Vương Kim Linh, Vương Kim Tuấn xem xét tình

hình của đám người ở xóm.

"Những người này làm sao vậy? Nhìn như đang đi

chợ vậy?"

Vương Kim Tuần ngạc nhiên nói.

"Nghe nói rằng có vẻ như Niên đã mời toàn bộ hộ gia đình trong xóm đến dự đám cưới của mình."

Vương Kim Linh chua xót nói, cô ta không phục lắm. Ban đầu khi cô ta kết hôn, cũng không đông đúc như lúc này.

"Niên đúng là chả ra gì!"

"Sớm đã cho xe tới đón, còn cho mỗi nhà ba triệu, còn tưởng là cậu ta hào phóng!"

"Kết quả, bây giờ tất cả mọi người đều đi, đây còn không phải là nhắm đến tiền mừng sao?"

"Hừ, nói trắng ra, bỏ ra chút tiền, rồi cũng thu lại." "Hơn nữa còn là người ta tự tìm đến, đúng là vôsi!"

Vương Kim Tuấn nghe xong cũng có chút không

cam lòng.

Vương Kim Linh gật đầu: "Còn không phải sao."

"Hạng người như vậy sao có thể để mình chịu thua thiệt à?".

"Kim Liên gà cho cậu ta, rõ ràng không phải

chuyện tốt gì mà"

Vương Kim Tuấn cùng em trai cũng không ngừng

gật đầu, biểu tình có chút khổ sở.

Họ biết rất rõ rằng đây chỉ là sự tự an ủi.

Trong khi họ đang chế nhạo, một người hàng xóm đưa con mình tới,

"Này, chú Triệu, không phải vừa rồi chủ lên xe rồi sao? Tại sao chú lại mang theo con vậy?"

Vương Kim Tuấn ngạc nhiên hỏi.

Chủ Triệu nở nụ cười: "Đây không phải là để cho đảm nhóc chiêm ngưỡng một lần sao!"

Vương Kim Tuấn tự hỏi: "Chiêm ngưỡng cái gì?" "Chỉ là tiệc cưới thôi mà, đâu phải cái gì đặc biệt

"Ở đó có cái gì để nhìn!"Chủ Triệu lại nói: "Không phải nói về đám cưới, mà là khách sạn Thời Đại

Vương Xưởng sửng sốt: "Chuyện này liên quan gì đến khách sạn Thời Đai?".

Chủ Triều kinh ngạc: "Mấy đứa không biết ai

"Đám cưới của em gái mấy đứa được tổ chức ở khách sạn Thời Đại "

"Chỗ đó, có lẽ cả đời này chủ cũng không thể đưa bọn trẻ vào đây."

"Hôm nay không phải có cơ hội sao, chủ nghĩ nên dẫn nó theo."

Vương Sướng sững sở, trợn to hai mắt: "Chủ Triệu, chủ chủ không lầm chứ?"

“Đám cưới của họ sẽ được tổ chức tại khách sạn

Thời Đại?".

"Khách sạn Thời Đại làm sao có khả năng đề bọn

họ làm tiệc cưới?"

"Tầng đầu tiên thôi cũng tồn một khoản lớn rồi!"

Chú Triệu xua tay: "Đâu chỉ tầng một? Người ta đã bao trọn cả khách sạn Thời Đại rồi đó!"

"Hôm nay, chín tầng của khách sạn Thời Đại đều mở cửa đón khách tham dự"Vương Kim Tuần sửng sở: "Bao toàn bộ Khách sạn

Thời Đại?"

"Cái này... cái này làm sao có thể?"

"Khách sạn Thời Đại, sao... sao có thể bao nổi?

"Hết bao nhiêu tiền chứ?"

Vương Kim Linh cũng ngần ra, đột nhiên kêu lên: "Chủ Triệu, vậy chủ phải mừng bao nhiêu?"

"Đừng đi, bọn họ chắc chắn là lừa gạt tiền mừng!" Chú Triệu có chút tức giận: "Lừa cái đầu t

"Người ta đã nói rằng mọi người trong xóm không cần phải mừng khi đi dự đám cưới lần này."

"Điều quan trọng nhất là mọi người đến là tấm lòng và những lời chúc phúc."

"Hơn nữa, đó là khách sạn Thời Đại, ngay cả khi mừng 35 triệu tiền, tôi cũng sẵn lòng!"

"Được rồi, tôi không tảm nhảm nữa, lát nữa tôi còn phải mang con lên tầng chín của khách sạn Thời Đại chụp ảnh!"

Chủ Triệu vội vã đi mang đứa trẻ rời đi.

Trong phòng, ba anh em Vương Kim Linh nhìn nhau, hoàn toàn ngần người.

Những lời giễu cợt mới đó, bây giờ chẳng khácnào một cái tát, và bôm bốp vào mắt bọn họ.

Mời mọi người khắp xóm mà không cần tiền mừng,

chuyện này là sao? Điều quan trọng nhất là bao trọn khách sạn Thời

Đại, đây thật sự là quá vô lý!

Đó là khách sạn Thời Đại, là nơi mà sếp của họ từng nói qua vô số lần, là nơi cao cấp nhất ở thành phố

Hải Tần.

Ba anh em Vương Kim Linh lúc này thật sự muốn

khóc.

Nếu lúc đó họ ủng hộ cuộc hôn nhân này, chẳng phải họ đã có thể đứng trên đỉnh khách sạn Thời Đại và tận hưởng mọi vinh quang sao?

Cho đến khi tất cả những người trong xóm đã rời đi, Vương Đạt Thu mới được thả trở lại.

Ông ta chứng kiến đoàn xe cưới và toàn người xóm tham dự tiệc cưới, thì bản thân như sắp tan vỡ.

Giống như Vương Kim Linh, ông ta cảm thấy rằng Đặng Tiến Quân cũng chỉ là có tiền mà thôi.

Nhưng ông ta thậm chí không thể mơ rằng bạn của Niên lại tại to mặt lớn đến vậy.

Không nói đến chuyện đoàn xe riêng, bao trọn khách sạn Thời Đại đã có thể thấy không phải tầmthường rồi. ngôn tình sủng

Chỉ từ điều này, có thể thấy rằng bạn của Niên ở thành phố Hải Tân, tuyệt đối là nhân vật lớn.

Nhưng, bọn họ lại đi đắc tội một người như vậy,

Vương Đạt Thụ thật sự muốn khóc.

Đây thật sự là cơ hội một bước lên trời, vậy mà bị chính mình phá hỏng rồi, không thể chấp nhận nổi.

Khi trở về nhà, ông ta không còn sức mà cãi nhau, ngồi trên sô pha khó chịu ra mặt.

Ba anh em Vương Kim Linh ngồi bên cạnh cũng

thờ dài chán nản.

Lần này, họ đã hoàn toàn làm rối tung lên.

Đột nhiên, cửa phòng bị bật mở.

Quang Ngọc Trung thần đẩy máu xuất hiện, chỉ vào Vương Kim Linh mắng: "Cô là con đàn bà chết tiệt, cô bị điên rồi đúng không?"

"Cô...cô bảo tôi gây sự với bọn họ, có phải cô muốn tôi chết đúng không?"

"Cô nhất định muốn giết tôi đúng không?"

Vương Kim Linh lúng túng thì thào nói: "Chồng, em...em không biết."

Quang Ngọc Trung mắng: "Khốn khiếp, cô tưởngtôi không hiểu cô sao?"

"Lại dùng mắt chó khinh thường người khác, coi thường bọn họ, đúng không?"

"Đúng là ngu không tả được Đảng đời không bao

giờ giàu lên được

"Quên đi, nói thêm với cô thật phí nước bọt."

"Ngày mai mang giấy đăng ký kết hôn đi gặp tôi,

tôi muốn ly hôn!"

Vương Kim Linh hoảng sợ.

Kết hôn với Quang Ngọc Trung thực sự thỏa mãn những thú vui của cô ta.

Thường không phải ra ngoài làm việc, Quang Ngọc Trung kiếm tiền, cô ta vui vẻ ở nhà tận hưởng.

Cô ta rất mãn nguyện với cuộc hôn nhân này và thường xuyên khoe chồng trước mặt bạn bè.

Nếu ly hôn thì cô ta sẽ không còn gì cả.

Vương Đạt Thụ cũng giống vậy, nếu ông bị mất việc, đến cả người con rể mà ông ta kiêu ngạo cũng không còn, vậy thì tương lai sẽ ra sao đây?

"Quang Ngọc Trung, con... tại sao con lại làm

"Không phải chỉ là gặp chút chuyện sao, nói ra là

vậy?"được rồi, đâu cần phải ly hôn."

“Chuyện hôm nay cũng không thể trách Kim Linh.

"Hay là máy đưa về nhà nói chuyện riêng, ly dị gì

Vương Đạt Thụ cười nói.

chứ

Quang Ngọc Trung trực tiếp hét lên: "Còn có chuyện gì để nói "

"Các người biết những người vừa ở đây là ai

không?"

"Tôi nói cho mà biết, những người đó, tùy tiện kéo một người, cũng có thể dễ dàng bóp chết tôi."

"Ngay cả những người đó còn phải kính nể bạn của Niên. Các người còn chỉ tay vào mặt người ta? Không phải ngu thì là gì?"

"Nếu tôi vẫn tiếp tục ở cùng mấy người, sớm muộn gì cũng xong đời!"

Quang Ngọc Trung nói xong, tức giận bỏ đi.

Vương Kim Linh ngồi sụp xuống đất, lớn tiếng

khóc.

Cô ta không ngờ rằng nếu lần này không những không trả thủ được, còn đứng trước cảnh phải ly dị.Vương Đạt Thụ trực tiếp ngôi trên số pha, cả người cũng ngần ra.

Vương Kim Tuấn đứng bên cạnh nhỏ giọng lắm bẩm: "Halzz, nếu lúc đó chúng ta ủng hộ hôn nhân của Kim Liên và Niên thì tốt rồi!"

"Bố, bố nói bây giờ chúng ta sẽ đến khách sạn Thời Đại, liệu họ có cho chúng ta vào không?

Vương Đạt Thụ trầm mặc không nói, trong lòng cũng đang suy nghĩ chuyện này.

Nhưng cuối cùng ông ta cũng từ bỏ ý định.

Hàng xóm trong xóm đều đã đi hết, còn mặt mũi nào mà đến khách sạn Thời Đại chứ?

Khi họ bị ném ra ngoài một lần nữa, liệu họ có còn mặt mũi nào để sống ở đây trong tương lai không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play