Tối hôm qua đột nhiên độc phát, Tần Chí đã phát hiện có điều gì đó không ổn, vì vậy đã ra lệnh cho Lưu Kính Trung để cấm quân điều tra tất cả các cung nhân hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện.

Y sớm biết trong cung có vô số mật thám, tuy đã diệt trừ rất nhiều, lại khó tránh khỏi vẫn có cá lọt lưới.

Người khiến Tần Chí độc phát đã biết việc y trúng độc, nên rất có thể kẻ đứng sau sai khiến là mượn danh nghĩa Tần Nghiêu xúi giục.

Nếu có thể bắt được người này, không chừng có thể lần ra manh mối của kẻ đứng sau.

Ba người trở lại Dưỡng Tâm Điện, Tần Chí lệnh cho Lưu Kính Trung, phái cấm quân lục soát phòng của cung nhân, nếu có vật khả nghi lập tức tới bẩm báo.

Vì không biết lục soát thứ gì nên Hứa Hiện cũng tham gia cùng họ. Y thuật của ông tinh thông, khả năng phán đoán mạnh, rất dễ dàng có thể đoán ra là vật gì gây nên.

Ngoài ra, các cung nhân đang hầu hạ cũng bị triệu tập đến.

Lưu Kính Trung là tổng quản, biết được việc bệ hạ trúng độc cũng rất khiếp sợ, lúc này cũng dốc toàn lực để bắt được người hạ độc.

Người hầu hạ bên trong Dưỡng Tâm Điện đều là thái giám, tổng cộng có mười sáu người, Phán Xuân cũng không tránh khỏi hiềm nghi, đứng giữa đám người.

Lưu Kính Trung theo thứ tự thẩm vấn, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng không phát hiện bất kỳ sơ hở gì từ trên người những người này, kẻ hạ độc cũng ngụy trang rất giỏi.

Nhưng không bao lâu, Hứa Hiện bên kia vẫn truyền đến tin tức tốt, ông thông qua một ít dấu vết để lại, tìm được một bộ quần áo bị chôn vùi.

Bộ quần áo kia bình thường không có gì đặc biệt, cũng chỉ có Hứa Hiện có thể ngửi được mùi cực nhẹ kia. Loại mùi này đối với người bình thường vô hại, nhưng lại vừa vặn có thể khơi gợi độc tính của Tần Chí.

"Nói đi." Hứa Hiện ném quần áo trước mặt mọi người, "Đây là quần áo của ai?"

Một đám thái giám nhìn nhau, sau đó thấp giọng nói chuyện với nhau.

Phán Xuân cũng nhìn bộ quần áo kia, sau đó sắc bén nhìn thấy những lỗ thủng trên vạt áo. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện lên một màn, quay đầu nhìn người đứng bên cạnh, nhanh chóng cao giọng nói: "Bẩm tổng quản, nô tài biết quần áo này là của ai."

Hắn vừa dứt lời, thái giám bình tĩnh đứng bên cạnh bỗng hoảng hốt định chạy trốn.

Nhưng chung quanh đều là cấm quân, hắn sao có thể thoát được, nhanh chóng bị áp giải đến trước mặt Lưu Kính Trung.

Lưu Kính Trung lạnh lùng liếc người nọ, giống như nhìn người sắp chết. Ông ra lệnh cho những người khác tiếp tục làm nhiệm vụ của mình, sau đó đi mời bệ hạ và hoàng hậu tới đây.

Tần Chí và Lâm Diệu vừa đến, thái giám kia liền chân mềm nhũn mà quỳ xuống, liên tục xin tha.

Lâm Diệu nhìn thái giám với ánh mắt lạnh lùng, thật muốn đá hắn mấy đá, nếu không phải do người này, Tần Chí làm sao bị độc phát, bọn họ làm sao lại mạo hiểm đến dược cốc lúc này.

Tần Chí vẻ mặt bình tĩnh hơn, hỏi thái giám kia: "Ngươi bị người nào sai khiến?"

Thái giám kinh sợ nói: "Nô tài cũng không biết, nô tài vẫn chưa gặp qua chủ nhân, chỉ nghe nói hắn thường mang mặt nạ, hiếm khi lộ ra gương mặt. Nô... nô tài bị ép uống thuốc độc, không thể không nghe lệnh hành sự, cầu xin bệ hạ tha mạng a!"

Hắn là kẻ tham sống sợ chết, hỏi cái gì cũng nói, chỉ cầu xin có thể giữ mạng sống.

Tần Chí lại hỏi: "Chuyện này ai ra lệnh cho ngươi?"

Thái giám cúi đầu vừa mới chuẩn bị nói chuyện, rồi lại đột nhiên ngẩng đầu nhanh chóng nhìn quanh, tựa hồ sợ hãi cái gì. Sau một lúc lâu, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Tần Chí, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Hắn trừng to mắt, cuối cùng không thể nói ra nửa chữ, đột nhiên ngã xuống đất, khóe môi chảy ra máu đen.

Tần Chí cúi đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Nghịch tặc giết người ngay trước mặt y, thật sự to gan lớn mật. Tầm mắt y đảo qua những người có mặt ở đây, vẫn chưa nói thêm gì, đáy lòng lại hiểu rõ.

Nghịch tặc sai khiến thái giám kia ở ngay tại đây, trốn trong đám đông.

Thái giám không còn hơi thở, cách chết cũng giống như hữu tướng Trịnh Tu Khải, bởi vì mẫu cổ bị giết mà chết. Hiện tại muốn hỏi cũng không hỏi được, Tần Chí sai người kéo thái giám xuống, mang Lâm Diệu trở lại tẩm cung.

Lâm Diệu nghĩ đến vẫn rất tức giận: "Người đứng sau rốt cuộc là ai, lợi dụng xong liền giết người, thật quá âm hiểm ác độc."

Tần Chí buồn cười nói: "Nếu hắn không giết người, chẳng phải sẽ bị bại lộ."

"Nếu bắt được hắn, nhất định phải làm cho hắn cũng nếm thử lợi hại."

"Diệu Diệu muốn làm hắn nếm thử lợi hại như thế nào?" Tần Chí cố ý trêu chọc cậu: "Là ngũ mã phanh thây hay là thiên đao vạn quả?"

Y nói xong liền thấy Lâm Diệu nhíu mày, vẻ mặt không đành lòng, không khỏi cảm thấy thú vị buồn cười.

Lâm Diệu trời sinh bản tính thiện lương, không đành lòng nhìn mấy khổ hình tàn nhẫn này, lúc trước cùng đi thiên lao, Tần Chí phát hiện cậu không dám nhìn những hình cụ đó.

Nhưng Lâm Diệu cảm thấy cái này cũng không thể trách cậu, ai bảo cậu sống trong một xã hội nhân quyền hiện đại, ngay cả một kẻ tội ác tày trời cũng chỉ bắn chết bằng một phát súng. Cậu thật sự rất khó chấp nhận những hình phạt tàn nhẫn, thô bạo lại máu chảy đầm đìa này.

"Không trêu chọc ngươi nữa." Tần Chí cười, cắt ngang dòng suy nghĩ phiền não của Lâm Diệu.

Đã quyết định đi dược cốc, việc này không nên chậm trễ, ba người liền chuẩn bị lên đường vào ngày hôm sau.

Kế hoạch ban đầu là để cả ba người bí mật đến đó, Hứa Hiện xuất phát trước, để tránh dược cốc có biến. Lâm Diệu và Tần Chí ngồi xe ngựa đuổi theo sau.

Nhưng trước khi khởi hành, không biết sao Tần Chí lại đột nhiên thay đổi chủ ý, ra lệnh cho thống lĩnh cấm quân Ngụy Lăng Dương và phó thống lĩnh Kỷ Duật đi theo bảo vệ.

Lâm Diệu cảm thấy sau khi ở chung lâu với Tần Chí, cũng có thể đoán được suy nghĩ của Tần Chí.

"Ngươi hoài nghi bọn họ?" Lâm Diệu cùng Tần Chí ngồi trên đệm mềm trong xe ngựa, thấp giọng hỏi.

Bọn họ lúc này đã ra khỏi cổng thành, đi về hướng dược cốc khoảng nửa canh giờ. Để đề phòng đường xá xóc nảy, Tần Chí đặc biệt sai người trải một tấm đệm dày trong xe ngựa, khi nằm trong đó chấn động rất nhẹ.

"Không phải bọn họ, mà là ——" Tần Chí vừa nói vừa chậm rãi viết chữ "Kỷ" trong lòng bàn tay Lâm Diệu.

Lâm Diệu rất kinh ngạc, không ngờ Tần Chí đã đoán được hung thủ là ai.

Có lẽ bởi vì nghi vấn trên mặt cậu quá mãnh liệt, Tần Chí lại cười thấp giọng giải thích: "Ngươi còn nhớ thái giám kia trước khi chết liếc mắt nhìn ai cuối cùng không?"

Lâm Diệu nghiêm túc nghĩ lại: "Hình như là ngươi."

"Không sai." Tần Chí nói: "Nhưng tầm mắt của hắn lại không nhìn trẫm, mà là nhìn người đang đứng phía sau trẫm cách đó không xa, Kỷ Duật. Lúc đó hắn hoảng sợ như vậy, sợ rằng bởi vì thấy được người sẽ lấy mạng hắn."

Lâm Diệu nghe Tần Chí giải thích xong, lập tức cũng hiểu rõ. Tần Chí ra lệnh cho Ngụy Lăng Dương và Kỷ Duật đi theo, sợ rằng đang đợi Kỷ Duật chủ động lộ ra sơ hở.

Hoàng cung Tần cách dược cốc kia rất xa, nếu phi ngựa cũng cần hai ngày, ngồi xe ngựa như Lâm Diệu và Tần Chí phải mất bốn ngày mới đến.

Cũng may có Lâm Diệu làm bạn, Tần Chí cũng chưa cảm thấy có gì khác thường hoặc không khoẻ.

Xe ngựa đi về phía trước không ngừng, đến trời tối cuối cùng tới thành trấn tiếp theo, không cần ăn ngủ ngoài trời.

Kỷ Duật tìm khách điếm tốt nhất ở thành trấn này, hỏi chủ tiệm hai gian phòng hảo hạng, rồi yêu cầu hắn chuẩn bị bữa ăn đưa vào phòng cho khách.

Đôi mắt sắc bén của chủ tiệm vừa thấy Lâm Diệu và Tần Chí liền biết thân phận tôn quý, người không thiếu tiền, liên tục nói vâng, căn dặn đưa cho bọn họ tất cả vật phẩm tốt nhất.

Trở lại phòng nghỉ ngơi, đồ ăn nhanh chóng đưa tới.

Lâm Diệu lúc ăn cơm có chút không yên lòng, từ khi Tần Chí nói Kỷ Duật là mật thám kia, cậu luôn bất an.

Tần Chí đương nhiên biết Lâm Diệu đang nghĩ gì, ra hiệu cho cậu yên tâm mà nói: "Không sao, đừng lo lắng. Trẫm đã bảo Ngụy Lăng Dương chú ý Kỷ Duật, nếu có bất thường sẽ bắt lại trước."

Lâm Diệu gật đầu, cũng ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Hôm nay trải qua một ngày đường, cậu cũng có chút mệt mỏi, ăn cơm xong liền đơn giản rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Vốn tưởng rằng đêm nay thay đổi chỗ khác sẽ ngủ không được, không ngờ ngay sau khi nằm xuống rất nhanh ngủ thiếp đi.

Tần Chí nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lâm Diệu bằng ánh mắt ôn nhu lưu luyến, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi Lâm Diệu, cũng nằm lên giường.

Điều quan trọng nhất đối với y lúc này là bảo vệ tốt Lâm Diệu, không thể có sơ xuất. Về phần Kỷ Duật, giao cho Ngụy Lăng Dương, Tần Chí có thể yên tâm.

Đêm nay Lâm Diệu cùng Tần Chí nghỉ ngơi, Ngụy Lăng Dương và Kỷ Duật lại không nghỉ ngơi, mà trước tiên thay phiên tuần tra chung quanh, để đảm bảo an toàn cho bệ hạ và hoàng hậu.

Thị trấn nhỏ này có người đến người đi, khách trọ đều là người tứ xứ, xem ra cũng không có nhân vật đặc biệt nguy hiểm, còn xem là an toàn.

Ngụy Lăng Dương và Kỷ Duật nhanh chóng quyết định thay phiên canh gác, nửa đêm trước là Ngụy Lăng Dương, nửa đêm về sáng là Kỷ Duật canh gác.

Sau khi quyết định xong, Ngụy Lăng Dương nhảy ra khỏi cửa sổ, dưới chân điểm nhẹ vững vàng đáp xuống nóc nhà trọ. Từ nơi này có thể quan sát thay đổi xung quanh, nếu phát hiện điều gì đó, cũng có thể nhận thấy trước tiên.

Nửa đêm rất yên tĩnh, cũng không có gì xảy ra.

Ngụy Lăng Dương vừa mới chuẩn bị đi xuống, Kỷ Duật đã nhảy lên nóc nhà.

"Ngụy thống lĩnh vất vả." Kỷ Duật khách khí nói: "Nửa đêm về sáng ta sẽ canh gác, ngài mau đi nghỉ ngơi đi."

Ngụy Lăng Dương gật đầu, nhìn Kỷ Duật thật sâu, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng hắn vừa mới chuẩn bị từ cửa sổ trở về phòng, không biết sao lại đột nhiên quay đầu lại, khó hiểu nhìn Kỷ Duật nói: "Kỷ phó thống lĩnh thanh tỉnh như thế, tinh thần sảng khoái, chẳng lẽ là không ngủ?"

Kỷ Duật giật khóe miệng: "Thật sự ngủ không ngon."

Ngụy Lăng Dương nghe vậy xoay người rời đi, không tiếp tục nói thêm.

Hắn trở lại phòng nằm trên giường giả vờ ngủ, kỳ thật vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của Kỷ Duật trên mái nhà, không dám thả lỏng.

Khoảng nửa canh giờ sau, Kỷ Duật bỗng nhiên lặng lẽ trở về phòng, chuẩn bị nhìn xem Ngụy Lăng Dương có ngủ không.

Ngụy Lăng Dương nằm nghiêng, tiếng hít thở phì phò, xen lẫn tiếng ngáy.

Kỷ Duật thấy vậy yên lòng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mang theo bén nhọn và lạnh lùng. Hắn nhìn Ngụy Lăng Dương vài lần, tiếp theo nhanh chóng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Mà Kỷ Duật chân trước mới vừa đi, Ngụy Lăng Dương sau lưng liền đứng dậy, vẻ mặt cũng khó coi, nhanh chóng đuổi theo Kỷ Duật.

Hắn tuy hoài nghi Kỷ Duật, phụng ý chỉ bệ hạ theo dõi Kỷ Duật, lại vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng Kỷ Duật là bị hiểu lầm, cũng không có ý định mưu hại bệ hạ. Rốt cuộc hắn và Kỷ Duật quen biết nhiều năm, Kỷ Duật do hắn một tay đề bạt lên, hắn cũng không hy vọng mình nhìn lầm người.

Nhưng theo tình hình hiện tại, Kỷ Duật lại hiển nhiên không trong sạch.

Kỷ Duật nhảy ra ngoài cửa sổ, vận khinh công từ nóc nhà đi về phía trước, vẫn luôn chờ đến chỗ yên lặng mới dừng lại.

Hắn lúc này cũng không biết Ngụy Lăng Dương đang ở phía sau, vẻ mặt có chút lo lắng bất an, ngay sau đó huýt sáo một tiết tấu đặc biệt.

Khi tiếng huýt sáo vang lên, một con bồ câu trắng đưa tin nhanh chóng từ xa đến gần, đậu lên vai của Kỷ Duật.

Kỷ Duật bắt lấy bồ câu đưa tin, cẩn thận cột chắc một mảnh giấy cuộn quanh chân bồ câu, tiếp theo thả chim bồ câu ra.

Sau khi hắn thả chim bồ câu đưa tin, bồ câu kia càng bay càng cao, càng bay càng xa, Kỷ Duật ngẩng đầu nhìn chim bồ câu đang bay, vẻ mặt cuối cùng thả lỏng rất nhiều.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng, bồ câu đưa tin vỗ cánh bay cao kia lại đột nhiên bị trúng một mũi tên, rơi xuống dưới.

Kỷ Duật trong lòng cả kinh, linh cảm xấu chợt dâng lên trong đầu.

Hắn nhanh chóng theo hướng mũi tên bắn ra nhìn lại, liền thấy trên nóc nhà cách đó không xa, Ngụy Lăng Dương rũ mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hàn ý khiếp người, mà cung tên trong tay lúc này cũng còn chưa kịp buông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play