*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hứa Thanh Mây tức giận nói: "Thanh Tuyết, đừng làm chuyện như vậy. Em yêu cầu bọn họ làm chứng, làm sao bọn họ có thể nói thật chứ?"
Hoàng Kiến Đình đi tới bất mãn nói: "Chị, ý của chị là những người bạn này của tôi đều nói dối à?"
Đám đột nhiên ồn ào tỏ vẻ bất mãn với Hứa Thanh Mây.
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Hứa Thanh Mây, đừng nghĩ rằng trở thành chủ tịch tập đoàn dược phẩm thì chị sẽ vượt trội hơn. Em nói cho chị biết, sống trên đời còn phải có nhân phẩm. Lâm Mạc Huy đánh người là do anh ta sai! Bây giờ chị nói anh ta xin lỗi bạn bè của em ngay lập tức thì chuyện này sẽ cho qua. Nếu không em sẽ gọi cảnh sát đến điều tra chuyện này!"
Sắc mặt Hứa Thanh Mây thay đổi, dù sao thì Lâm Mạc Huy cũng thật sự đã động tay động chân với anh ta.
Nếu thật sự cô ta muốn gọi cảnh sát thì Lâm Mạc Huy có thể sẽ rất phiền phức.
"Thanh Tuyết, em... đừng đẩy mọi chuyện đi quá xa! Anh ấy dù sao cũng là anh rể của em, em làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
Hứa Thanh Mây lo lắng nói.
Hứa Thanh Tuyết đắc thắng, cảm thấy mình đã nắm điểm yếu của Lâm Mạc Huy, cô ta tự đắc nói: "Anh rể? Cái quỷ gì chứ? Anh ta là cái dạng gì mà đòi làm anh rể của em. Một kẻ chỉ biết ăn bám mà còn nhiều chuyện, em cảm thấy xấu hổ thay anh ta luôn đó."
"Hứa Thanh Mây, em cũng nhìn vào phần tình cảm của hai chúng ta mà cho anh ta một cơ hội xin lỗi đấy. Nếu không nhất định em phải làm cho ra nhẽ rồi."
Mọi người xung quanh cũng đồng loạt hét lên: "Thanh Tuyết, gọi cảnh sát đi!"
"Nhìn cậu ấy đi, bị đánh tới giờ vẫn không dậy nổi. Chắc cậu ấy phải nhập viện rồi."
"Đây là tội cố ý gây thương tích. Gây thương tật cho người khác thì cũng đủ để anh ta phải ngồi tù rồi!"
"Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát, nhất định phải gọi cảnh sát, loại người này nhất định phải bỏ tù!"
Hứa Thanh Tuyết nhìn Lâm Mạc Huy bằng ánh mắt tự mãn: "Anh rể, không phải là tôi không cho anh cơ hội đâu nhé."
"Vừa rồi tôi đã nói chỉ cần anh xin lỗi bọn họ thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Nếu anh vẫn còn cố chấp không mở miệng ra xin lỗi thì đừng có trách. Hiện mọi người cũng đều muốn gọi cảnh sát, anh xem đi, tình hình giờ tôi không %3D khống chế được nữa đâu."
Hứa Thanh Mây trông có vẻ lo lắng, Lâm Mạc Huy thực sự có thể gặp rắc rối nếu chuyện này trở nên nghiêm trọng.
"Thanh Tuyết, anh rể của em cũng không phải cố ý. Những người này muốn động chạm đến chị nên anh ấy mới tiến lên chặn họ lại. Đều là chuyện tầm thường, không cần gọi cảnh sát?" Hứa Thanh Mây lo lắng nói.
Hứa Thanh Tuyết xua tay: "Đừng nói với em những điều vô nghĩa này. Anh ta đánh người khác và người ta muốn gọi cảnh sát thì chuyện này sao em cản nổi."
"Còn nữa Hứa Thanh Mây, hãy để ý những gì chị vữa nói nhé. Người bạn nào của em làm điều đó với chị chứ? Bọn họ đều là người có tư cách, sao có thể làm ra chuyện như vậy?"
“Chính là Lâm Mạc Huy không có tư chất và cũng không được học hành đầy đủ nên mới đánh người một cách tùy tiện như vậy chứ."
"Loại người này nếu không dạy cho anh ta một bài học, anh sẽ còn không tự nhận thức được mình đang ở vị trí nào đâu!"
Hứa Thanh Mây lo lắng nói: "Vừa rồi bạn bè của em muốn làm bậy nên anh ấy mới...Anh rể là lần trước đã cứu em, giờ em lại đối xử với anh ấy như vậy ư?"
Hứa Thanh Tuyết tức giận nói: "Đừng nói với em chuyện lần trước nữa!"
"Lần trước nếu ba mẹ không ngăn cản thì em còn chưa tính xong với anh ta đâu. Lần này lại còn đánh bạn của em nữa. Thật sự coi em như kẻ dễ ăn hiếp hay sao!"
"Hoàng Kiến Đình, đừng nói nhảm nữa, gọi cảnh sát ngay lập tức!"
Hoàng Kiến Đình lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay số.
Hứa Thanh Mây vội vàng quay lại nhưng không kịp ngăn cản nữa.
Ngay sau đó Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói:
"Được, vậy gọi cảnh sát tới đây đi! Những người này đã đột nhập vào nhà của chúng tôi. Tôi không biết họ đến để ăn trộm hay cướp. Vừa rồi tôi đánh người là do bọn họ muốn cướp bóc, hành động của tôi tôi thuộc về phòng vệ chính đáng. Tôi có thể thuê luật sư giỏi nhất ở thành phố và tôi cam đoan rằng tất cả những kẻ trong đây đều phải ngồi tù."
Anh nói vài câu nhưng đủ khiến tất cả những người đó đều sửng sốt, họ cùng nhau nhìn Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình.
Hứa Thanh Tuyết lập tức tức giận nói: "Tên họ Lâm kia, anh hù dọa ai? Nhà riêng cái gì? Nhà này là của anh ư? Căn nhà này là của ba mẹ tôi, liên quan gì đến anh? Anh chỉ là con rể ở nhờ mà thôi. Ăn cơm nhà tôi liền thật sự coi đây là nhà của anh luôn hả? Để tôi nói cho anh biết, anh không có tư cách quản đồ vật trong nhà này."
"Những người bạn này đều là khách mà tôi mời tới, anh còn ý kiến cái gì?"
Những người đó phá lên cười, một người phụ nữ mia mai nói: “Ôi, con rể ăn bám mà không biết xấu hổ ư? Ăn bám mấy ngày liền muốn làm tu hú chiếm tổ chim ác à? Chỉ là con rể ở nhờ mà còn dám nói đây là nhà của chính mình?"
"Thanh Tuyết, xem ra con rể nhà cô cần phải học thêm chút kỷ cương rồi đó!"
Hứa Thanh Tuyết chế nhạo: "Đừng lo lắng, lần này tôi sẽ cho anh ta biết ai là chủ nhân thực sự của ngôi nhà này!"
Mọi người cười không ngớt, tất cả đều nhìn Lâm Mạc Huy một cách chế giễu.
Lâm Mạc Huy không vội, anh ta liếc nhìn Hứa Thanh Tuyết, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, căn nhà này là của tôi."
“Trên giấy chứng nhận bất động sản có viết tên của tôi và Thanh Mây."
"Chính xác mà nói căn nhà này chỉ có thể là của chúng tôi và không liên quan gì đến ai khác. Ngay cả Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cũng không đủ tư cách để sống ở đây. Vì vậy ngay cả Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cũng đang xâm nhập vào nhà riêng của chúng tôi. Về phần cô, tôi còn không biết cô. Nếu cô chạy đến nhà tôi thì đương nhiên là đột nhập bất hợp pháp rồi."
Nghe vậy sắc mặt của Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình thay đổi rõ rệt.
Giấy chứng nhận bất động sản của ngôi nhà này đúng là do Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây viết.
Nói đúng ra là họ không có quyền sử dụng căn nhà, họ vào ở tùy ý và đương nhiên bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm, điều này thật sự là vi phạm pháp luật.