Những người khác cũng không biết rất cuộc giá trị của những bản đơn này là gì, sự thật là mọi người đều không nguyện ý tham gia buổi đấu giả.
Không nghĩ rằng Lữ Tứ Đằng lại thẳng thắn ra giả như vậy, lại khiến cho người khác hoảng sợ.
Ba người Lư Trung Trạch, Lý Đôn Văn và Trương Khiêm bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng lại không ra giá.
Thứ nhất là bọn họ cũng không biết Tam Dương Tạp Đàm có giá trị như thế nào. Thứ hai, bọn họ cũng không có xung đột lợi ích gì với Lữ Tử Đẳng, nên không cần thiết phải đối chọi với Lữ Tứ Đẳng.
Chi bằng cứ xuôi theo dòng nước, không chừng một ngày nào đó còn có dịp cần dùng đến.
Cuối cùng, Lữ Tử Đằng đã giành được Tam Dương Tạp Đàm một cách thuận lợi.
Cầm cái bản đơn này, Lữ Tứ Đằng như nhặt được của quý, khuôn mặt ông xúc động, lấy một cái hộp riêng rồi cất cái bản đơn này vào trong đó.
Buổi đấu giả vẫn tiếp tục, rất nhanh sau đó đã đến đồ vậy cuối cùng được đấu giá, đó cũng chính là cái lò luyện đan mà Lâm Mạc Huy nhằm trúng.
Khi cái lò luyện đan này được mang lên thì lời giới thiệu lại có hơi khác một chút.
Mặt ngoài thì giới thiệu đây là một dụng cụ của các đạo sĩ Đạo giáo, có sức mạnh cực kỳ to lớn, có khả năng ngăn cản tất cả những con đường bất chính.
Không chỉ vậy, ở bên cạnh dụng cụ này quanh năm thì sẽ được tiên khí thấm vào bên trong, vì thế mà có thể được kéo dài tuổi thọ, có tác dụng cho sức khỏe dồi dào. Lâm Mạc Huy ngồi ở bên dưới, không khỏi ngạc nhiên.
Đây chỉ là một cái lò luyện đan mà thôi, tuy là còn chưa lên đến bên cạnh nhưng anh đã có thể ngửi được mùi bên trong cái lò luyện đan này.
Cái gọi là thấm nhuần tiên khí, thực ra chính là những hơi thuốc được giữ lại trong lò luyện đan này, quả thực là có thể loại bỏ một số bệnh tật.
Nhưng hiệu quả thực sự thì cũng không to lớn như vậy.
Nhưng mà, cả nơi này đều nhốn nháo. Đặc biệt là mấy người già đẳng trước, Lư
Trung Trạch, Trương Khiêm và Lý Đôn Văn, tất cả đều mở to hai mắt ra nhìn, nhìn thẳng chăm chăm vào cái lò luyện đan phía trên.
Những người này là những người mê tín nhất, thậm chí có người đã làm quá nhiều việc trái với lương tâm, luôn luôn đa nghi như Tào Tháo nên muốn tìm một dụng cụ như vậy để bảo vệ nơi mình ở.
Trong đảm bọn họ, dù sao thì vẫn lưu truyền những câu chuyện cổ tích về các vũ khí hùng mạnh.
Những người này thường chi rất nhiều tiền để tìm được một vũ khí ma thuật thực sự.
Bây giờ, cái lò luyện đan này được mang lên, bỗng dưng lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Thực ra thì, lý do khiến Lư Trung Trạch, Trương Khiêm và Lý Đôn Văn đến đây, cũng là vì cái lò luyện đan này mà chạy đến.
Giá khởi điểm của lò luyện đan là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu.
Ngay khi vừa mới được trình bày, Lư Trung Trạch lập tức ra giả: "Một tỉ bảy trăm năm mươi triệu.
Trương Khiêm cười lạnh một tiếng khinh bỉ, vung tay: "Hai tỉ mốt."
Cho dù là nhân vật lớn của Nam Bình, hay là đại thiếu gia của mười gia tộc đứng đầu tỉnh Tô Vân, bọn họ đều không phải là người thiếu tiền. Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Lý Đôn Văn bĩu môi, dứt khoát nói: "Hai tỉ tám."
Thoáng cái đã tăng bảy trăm triệu, rõ ràng là đang nói Lô Trung Trạch và Trương Khiêm rất không phóng khoáng.
Cả hai người đều tức giận và tiếp tục tăng giá ngay lập tức. Rất nhanh sau đó, cái giá tiền đã lên đến năm tỷ hai trăm năm mươi triệu.
Cái giá tiền vừa được Lý Đôn Văn bảo tức thì, Lư Trung Trạch và Trương Khiêm chần chừ một chút.
Rõ ràng để mua được một thứ như vậy thì phải bỏ ra cả bảy tỉ, họ vẫn đang tính toán xem có đáng giá hay không. Lý Đôn Văn thì dương dương đắc thắng, lần này cậu ta nhất định phải lấy được là luyện đan.
Cậu ta dựa vào nhà họ Hoàng mà lập nghiệp, và ông tổ nhà họ Hoàng lại là cái chỗ dựa lớn nhất của cậu.
Gần đây, cơ thể của ông tổ nhà họ Hoàng có chút bệnh xoàng, cậu nghĩ mua cái lò luyện đan này thì làm quà mừng thọ cho ông tổ.
Khi được tặng món quà này, chắc chắn ông tổ sẽ nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác.
Khi đó, lợi nhuận thu về sẽ không chỉ là ba tỉ rưỡi hay bảy tỉ đồng.
Khuôn mặt Lâm Chiêu bình tĩnh, cái lò luyện đan này có bản được cả một tỉ bảy trăm năm triệu, thật ra cũng nằm ngoại dự đoán của anh ta. Ngay lúc người chủ trì buổi đấu giá chuẩn bị hạ búa, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Năm tỉ sáu trăm triệu"
Sắc mặt mọi người thay đổi, đều nhìn về phía của người vừa ra giả. Tình hình ban nãy đã rất rõ ràng, là ba nhân vật lớn ngồi cùng nhau báo giá.
Những người khác dù cho có giàu cũng không dám tranh giành.
Lúc này, trong những người ngồi phía sau, lại xuất hiện một Trình Giảo Kim.
Tất cả mọi người đều muốn xem ai là người bạo dạn như vậy.
Và người đưa ra lời báo giá đó lại bất ngờ chính là Lâm Mạc Huy!
Khi mọi người nhìn thấy Lâm Mạc Huy, tất cả đều ngạc nhiên, dò hỏi tới tấp, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào.
Lâm Chiêu khẽ nhíu mày, anh ta tưởng rằng Lâm Mạc Huy chỉ là bạn trai của Hạ Vũ Tuyết.
Tuy là thấy không bình thường, nhưng anh ta cũng không để ý lắm, dù sao thì anh ta cũng chưa từng nghe đến cái tên này.
Ai có thể đoán được là Lâm Mạc Huy vậy mà to gan lớn mật, dám đấu giá với ba nhân vật lớn trong tình cảnh như vậy.
Lý Đôn Văn liếc mắt nhìn Lâm Mạc Huy,, cảm thấy không quen biết nhưng cũng không dám khinh thường.
Lý Đôn Văn chắp tay vái lạy: "Người anh em, món dụng cụ này, tôi đây có chỗ cần dùng." "Nếu người anh em sẵn lòng giơ cao đánh khẽ, tôi sẽ vô cùng cảm kích!"
Một nhân vật lớn như Lý Đôn Văn mà nói với Lâm Mạc Huy như vậy, coi như đã trưng cả thể diện ra rồi.
Tất cả mọi người tử phía đều thể hiện biểu cảm vô cùng ngưỡng mộ, được Lý Đôn Văn ưu ái như vậy cũng là có lời quá chứ.
Nhưng mà, Lâm Mạc Huy chỉ đơn giản lắc đầu: "Cái dụng cụ này, anh có lấy cũng vô dụng."
Khuôn mặt Lý Đôn Văn toát lên sự lạnh lùng, trầm giọng nói: "Nói như vậy là cậu nhất thiết phải tranh giành với tôi sao" "Còn chưa chào hỏi, người anh em nổi tiếng đáng quý."
Lúc này, Hoàng Vĩnh Văn ngồi phía sau đột nhiên cười nói: "Chú Văn, đứa nhỏ này là Lâm Mạc Huy." "Là người Hải Tân, một đứa con rể ở nhà ăn bám." "Cô vợ mở một cửa hiệu thuốc, lại còn dụ dỗ được với cháu gái của ông già nhà họ Hạ, chẳng có một chút thể diện, cũng chỉ là tiêu tiền của phụ nữ mà thôi." "Người không cần khách sáo với cậu ta!" Mấy người Hoàng Vĩnh Văn luôn căm hờn
Lâm Mạc Huy không nguôi, vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trừng trị Lâm Mạc Huy.
Không ngờ Lâm Mạc Huy lại dám thách thức các ông lớn và cứ để họ nắm bắt cơ hội như thế.
Hoàng Vĩnh Văn trực tiếp vạch trần thân phận của Lâm Mạc Huy, ý là muốn cho Lý Đôn Văn biết rằng đây chỉ là một tên rác rưởi, để cho Lý Đôn Văn trừng trị Lâm Mạc Huy thật mạnh tay.
Mấy người Triệu Nha đều nhìn Lâm Mạc Huy rồi cười đùa.
Cho dù Hạ Vũ Tuyết thực sự có quen biết với Lâm Chiêu, nhưng Lâm Mạc Huy dám khiêu khích Lý Đôn Văn, Lâm Chiều chưa chắc có thể bảo vệ được anh!
Sắc mặt Lý Đôn Văn lạnh lùng, ông ta vốn tưởng rằng Lâm Mạc Huy là con cháu của gia tộc lớn nào đó.
Hóa ra cũng chỉ là một đứa con rể ở nhà ăn bám.
Loại người này, dám đấu giá với ông, thật là điếc không sợ súng!
Lý Đôn Văn liếc mắt nhìn Lâm Chiêu, lạnh lùng nói: "Cậu Chiêu, từ khi nào mà đẳng cấp của cậu lại xuống thấp như vậy?" "Mấy thứ rác rưởi cũng có thể vào đây, cậu đây là đang coi thường chúng tôi đấy à?
Hay là coi thường tất cả những người anh em tốt đang ngồi đây luôn?"
Trương Khiêm cười lạnh một tiếng: "Năm tỉ sáu trăm triệu?" "Bây giờ ăn bám có lời như thế sao?" "Chậc chậc, tiêu tiền của phụ nữ, còn hào phóng như vậy." "Thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy một người không biết xấu hổ như vậy!"
Sắc mặt Lâm Chiều lạnh lùng, nếu như là Hạ Vũ Tuyết gây chuyện, chắc chắn cậu sẽ bảo vệ hết sức.
Nhưng mà Lâm Mạc Huy là cái quái gì mà cậu phải quan tâm?
Anh ta xua tay, định ra hiệu cho Hoắc
Đông đuổi Lâm Mạc Huy ra ngoài.
Lúc này, Lữ Tứ Đằng bất ngờ đứng lên. Ông ta chạy tới chỗ Lâm Mạc Huy, ánh mắt cung kính và giọng nói run run: "Cậu Huy, anh... sao anh lại ở đây?" "Ô kìa, tôi thậm chí không biết ngài lại đến đây!" "Tôi biết cậu đã ở đây, tôi nói rằng tôi phải đích thân đến thăm hỏi một chút!"
Lúc này, tất cả mọi người đều hoàn toàn sững sờ.
Lữ Tử Đằng là người như thế nào?
Ngay cả những nhân vật như Lý Đôn Văn, Trương Khiêm và Lư Trung Trạch cũng phải lịch sự với ông ta.
Tiếng tăm của Lữ Tử Đằng lớn mạnh, mạng lưới ngoại giao rộng rãi, nơi này không ai có thể đọ lại.
Không nói đến các gia tộc lớn ở sáu tỉnh miền Nam, ngay cả tổ tiên của các gia tộc lớn đó ở phía Bắc cũng phải đối xử lịch thiệp với
Lữ Tứ Đằng. Năm bác sĩ thiên tài hàng đầu về khả năng y thuật trong nước, đi đến đâu cũng là những nhân vật tại to mặt lớn.
Từ trước đến nay chỉ thấy người khác lễ phép với Lữ Tử Đằng, tuyệt nhiên chưa từng thấy Lữ Tứ Đăng cung kính với người khác như thế.
Tình cảnh hiện giờ là như thế nào?
Lữ Tứ Đẳng, thế mà lại cung kính với Lâm Mạc Huy như thế?
Hơn nữa, Lữ Tứ Đẳng còn nói hai chữ thăm hỏi, có thể thấy được thái độ hạ thấp mình rất nhiều của Lữ Tứ Đẳng.
Lâm Mạc Huy này, rốt cuộc là người như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT