Nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Lâm Mạc Huy của Hạ Vũ Tuyết không tự chủ được mà dùng thêm sức lực.
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn Hạ Vũ Tuyết, phát hiện trên vầng trán trắng noãn như ngọc của cô ấy đổ mồ hôi. Vẻ mặt của cô ấy căng thẳng đến cực hạn, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong miệng còn không ngừng lẩm nhẩm nhắc tới điều gì đó tựa như đang cầu nguyện.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Lâm Mạc Huy cảm thấy vô cùng ấm áp. Chuyện này không hề có chút liên quan nào với Hạ Vũ Tuyết, thế nhưng cô ấy lại khẩn trương hơn Lâm Mạc Huy rất nhiều.
Lâm Mạc Huy biết Hạ Vũ Tuyết như thế này là bởi vì cô ấy đang khẩn trương, lo lắng thay cho anh.
Cô gái này thật sự đã coi Lâm Mạc Huy là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của cô ấy! Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Mạc Huy đã có người yêu rôi.
Tình yêu tha thiết này của cô ấy, Lâm Mạc Huy đã định trước rằng không thể nào tiếp nhận được.
Mười phút sau, quá trình mô phỏng trên màn hình đã đến hồi kết thúc.
Đúng như những gì Tiền Thạch Nam đã nói, tất cả đều hoàn mỹ, hoàn thành một cách tốt đẹp. Xung quanh vang lên một loạt tiếng vỗ tay định tại nhức óc, đặc biệt là nhóm các đại lý thì kích động đến cực điểm.
Hiệu quả của Tái Tạo Hoàn vô cùng hoàn mỹ, quả thật có khả năng giết chết tế bào ung thư. Đối với các bệnh nhân bị ung thư mà nói thì loại thuốc này chính là thần dược cứu mạng.
Nếu bọn họ có thể làm doanh nghiệp đại lý cho loại thuốc này thì trong tương lai đều có thể phát tài rồi! Cho nên, tâm trạng của mọi người so với những người của mười đại gia tộc đều vui sướng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, có người vui mừng thì tất nhiên cũng có người ưu sầu.
Trên gương mặt Hạ Vũ Tuyết ngập tràn thất vọng, bàn tay nắm chặt cánh tay của Lâm Mạc Huy cũng bất giác buông ra, cô cúi thấp đầu, vành mắt đều đã đỏ lên.
Lâm Mạc Huy thấy cô ấy như vậy liền nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Vũ Tuyết trước thì lắc lắc đầu, sau đó lại nghẹn ngào nói: "Lâm Mạc Huy, đây... đây là tâm huyết của anh mà, sao có thể để bọn họ cướp đi?"
Lúc Hạ Vũ Tuyết nói câu này, trong âm thanh của cô ấy đều mang theo sự run rẩy, phảng phất như thứ quan trọng nhất đối với cô ấy đã bị cướp đi mất.
Trong lòng Lâm Mạc Huy chợt cảm khái, Hạ Vũ Tuyết thật sự yêu anh sâu sắc, yêu đến mức không khống chế nổi.
Anh hướng về phía Hạ Vũ Tuyết mỉm cười, khẽ nói: "Cô gái ngốc này, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà khóc sao?" "Yên tâm đi, thứ gì thuộc về tôi thì ai cũng không cướp nổi!" Hạ Vũ Tuyết sững sờ một lát, cô mờ mịt nhìn Lâm Mạc Huy: "Anh... Anh còn có phương pháp khác à?"
Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Tôi đã nói rồi, Tái Tạo Hoàn của Vĩnh Xuân Đường và Tái Tạo Hoàn của Công ty dược phẩm Hưng Thịnh không phải cùng một loại!" "Nếu loại thuốc mọi người làm đã không giống nhau thì bọn họ làm sao cướp đi được đồ của tôi đây?"
Hạ Vũ Tuyết lại càng mờ mịt hơn, thật sự không hiểu được Lâm Mạc Huy rốt cuộc có ý gì. Ngay tại trong bầu không khí reo hò này, Viên Hữu Đức mang theo vẻ mặt đắc ý bước đến bên cạnh Lâm Mạc Huy, cười ha hả nói: "Tổng giám đốc Lâm, thật không nghĩ tới hôm nay cậu cũng sẽ đến tham gia buổi công bố này." "Thế nào, cậu cảm thấy Tái Tạo Hoàn của Vĩnh Xuân
Đường so với của Công ty dược phẩm Hưng Thịnh có khác biệt gì không?"
Lời nói này nhìn thì có vẻ như đang tán gẫu bình thường với Lâm Mạc Huy nhưng kỳ thật lại mang đầy thâm độc, tựa như lưỡi dao đâm thẳng vào anh, khiến tinh thần anh gục ngã.
Viên Hữu Đức hiểu rất rõ, Tái Tạo Hoàn của Vĩnh Xuân Đường chính là thứ đánh cắp từ Công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Mà ông ta lúc này nói như vậy rõ ràng là đang muốn khiến Lâm Mạc Huy thêm ngột ngạt.
Viên Hữu Đức này thấy tình hình đã được xác định chắc chắn nên mới đến đây nói với Lâm Mạc Huy những câu như vậy nhằm châm biếm anh ta. Những người từ các đại lý xung quanh cùng đều vậy lại quanh khu vực này, trên mặt họ đều mang theo bộ dạng giễu cợt. "Tổng giám đốc Lâm, nhìn thấy sản phẩm của người khác xuất sắc như thế, trong lòng cah có cảm nhận gì không vậy? Sẽ không tức giận chứ nhỉ?" "Khụ, ông nói lời này thì không đúng rồi. Tổng giám đốc Lâm mang theo tư thế học tập đến buổi họp báo này, tại sao lại tức giận được chứ?" "Ôi chao, thật ngại quá, do tôi nhầm lẫn rồi. Trong số những thanh niên trẻ tuổi thời nay thì người khiêm tốn ham học như tổng giám đốc Lâm cũng đã không còn nhiều nữa rồi."
Mọi người xôn xao cười to, tựa như cuối cùng họ cũng đã có thể giẫm nát Lâm Mạc Huy dưới lòng bàn chân. Hạ Vũ Tuyết tức giận đến mức toàn thân phát run, phẫn nộ nói: "Mấy người các ông, làm việc gì cũng đừng quá đáng quá!" Viên Hữu Đức cười nhạt hỏi: "Chúng tôi làm cái gì quá đáng chứ?" "Anh Lâm, khả năng nghiên cứu của các anh không bằng người khác, chẳng lẽ còn không cho phép người khác được nói ra sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT