*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hứa Đình Hùng ngờ vực hỏi lại: “Còn sao?"
"Không phải lần trước bọn họ đã bán hết cổ phần cho Trần Phước Nguyên rồi ư?”
Hoàng Kiến Đình cười đáp: "Họ mới chỉ bán số cổ phần trong tay Hứa Khánh Quân thôi, còn cổ phần của Hứa Thanh Bình hình như chưa bán hết."
"Bố quên rồi à, cổ phần trong tay Hứa Thanh Bình đã bị thế chấp làm gì đó rồi nên không bán được."
Hứa Đình Hùng gật đầu: "Hình như đúng thật là có chuyện này."
"Nhưng, nhờ bọn họ giúp đỡ, có vẻ không ổn lắm.
"Con phải biết rằng Hứa Thanh Bình hận chúng ta thấu xương”
Hoàng Kiến Đình khẽ cười: "Bố à chuyện này phải có kế hoạch."
"Nếu nói thẳng với bọn họ, chắc chắn sẽ không được."
"Tuy nhiên, nếu để bọn họ lấy được tin tức từ chỗ khác, họ ắt hẳn sẽ nghĩ rằng đã tìm được sơ hở của chúng ta rồi lập tức nhân cơ hội để làm ầm ĩ lên."
Hứa Đình Hùng vui mừng quá đỗi, gật đầu nói: "Ý kiến hay đấy."
"Kiến Đình, chuyện này bố giao cho con, đừng để bố thất vọng!"
Anh ta gật gật đầu.
Hứa Thanh Tuyết bật cười: “Ngày mai con sẽ để mắt tới chị, không để chị ấy quay lại công ty, cũng không để chị ấy chuyển tiền bán cổ phần.
"Đợi người nhà họ Hứa làm ầm lên, Lâm Mạc Huy không lấp được cái hố này thì anh ta coi như xong đời." "Mẹ, ngày mai mẹ giúp con để mắt tới chị nhé!"
Phương Như Nguyệt gật đầu chắc chắn: "Yên tâm, ngày mai mẹ nhất định sẽ không để nó rời khỏi căn nhà này nửa bước!"
Đêm đó, Hoàng Kiến Đình đã tìm thấy đám bạn của mình và lan truyền tin tức cho tất cả những người trong nhà họ Hứa biết.
Nhận được tin, Hứa Thanh Bình lập tức chạy đi tìm Hứa Khánh Quân.
Sau khi biết chuyện ông ta vui mừng không ngớt. Cũng thời điểm đó, ông ta đã triệu tập những thành viên chính trong gia đình lại, chuẩn bị sẵn sàng hỏi tội cả nhà Hứa Đình Hùng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Mạc Huy đi ra ngoài trước.
Hứa Thanh Mây thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thì bị Hứa Thanh Tuyết ngăn lại: "Chị, chị mau đi xem mẹ đi.”
"Sáng dậy mẹ liên tục nói chóng mặt, không ngồi dậy được. Có khi nào mẹ bị ốm rồi không?”
Hứa Thanh Mây thất thần, vội vàng chạy vào phòng ngủ, thấy Phương Như Nguyệt đang nằm trên giường rên rỉ.
"Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?"
“Có phải bị ốm rồi không?"
"Bọn con đưa mẹ đến bệnh viện nhé!"
Hứa Thanh Mây nói xong liền muốn gọi xe cấp cứu.
Phương Như Nguyệt vội vàng ngăn cô lại: "Không... không sao đâu, mẹ chỉ hơi chóng mặt chút thôi, nằm nghỉ một lát là sẽ hết ấy mà."
"Không cần đến bệnh viện đâu, phiền phức lắm."
Hứa Thanh Mây nhìn mẹ mình như vậy không yên tâm: "Mẹ à, con thấy có vẻ nghiêm trọng đấy.”
"Hay là cứ đi kiểm tra xem sao.”
"Dù sao mẹ cũng có tuổi rồi, không thể chủ quan được!"
Phương Như Nguyệt liên tục xua tay, thật ra là bà ta đang giả ốm để cố tình kéo dài thời gian không muốn cho cô đến công ty.
Hứa Thanh Tuyết đứng bên cạnh cũng thêm vào vài câu: "Chị à, mẹ như vậy không biết là bị gì nữa.”
“Chị đừng đi làm vội, chị em mình ở nhà với mẹ đã.”
"Nhỡ xảy ra chuyện gì, chúng ta còn có thể kịp thời giúp đỡ.
Hứa Thanh Mây có chút do dự, nhưng nghĩ đến công ty cũng không có chuyện gì, liền gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, là thư ký gọi.
"Tổng giám đốc à, cô mau tới đây đi, công ty xảy ra chuyện rồi!”
Nghe vậy sắc mặt cô thay đổi, vội hỏi lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?"
Thư ký: "Người nhà họ Hứa chạy đến công ty làm ầm ĩ cả lên, nói rằng cô tự mình chuyển một khoản tiền cho công ty xây dựng của anh Huy, dẫn đến việc số tiền này không lấy lại được nữa."
"Hứa Thanh Bình vẫn nắm giữ cổ phần của công ty, ông ta yêu cầu công ty điều tra kỹ lưỡng vấn đề này."
"Hơn nữa, ông ta còn báo cảnh sát, không có cách nào ngăn lại được.”
Sắc mặt cô tái nhợt, làm sao người nhà họ Hứa lại biết được chuyện này?
Cô lập tức đứng dậy: "Thanh Tuyết, em ở nhà chăm sóc mẹ, chị phải đến công ty một chuyến
"Có chuyện gì thì lập tức gọi xe cấp cứu biết chưa."
Cô đang định rời đi thì bị Hứa Thanh Tuyết ngăn lại: "Chị, chị không được đi."
“Chị đi rồi, em... một mình em lo liệu không nổi!”
Lúc này, Phương Như Nguyệt cũng hợp tác, bắt đầu lầm bầm trong miệng, giống như tình trạng bệnh của bà ta đột nhiên trở nên tồi tệ hơn.
Hứa Thanh Mây cau mày, công ty đang rối ren, tại sao trong nhà còn xảy chuyện này cơ chứ?
"Mẹ, mẹ khó chịu lắm sao?"
"Hay là, con đưa mẹ đi bệnh viện trước!"
"Con gọi xe cấp cứu ngay đây.” Cô rút điện thoại di động ra.
"Ôi thôi, không cần đầu, không cần đâu, mẹ nghỉ ngơi lát là khoẻ.”
"Đừng phiền phức như vậy, cũng chẳng phải bệnh nặng gì..."
Bà ta liên tục xua tay ngăn cản.
Nhưng cô không nghe, nghiêm giọng nói: "Con nhìn mẹ thấy bệnh nặng đó, nhất định phải đến bệnh viện..."
Còn chưa kịp nối máy thì Hứa Thanh Tuyết đột nhiên chạy tới giật điện thoại di động của cô.
"Chị không nghe mẹ nói sao?"
"Không cần đi bệnh viện, mẹ chỉ muốn chị ở nhà với mẹ thôi!"
“Chị làm con kiểu gì vậy? Không hiểu ý bố mẹ à.”
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói.
Cô hơi sửng sốt: "Mẹ bị ốm, không chịu đi bệnh viện thì chị ở cạnh có tác dụng gì?”
Hứa Thanh Tuyết đáp lời: "Mẹ bị bệnh ư?"
"Mẹ là vì chị dành quá ít thời gian ở bên mẹ. Đây là bệnh tâm lý chị hiểu không."
"Chị không ở bên cạnh nói chuyện với mẹ, mà lại vội vàng muốn đưa mẹ đi bệnh viện sau đó phủi tay mặc kệ.
"Hứa Thanh Mây, có ai phận làm con mà như chị hay không?”
"Lúc nhỏ chị ốm đau, mẹ đối với chị như thế nào, mà giờ chị hiếu thảo với bố mẹ như thế này đây hả?”
Nét mặt cô lộ rõ vẻ bối rối, cô luôn cảm thấy phản ứng này của em gái mình có phần kỳ lạ.
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Hứa Thanh Mây đi lấy điện thoại di động, nhưng lại bị cô ta giữ lại.
"Em làm cái gì vậy hả?"
"Chị phải nghe điện thoại, công ty đang gặp chuyện đó!"
Cô sốt ruột nói.
Hứa Thanh Tuyết giữ điện thoại sau lưng, hét lên: "Nghe cái gì mà nghe?"
"Rốt cuộc là mẹ quan trọng hay là công ty của chị quan trọng?”
"Hứa Thanh Mây, tại sao chị lại trở thành như vậy?"
"Mẹ ốm đau như thế, chị không chịu quan tâm đến bà, mà chỉ biết lo cho cái công ty của chị thôi!”
"Có phải đồng tiền làm mờ mắt chị rồi đúng không?" Cô nhìn Phương Như Nguyệt, sau đó lại nhìn sang Hứa Thanh Mây, cô đột nhiên hiểu ra tình hình.
Sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, nghiêm giọng nói: "Hứa Thanh Tuyết, là mọi người đã làm ra chuyện này đúng không?"
Sắc mặt cô ta có chút thay đổi, nhưng vẫn cố chấp nói: "Chuyện gì chứ? Em không hiểu chị đang nói cái gì?"
Cô tức giận: "Em không phải giả bộ!"
"Làm sao người nhà họ Hứa lại biết chuyện của công ty xây dựng?"
"Chắc chắn là do mấy người đã cố tình để lộ tin tức ra ngoài!"
“Hứa Thanh Tuyết, mấy người đúng là nham hiểm."
"Tự mình gây ra hoạ, để Mạc Huy giúp mấy người gánh hết. Một câu cảm ơn cũng không có, lại còn đâm sau lưng người ta.”
"Sao, mấy người sợ Mạc Huy không vào tù được à?"