, họ đã tới trước cửa một tòa nhà.

Đây là một nơi khá yên tĩnh, là một câu lạc bộ tư nhân khá nổi tiếng ở thành phố Hải Tân, chỉ có thành viên của câu lạc bộ mới có thể vào.

Tổng giám đốc Vương dùng thẻ hội viên dân họ vào trong.

Từ lúc vào cửa cả hai người Hứa Đình Hùng và Phương Tuệ đều kinh ngạc đánh giá khung cảnh nơi đây.

Một nơi xa hoa như thế này, chưa bao giờ bọn họ dám mơ được bước chân vào.

Lúc nãy Tổng giám đốc Vương còn dùng thẻ hội viên, muốn được vậy thì cũng phải tầm cỡ tỷ phú, hai người họ lại càng cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.

Nơi mà các bậc đại gia hay đến hóa ra là như thế này sao?

Tổng giám đốc Vương tìm một căn phòng yên tĩnh rồi vào trong, một cô gái xinh đẹp quỳ bên cạnh phục vụ họ pha trà và rót trà.

Hai bên vừa trò chuyện được vài câu, thì tiếng chuông điện thoại của bà chủ Vương vang lên.

Sau khi bà chủ Vương nhận điện thoại thì thay đổi sắc mặt.

Bà ta cúp điện thoại, tức giận nhìn hai vợ chồng Hứa Đình Hùng: "Ông Hứa tổng, bà Hứa, hai người lời gì muốn giải thích với chúng tôi không?"

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cùng chột dạ: "Bà chủ Vương, có chuyện gì vậy?"

Bà chủ Vương giận dữ nói: "Có chuyện gì u?" "Con gái hai người đã kết hôn rồi, sao còn lừa chúng tôi đến xem mắt? Hai người có ý gì đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play