Trầm tư hồi lâu, gã đàn ông thấp bé cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi gật đầu: “Được, đêm nay em sẽ xử lý con bé đấy!”
Gã trai xăm mình vừa lòng gật đầu, thấp giọng nói: “Làm cho gọn ghẽ một chút, đừng để lưu lại dấu vết gì cả!” “Yên tâm, chờ khi chúng ta giải quyết được thắng Mạc Huy kia, ẵm trọn được mở tiền này thì chúng ta có thể ra nước ngoài ăn chơi xả láng cả đời rồi.” “Cho dù đến khi đó tra ra được chúng ta thì bọn họ cũng chẳng tìm được người ở đâu nữa!”
Gã đàn ông thấp bé không khỏi hăng hái hẳn lên: “Anh Bảo, anh cứ yên tâm đi.” “Chuyện này cứ giao cho em, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Bây giờ, mấy gười Lâm Mạc Huy đang ngồi trong xe, chuẩn bị đi về phía nội thành. hứa Thanh Mây ngồi ở bên cạnh Lâm Mạc Huy, cô tỏ vẻ biết lỗi: “Lâm Mạc Huy, em xin lỗi.” “Chuyện ban này, là do em gây phiền toái cho anh. Lâm Mạc Huy cười, vỗ vỗ tay cô: “Thế này mà phiền toái cái gì chứ?" “Em cũng không biết tình hình thực tế của cô gái kia ra làm sao, em ra tay giúp cô ta như vậy anh lại càng cảm thấy rất vui mừng.” “Về sau gặp phải những chuyện như vậy, em muốn làm thế nào thì cứ việc làm thế ấy!” “Em yên tâm, bất kể là có chuyện gì, anh sẽ luôn ủng hộ em!”
Vành mắt Hứa Thanh Mây đỏ bừng, cô dựa vào vai Lâm Mạc Huy, trong lòng ngọt ngào cực kỳ.
Có thể tìm được một tấm chồng như vậy, cô cảm thấy đúng là mình đã tu luyện phúc đức mấy kiến liền! Lâm Mạc Huy chở Hứa Thanh Mây về khách sạn, bấy giờ, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đang ngồi ở tròng phòng chờ đợi trong lo lắng.
Hai người bọn họ thấy Lâm Mạc Huy hốt hoảng vội vàng chạy ra ngoài, Hứa Thanh Mây thì đã lâu như thế rồi mà vẫn chưa về, hai ông bà loáng thoáng cảm nhận được đã xảy ra hcuyện gì đó.
Bây giờ thấy Hứa Thanh Mây đã trở về, hai người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Lâm Mạc Huy để Hứa Thanh Mây ở lại trong khách sạn, bảo cô đừng tùy ý rời đi.
Đồng thời, Thái Tử cũng phải một lượng lớn nhân lực đứng canh chừng tại khu vực này, phòng ngừa lại có thêm người ra tay với bọn họ.
Dàn xếp hết thảy ổn thỏa rồi, Lâm Mạc Huy mới đi xuống dưới tầng, Thái Tử và Lý Thiết Khẩu đang chờ anh ở trên xe.
Lâm Mạc Huy vừa mới ngồi vào trong xe thì đã hỏi luôn rằng: “Nhà họ Vạn này rốt cuộc là gia tộc kiểu gì?” “Người nhà họ Vạn vì sao lại cứng đầu kiêu ngạo như thế?”
Thái Tử và Lý Thiết Khẩu liếc mắt nhìn nhau một ccái, biểu cảm của hai người đều có vẻ rất nghiêm trọng. Thái Tử đáp: “Anh Lý, anh giải thích cho cậu ta trước đi." “Tình huống nhà họ Vạn anh hiểu biết rõ ràng hơn tôi!”
Lý Thiết Khẩu thở dài, thấp giọng nói: “Lâm Mạc Huy, chuyện ngày hôm nay cậu như thế là hơi bị liều lĩnh đấy. “Nhà họ Vạn này thực ra cũng chẳng dễ gì mà động vào được đâu!”
Lâm Mạc Huy không nói gì, từ cung cách ăn nói của đám người nhà họ Vạn đó anh cũng có thể nhận ra được điều này.
Những người nhà họ Vạn đó, đến cả Hỏa Hoa cũng không thèm để vào mắt, thế là đã đủ nói rõ rằng thực lực của nhà họ Vạn quả thực rất hùng mạnh đây.
Thế nhưng, sáu tỉnh phía nam đều là địa bàn của Tiết Hoàng Dương.
Còn có gia tộc nào có thể đối kháng được với Tiết
Hoàng Dương cơ chứ?
Lý Thiết Khẩu thấp giọng nói tiếp: “Nhà họ Vạn ở các tỉnh đồng nam, chỉnh là một trong mười đại gia tộc trong nước!”
Lâm Mạc Huy không khỏi thay đổi sắc mặt.
Có thể xưng vào hàng ngũ mười đại gia tộc trong nước thì đã đủ để nói lên rằng nhà họ Vạn này có thực lực mạnh cỡ nào.
Giống như nhà họ Vương ở tỉnh Hải Dương, tức là nói ở trong cả tỉnh này, là chỉ tiếng nói của gia tộc này có quyền lực nhất định nào đó.
Một khi rời khỏi tỉnh Hải Dương thì nhà họ Vương cũng chỉ là một gia tộc rất bình thường mà thôi, các thế lực bên ngoài tỉnh cũng sẽ chẳng rước nợ gì với nhà này.
Mà nhà họ Vạn này thì lại là một trong mười gia tộc lớn trong cả nước, như thể có thể thấy là thật sự không hề đơn giản.
Có thể nói, loại gia tộc này ở bất kỳ vị trí nào trong nước, đều có thể có một quyền lực, một tiếng nói nhất định!
Cho dù ở ở tỉnh Hải Dương thì cũng có thể đè ép mười đại gia tộc trong cả tỉnh luôn ấy chứ!
Cũng khó trách người nhà họ Vạn lại có thể kiêu ngạo hống hách đến như thế, cỡ gia tộc lớn tầm đó thì thực lực bản thân dã đủ để sánh với Vua Nam Cảnh rồi/
Mặc dù có đối mặt với Tiết Hoàng Dương thì bọn họ cũng chẳng thiết phải cúi đầu, đường nhiên cũng sẽ chẳng thèm để ý đến Hỏa Hoa rồi!
Lý Thiết Khẩu lại nói tiếp: “Đây là danh gia vọng tộc hàng thật giả thật của đất Phù Nam, truyền thừa đã hơn một ngàn năm rồi.” “Trải qua ngàn năm mưa gió, trải qua trăm ngàn khiêu chiến, họ vẫn sừng sững không hề suy chuyển. “Cỡ gia tộc lớn thế này, cậu có thể tưởng tượng được, thực lực của họ hùng mạnh cỡ nào, khủng bố cỡ nào rồi chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT