Trần Phước Nguyên và ông cụ Phong ở bên cạnh đều chết lặng người, một nhân vật nổi tiếng như Nam Bá Lộc cũng sẽ quỳ xuống như vậy sao?
Lần này, rốt cuộc Lâm Mạc Huy đã giành được rất nhiều sự ưu ái của Nam Bá Lộc.
"Ông Bá Lộc không cần khách sáo như vậy." Lâm Mạc Huy xua tay: "BLương y như từ mẫu, đây là việc tôi nên làm, ông không cần vướng mắc trong lòng. Tuy nhiên, tôi hy vọng ông Bá Lộc có thể giúp đỡ tôi một việc."
"Cậu Mạc Huy cứ nói đi." Nam Bá Lộc vội vàng nói: "Bất luận là việc gì, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, họ Nam tôi nhất định có chết cũng không từ chối."
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là chuyện lần này ông đừng để lộ ra ngoài." Lâm Mạc Huy nói nhỏ: "Con người tôi thích yên tĩnh."
Nam Bá Lộc sửng sốt một chút, ngay sau đó ông ta đã hiểu được ý của Lâm Mạc Huy, lập tức gật đầu: "Được, việc ngày hôm nay không một ai có thể lan truyền ra bên ngoài."
Mấy người gần đó liên tục gật đầu, lời nói của Nam Bá Lộc giống như thánh chỉ, ai dám không nghe theo?
Tiếp theo, Lâm Mạc Huy lại viết một đơn thuốc mới.
"Mặc dù cô ấy đã tỉnh lại nhưng dù sao cô ấy cũng đã hôn mê một năm, cơ thể còn rất suy nhược. Hơn nữa cô ấy còn mắc bệnh kín trong người, cơ thể càng khó phục hồi. Đơn thuốc này có thể giúp cô ấy lấy lại sinh lực. Nửa tháng nữa cô ấy mới có thể hoàn toàn bình phục, lúc đó ông Bá Lộc hãy đưa cô ấy đến gặp tôi, tôi sẽ giúp cô ấy trị bệnh kín kia."
Nam Bá Lộc vui mừng khôn xiết, ông ta nhanh chóng đưa tay nhận đơn thuốc: "Cảm ơn cậu Mạc Huy."
Lâm Mạc Huy không có đưa cho ông ta đơn thuốc mà anh đưa cho ông cụ Phong bên cạnh.
"Ông Bá Lộc, tinh chế thuốc cũng không phải việc có thể tùy tiện làm được. Nếu có sai sót trong việc tinh chế thuốc, hiệu quả của thuốc sẽ có khác biệt rất lớn. Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên để cho ông cụ Phong, dù sao ông ấy có nhiều kinh nghiệm hơn một ít."
Ngay khi lời này được nói ra, lập tức ông cụ Phong rơi vào trạng thái bối rối. Nhìn thì có vẻ như Lâm Mạc Huy đã cho ông ấy một công việc nhưng thực ra, đó cũng là một cơ hội lớn. Ông ấy có thể tự mình tinh chế thuốc ở đây, giúp đỡ con gái Nam Bá Lộc hồi phục, Nam Bá Lộc chắc chắn sẽ rất cảm kích ông ấy. Người bình thường, ai có thể nhận được sự biết ơn từ Nam Bá Lộc chứ?
Nam Bá Lộc gật đầu ngay lập tức: "Được, cứ làm theo lời cậu Mạc Huy đã nói. Ông Phong, chuyện này tôi phải làm phiền ông rồi."
"Ông Bá Lộc khách sáo quá, đây là việc tôi nên làm." Ông cụ Phong nhanh chóng chắp tay trả lời. Sau khi tạm biệt Nam Bá Lộc, Lâm Mạc Huy
quay trở về hiệu thuốc Phước Nguyên trước. Dấu hiệu sinh tồn của Lâm Quế Anh đã trở lại bình thường, Lâm Mạc Huy định đưa cô ấy về nhà, ở mãi trong một hiệu thuốc lớn như này cũng không thích hợp. Ông cụ Phong vẫn luôn đi theo bên cạnh, ông ấy mời Lâm Mạc Huy ở lại mấy lần nhưng đều bị anh từ chối. Cuối cùng, vì không có cách nào khác, ông ấy chỉ có neo Lâm Mạc Huy và đưa anh trở về nhà.
Nơi Lâm Mạc Huy sống là phố chợ phía Bắc thành phố Hải Dương. Đây là một khu dân nghèo có tiếng ở thành phố Hải Dương, nơi này chủ yếu là công nhân sinh sống. Mặc dù Lâm Mạc Huy đến ở rể nhà họ Hứa, nhưng Lâm Quế Anh lại không thể đi theo anh vào nhà họ Hứa. Hết cách, Lâm Mạc Huy chỉ có thể thuê cho cô ấy một căn nhà ở và phần lớn thời gian Lâm Mạc Huy đều sống ở đây.
Ông cụ Phong nhìn thấy sân bãi bên ngoài vừa bẩn vừa lộn xộn thì trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Ông ấy cảm thấy với y thuật của Lâm Mạc Huy thì việc kiếm tiền là hoàn toàn dễ dàng, sao anh có thể sống ở một nơi hẻo lánh như vậy chứ?
Không lâu sau, chiếc xe đến bên ngoài ngôi nhà mà Lâm Mạc Huy thuê.
Trước khi Lâm Mạc Huy bước vào nhà, anh đã nhìn thấy quần áo chăn ga gối đệm của mình bị vứt ngoài cửa, vương vãi trên mặt đất. Sắc mặt của anh chợt thay đổi, anh bước ra khỏi xe rồi nhanh chóng đi vào nhà và đúng lúc nhìn thấy bà chủ cho thuê nhà đi ra từ bên trong. Người đàn bà cho thuê nhà này là một người đanh đá có tiếng ở đây. Bà ta cực kỳ tham lam, trước đây Lâm Mạc Huy cũng đã không ít lần phải chịu sự chèn ép của bà ta.
"Lâm Mạc Huy, cậu trở về đúng lúc đấy." Một tay của bà ta chống vào thắt lưng, tay còn lại thì chỉ vào Lâm Mạc Huy: "Căn nhà kia của tôi không cho cậu thuê nữa. Đồ đạc đã dọn ra cho cậu rồi, cậu thu dọn rồi nhanh chóng rời đi đi."
"Tại sao?" Lâm Mạc Huy tức giận: "Tôi đã trả tiền thuê nhà rồi còn gì."
"Vậy thì làm sao?" Bà chủ nhà lớn tiếng nói: "Tình huống của em gái cậu như thế nào thì trong lòng cậu không biết sao? Nếu cô ta chết trong nhà tôi, vậy thì về sau ai còn dám thuê phòng nhà tôi nữa hả?"
"Vậy bà cũng không thể quá đáng như thế." Lâm Mạc Huy tức giận nói: "Tôi đã trả tiền thuê nhà, cho dù muốn chúng tôi dọn đi thì bà cũng phải nói trước cho chúng tôi một thời gian để chúng tôi tìm một chỗ ở khác chứ."
"Nhà của bà đây thì bà muốn làm gì thì làm. Cậu có thể làm cái gì chứ?" Bà chủ nhà chửi bới: "Cậu là cái loại nhu nhược đi ở rể nhà người khác. Sao cậu không thử dùng nước tiểu mà soi xem cái bản mặt của cậu thì có tư cách gì để nói chuyện với tôi như thế này hả?"
Lâm Mạc Huy: "Bà..."
Bà chủ nhà đắc ý: "Tôi cái gì? Nếu không cút đi, cậu có tin tôi bảo chồng tôi đánh gãy cái chân chó của cậu hay không?"
Lúc này, ông cụ Phong chậm rãi đi tới: "Bà định đánh gãy chân của ai vậy?"
Bà chủ nhà liếc nhìn ông cụ Phong, có chút kiềm chế nói: "Liên quan gì đến ông?"
"Cậu Mạc Huy là bạn của tôi, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi." Ông cụ Phong lạnh lùng nói: "Bà nói lại đi, bà định đánh gãy chân của ai?"
Khí thế của ông cụ Phong khiến cho bà chủ nhà có chút hốt hoảng. Bà ta giả bộ bình tĩnh, lớn tiếng nói: "Sao, đây chính là nhà của tôi, tôi không muốn cho cậu ta thuê thì chính là không cho cậu ta thuê. Các người muốn làm gì? Muốn ép tôi cho thuê nhà hay sao? Các người là ăn cướp hả?"
"Yên tâm, cậu Mạc Huy sẽ không ở trong nhà của bà nữa đâu." Ông cụ Phong khẽ nói: "Cậu Mạc Huy, nếu cậu không chê thì tôi có một căn biệt thự Khu Đảo Xanh bên sông Hải Dương. Bây giờ chỉ có thể để cậu chịu thiệt ở tạm chỗ đó."
Bà chủ nhà sửng sốt một chút, sau đó bà ta nở nụ cười: "Biệt thự Khu Đảo Xanh? Ông già kia, ông khoác lác cũng ghê thật đấy. Ông có biết một căn biệt thự Khu Đảo Xanh tốn bao nhiêu tiền không? Không có một trăm tỷ thì căn bản là không có cửa cho mà chạm chân ấy chứ. Một trăm tỷ là bao nhiêu tiền, ông đã nhìn qua chưa?"
Ông cụ Phong chẳng thèm để ý đến bà chủ nhà, ông ấy chỉ nhìn Lâm Mạc Huy một cách cung kính. Lâm Mạc Huy hiểu ý của ông cụ Phong, ông ấy muốn nhân cơ hội này để có thể tạo quan hệ gần gũi với anh hơn. Tất nhiên, Lâm Mạc Huy sẽ không từ chối, hiện tại anh thực sự đang thiếu tiền và rất cần đến nó.
Anh không tìm Nam Bá Lộc đòi tiền vì anh còn muốn Nam Bá Lộc giúp anh làm việc quan trọng hơn. Giá trị của Nam Bá Lộc không đơn giản chỉ là tiền bạc, điều quan trọng nhất là thế lực của ông ta.
"Vậy thì cảm ơn ông Phong."
Ông cụ Phong vui mừng khôn xiết, ông ấy vội vàng nói: "Cậu Mạc Huy có thể ở lại nhà tôi chính là vinh hạnh của lão già này rồi. Lưu Nghị, giúp cậu Mạc Huy cất đồ lên xe."
Dừng lại một chút, ông cụ Phong nói nhỏ: "Còn nữa, cho người đến xử lý chuyện ở đây. Ngày trả phòng của cậu Mạc Huy còn chưa đến mà chủ nhà đã cưỡng bức người phải rời đi, như vậy là vi phạm hợp đồng nghiêm trọng. Để cho công ty pháp vụ vào cuộc, hãy nhớ rằng, phải dùng hình phạt nặng nhất."
Bà chủ nhà trợn tròn mắt, nếu chuyện này thực sự phải đưa ra tòa, vậy thì bà ta khẳng định xong đời rồi.
"Ông cụ, tôi chỉ nói giỡn thôi. Lâm Mạc Huy, căn nhà này, tôi... Tôi cho cậu thuê..."
Dù bà chủ nhà có van xin như thế nào cũng không có ai để ý đến bà ta. Ông cụ Phong đã đích thân giúp Lâm Mạc Huy chất đồ lên xe rồi chở anh đi, để lại một mình bà chủ nhà ngồi trơ trọi tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT