*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Niên còn tưởng rằng là chuyện gì.
Nghe vậy, anh ấy lập tức nhìn về Vương Kim Liên.
Vương Kim Liên trực tiếp gật đầu: “Không có vấn đề gì, ngày mai hai chúng tôi sẽ đi làm.”
Anh Hỏa ngại ngùng nói: “Chị dâu, thật là ngại quá."
"Hai người vừa mới kết hôn, đáng ra phải được đi hưởng tuần trăng mật”
“Chị xem chuyện này, giám đốc Quân có lẽ cũng vì quá sốt ruột rồi, thế cho nên.”
Vương Kim Liên cười nói: “Ôi trời, hai chúng tôi đã quen biết bao nhiêu năm trời như vậy rồi, còn hưởng tuần trăng mật gì nữa chứ?"
“Chúng tôi có thể được ở bên nhau thì trong lòng đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.”
“Việc đi làm là không thể chậm trễ.”
“Anh Huy với anh Quân đối với chúng tôi tốt như vậy, tuyệt đối không thể làm chậm trễ việc nhà của người ta!”
Bố mẹ Niên cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy, Niên, con phải làm việc cho tốt đấy.”
Niên dùng sức gật đầu: “Yên tâm đi, con nhất định sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng đâu.”
Anh Hỏa nhìn thấy tình hình như vậy, lập tức cười lên: “Nếu đã như vậy, vậy thì tám giờ sáng ngày mai em ở cổng đợi mọi người nhé.
Niên kinh ngạc: “Cái này không cần đâu.”
“Chúng tôi tự đi qua đó là được rồi.”
Anh Hỏa vội vàng nói: “Ôi trời, anh Niên, anh với chị dâu đều không có hộ chiếu, lần đi làm việc này có chút xa”
“Sau này em chủ yếu là đi theo anh, anh Hổ nói em hiện tại là trợ lý kiêm tài xế của tổng giám đốc.
“Sau này anh đi làm, hay bất kể là đi đầu cứ nói với em một tiếng là được rồi.”
Niên ngại ngùng: “Thế... Thế này làm phiền anh quá.”
Anh Hỏa cười nói: "Anh Niên, đây là công việc của em mà.”
“Được rồi, em không làm phiền mọi người nữa."
“Tám giờ sáng ngày mai nhé!” Anh Hỏa cười ha ha rời đi.
Niên và Vương Kim Liên một mặt bùi ngùi, cuộc sống này biến hóa thật sự là quá lớn rồi.
Bên kia, Lâm Mạc Huy bận xong việc hôn lễ của Niên liền về nhà trước tiên.
Vừa về đến nhà, Lâm Mạc Huy liền nhìn thấy Hứa Đình Hùng cùng với Phương Như Nguyệt sắc mặt xám xịt ngồi trên ghế sô pha.
Về phần Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình thì ngồi ở bên cạnh bày ra vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Trong lòng Lâm Mạc Huy hơi hồi hộp, những người này lại muốn giở trò gì nữa đây?
“Lâm Mạc Huy, lại đây!”
Phương Như Nguyệt gầm lên đầu tiên.
Lâm Mạc Huy mang theo gương mặt tràn đầy nghi ngờ bước đến: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Phương Như Nguyệt quan sát Lâm Mạc Huy từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nói: “Lâm Mạc Huy, cậu cũng khá có bản lĩnh đấy, năng lực lớn lắm rồi phải không?”
“Mấy chuyện trong nhà này cậu chỉ tay năm ngón thì cũng thôi đi.”
“Chuyện công ty lớn như vậy mà cậu cũng dám tự mình đưa ra quyết định?”
“Sao thế, thật sự cho rằng bọn tôi đều chết hết rồi sao?”
Lâm Mạc Huy nhíu mày: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Con nào có chỉ tay năm ngón gì, làm sao mà con lại tự mình quyết định rồi?”
Phương Như Nguyệt giận dữ: “Lâm Mạc Huy, cậu cho rằng chúng tôi thật sự không biết cái gì hay sao?”
“Tôi hỏi cậu, tổng giám đốc mới đến của công ty dược liệu kia là như thế nào hả?"
Sắc mặt Lâm Mạc Huy khẽ thay đổi, sao mà mình bên kia chỉ vừa mới tuyên bố mà trong nhà đã lập tức biết rồi vậy?
Anh liếc mắt nhìn Hoàng Kiến Đình một cái, lông mày chau lại.
Chẳng lẽ người mà Hoàng Kiến Đình cài vào trong công ty vẫn chưa được giải quyết hết hoàn toàn sao?
“Mẹ, đây chỉ là một cuộc thuyền chuyển nhân sự bình thường ở công ty dược liệu thôi.”
Lâm Mạc Huy trả lời.
“Thuyên chuyển nhân sự thì nên điều người của chính mình, không phải sao?”
“Lần trước, cậu để cho bạn cậu đi đảm nhận chức tổng giám đốc.
“Lần này, lại để bạn cậu đi đảm nhận giám đốc.
“Hơn nữa, tôi nghe nói là cậu bạn tên Niên này của cậu còn sẽ nhanh chóng tiếp nhận vị trí tổng giám đốc nữa.”
"Lâm Mạc Huy, cậu có biết là công ty dược liệu Hưng Thịnh là của nhà họ Hứa chúng ta.”
"Cậu có tư cách gì mà tùy tiện sắp xếp người của cậu vào bên trong."
“Hơn nữa, còn để cho bọn họ nắm giữ công ty?”
“Cậu thật sự cho coi công ty dược liệu Hưng Thịnh là của cậu hả?”
Phương Như Nguyệt gần như tức giận hét đến khản giọng.
Lâm Mạc Huy bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi.”
“Con không có tự mình sắp xếp người của bản thân vào trong”
“Các đợt thuyên chuyển nhân sự này đều đã được tổng công ty cho phép rồi.”
Hứa Đình Hùng nổi điên: “Ý cậu nói là Thanh Mây đồng ý chuyện này?”
“Đứa con gái này có phải là bị điên rồi không?”
Hứa Thanh Tuyết sáp đến lại gần, cười lạnh nói: "Bố, chị có phải bị điên rồi không, hai người còn không rõ sao?”
“Chị hiện tại hoàn toàn bị cái tên họ Lâm này lừa cho đầu óc mê muội rồi!”
“Tên họ Lâm nói cái gì, chị đều tin, chúng ta nói gì chị cũng không tin”
“Tên họ Lâm bảo chị ý làm gì thì chị liền làm theo."
“Đừng nói đến sắp xếp một vài người trong công ty, con thấy là, sớm muộn công ty này cũng sắp đổi thành họ Lâm rồi!”
“Đến lúc đó, một nhà chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài không có gì ăn rồi!”
Lúc này Hứa Thanh Mây vừa đúng lúc đẩy cửa bước vào, chau mày nói: “Em nói ai không có gì ăn?”
Hứa Thanh Tuyết cười khẩy: “Ô, chị về rồi!”
“Được rồi, xem như chưa em hề nói cái gì cả.”
“Nếu không, người nào đó lại nói rằng em ở sau lưng nói xấu người khác.”
Hứa Thanh Mây chau mày, nhìn vào tình huống hiện tại, trầm mặc nói: “Mọi người lại muốn làm cái gì?”
Hứa Đình Hùng cả giận nói: “Thanh Mây, con về vừa đúng lúc.
Vẻ mặt Hứa Thanh Mây mờ mịt: “Bố, làm sao vậy? Bố làm sao mà lại nóng nảy đến mức này?”
Phương Như Nguyệt: "Con nói xem làm sao?”
“Hồi đó chúng ta mới vào làm ở công ty dược liệu được mấy ngày đã bị con cưỡng chế rời đi rồi.”
“Hiện tại bạn của Lâm Mạc Huy đảm nhiệm tổng giám đốc, lại để cho một người bạn khác của cậu ta đi đảm nhiệm giám đốc.
“Cả cái công ty dược liệu hiện tại toàn bộ đều là người thân cận của Lâm Mạc Huy
“Thanh Mây à, con...con rốt cuộc có biết đâu là thân cận không hả?”
“Chúng ta là bố mẹ ruột của con, Thanh Tuyết là em gái ruột của con, chúng ta cũng không thể vào công ty dược liệu.
“Dựa vào cái gì mà bạn của Lâm Mạc Huy thì lại có thể làm tổng giám đốc, lại còn làm giám đốc?”
Hứa Thanh Mây bất đắc dĩ: “Bố mẹ, hai người chỉ vì chuyện này mà tức giận ạ?"
“Chuyện này cũng phải một mình con quyết định.”
“Công ty dược liệu hiện tại là công ty kiếm được nhiều tiền nhất của tập đoàn công ty dược phẩm Hưng Thịnh, kiếm được nhiều tiền hơn cả tổng công ty."
“Hội đồng quản trị vô cùng xem trọng công ty dược liệu, đôi khi các cuộc họp lớn thậm chí còn được tổ chức ở công ty dược liệu.
“Thuyên chuyển cùng với bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân viên ở công ty dược liệu cũng không phải chỉ có một mình con quyết định, việc này bắt buộc phải thông qua trao đổi của hội đồng quản trị.
“Đợt thuyên chuyển nhân sự lần này là hội đồng quản trị thu xếp, là quyết định của mọi người!”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Hứa Thanh Tuyết cười lạnh nói: “Ồ, người trong hội đồng quản trị đều quen thuộc với Lâm Mạc Huy nhỉ!”
“Một người chưa từng gia nhập công ty, sau khi có nghị quyết của hội đồng quản trị, đã thẳng tiến lên làm tổng giám đốc?”
“Chị, người bạn này của Lâm Mạc Huy năng lực xuất chúng như vậy sao? Sao em lại chưa nghe qua bao giờ nhỉ?”
Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lấy lại tinh thần, hai người cũng lập tức làm ồn lên.
“Người này rốt cuộc là ai giới thiệu vào công ty vậy?”
“Người của hội đồng quản trị có hiểu gì về người này không?”
“Còn không phải con với Lâm Mạc Huy ở phía sau giật dây thế nên mới vào được công ty còn được đảm nhiệm