Dưỡng Tâm Điện vắng lặng không tiếng động, gió nhẹ thoảng qua bên ngoài khung cửa sổ, bóng đen buông xuống lay động trên mặt đất.

Một lúc sau, những thị vệ được phái đi tìm hoàng hậu hồi cung, theo sau là mấy thị vệ đã được cử đi bảo vệ hoàng hậu lúc trước.

Bọn thị vệ vẻ mặt sợ hãi, nhìn thấy Lưu Kính Trung liền nhanh chóng nói ra sự thật.

Lưu Kính Trung nghe vậy hoảng hốt, nhíu chặt mày, tảng đá to đè trong lòng đột nhiên lại trầm xuống.

Ông hoàn toàn không dám tưởng tượng bệ hạ sẽ tức giận như thế nào khi biết chuyện này.

Hành động này của hoàng hậu thật sự không ổn, ông cũng không hiểu tại sao hoàng hậu khăng khăng muốn rời khỏi cung.

Lâm Diệu hiện tại đã là hoàng hậu Tần quốc, thân phận cao quý, được long ân thánh sủng của bệ hạ, đã vượt quá tất cả những điều không thể, vậy cậu còn có thể bất mãn cái gì?

Nhưng ông không biết là, Tần Chí lúc này đã biết chuyện. Trước khi thị vệ hồi cung bẩm báo, ám vệ bị Dung Quyển đánh ngất đã nhanh chóng hồi cung thỉnh tội.

Mấy người bọn họ bị Dung Quyển đánh ngất, việc này cũng thực sự mất mặt.

Nghe xong, Tần Chí sắc mặt xanh mét: "Có chắc là Kiều phu nhân ra tay không?"

Lúc trước y nghe Kiều Hạc nói, Dung Quyển rõ ràng là không tinh thông võ công, làm sao có thể dễ dàng đánh ngất mấy ám vệ.

Ám vệ cúi đầu xấu hổ nói: "Thật sự là Kiều phu nhân, thuộc hạ đã đánh nhau với nàng, công lực của nàng rất mạnh, có chút tà môn. Thuộc hạ nhất thời không để ý, chỉ cảm thấy bị thứ gì chạm vào đằng sau, tiếp theo liền ngất đi."

Thậm chí còn không nhận thấy bị cái gì công kích, ám vệ càng cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều này.

Vẻ mặt Tần Chí ngưng trọng, không ngờ Dung Quyển lại che giấu sâu như thế, đến mức y cũng không phát hiện. Y cũng không khỏi lo lắng cho Lâm Diệu, không biết Lâm Diệu có phải bị Dung Quyển bắt cóc hay không.

So với chuyện này, Tần Chí càng hy vọng Lâm Diệu là tự mình đi, như vậy ít nhất sẽ an toàn.

Tần Chí vừa nghĩ tới đây, lòng tràn đầy tức giận, cảm xúc cũng vô cùng nóng nảy, cả người hung ác, không thể kìm nén được.

Y có thể cảm giác được tình trạng của mình gần đây ngày càng trở nên tệ hơn, cáu kỉnh dễ giận một cách khó hiểu, rất muốn giết người.

Lúc trước có Lâm Diệu ở đây, mỗi khi ở bên cạnh Lâm Diệu là có thể sẽ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhưng hiện giờ không có Lâm Diệu, Tần Chí cảm thấy cánh cửa có thể ngăn cản chặn sát khí của mình biến mất, lệ khí cuồng bạo trong lòng bởi vậy càng thêm không kiêng nể gì mà lan tràn một cách điên cuồng.

"Một đám phế vật!" Tần Chí giơ lên nghiên mực đột nhiên đập xuống: "Ngay cả hoàng hậu cũng không thể bảo vệ tốt, trẫm giữ lại các ngươi có ích gì?!"

Ám vệ đứng đầu không dám trốn, bị nghiên mực đập vào trán, trên mặt lập tức máu chảy ròng ròng.

Tần Chí cưỡng ép tầm mắt rời khỏi vết máu này, hít sâu áp chế thô bạo cuồn cuộn, sát khí nặng nề nói: "Cút!"

Đám ám vệ còn tưởng rằng nhất định phải chết, thấy thế nào còn dám chọc giận bệ hạ, vội vàng nhanh chóng yên lặng rời đi.

"Lưu Kính Trung." Tần Chí lại nói với ngoài cửa: "Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Kiều tướng quân lập tức vào cung."



Kiều Hạc vội vàng vào cung, trên đường đã nghe được người truyền chỉ nói về tình hình hiện tại.

Hắn nghe xong cũng rất kinh hãi, không dám trì hoãn, cưỡi ngựa nhanh chóng vào cung.

Hắn không ngờ rằng Dung Quyển lại đánh ngất ám vệ bắt cóc hoàng hậu.

Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của hắn rất phức tạp bực bội, bởi vậy không để ý đến Dung Quyển, cũng không biết nàng đang làm cái gì.

Hôm nay hắn mới vừa thoát ra khỏi bóng ma bị lừa gạt, nhận thấy thân phận của Dung Quyển có mờ ám, chuẩn bị điều tra kỹ Dung Quyển, ai ngờ Dung Quyển lại làm ra chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Khi nghe tin Dung Quyển đưa hoàng hậu đi, Kiều Hạc còn lo lắng hơn cả Tần Chí.

Lưu Kính Trung cầm phất trần, đứng bên ngoài Dưỡng Tâm Điện vẻ mặt lo lắng.

Khi nhìn thấy Kiều Hạc bước nhanh từ xa tới, liền nhanh chóng đi qua, thổn thức nói: "Kiều tướng quân, cuối cùng thì ngài cũng tới. Bệ hạ đã đợi rất lâu rồi."

Kiều Hạc vội vàng đi tới, thở gấp một hơi, khẽ gật đầu với Lưu Kính Trung, nhanh chóng lướt qua ông đi vào Dưỡng Tâm Điện.

Trong khoảng thời gian này, Tần Chí đã nhanh chóng hạ hai mệnh lệnh. Đầu tiên là phái người nhanh chóng tìm kiếm tung tích của hoàng hậu và Dung Quyển. Thứ hai là tra rõ thân phận của Dung Quyển.

Nhưng muốn tìm tung tích của Lâm Diệu, điều tra rõ thân phận của Dung Quyển, rõ ràng không phải chuyện có thể làm trong một sớm một chiều.

Nhìn thấy Kiều Hạc, Tần Chí liền trực tiếp hỏi: "Ngươi có biết chuyện Dung Quyển biết võ công không?"

Kiều Hạc gật đầu, lúc này cũng không cần che giấu: "Thần là đêm tân hôn biết được, chỉ là gần đây suy nghĩ quá loạn, cũng không có thời gian xử lý."

Hắn nói xong thấy vẻ mặt Tần Chí không thay đổi, liền nhíu mày, sau đó nói thêm: "Nhưng bệ hạ yên tâm, thần tin mình hiểu rõ Dung Quyển. Tuy nàng nói dối nhiều chuyện, nhưng không phải người xấu, cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn hoàng hậu. Điểm này thần có thể bảo đảm."

Kiều Hạc tự tin nói như vậy, hiển nhiên thật sự tin tưởng Dung Quyển không có ác ý.

Tâm tình Tần Chí lại không chuyển biến tốt đẹp, hơi liếc Kiều Hạc nói: "Ý của ngươi là, hoàng hậu tự nguyện đi cùng nàng ta?"

Kiều Hạc cảm thấy rất có khả năng, nhưng cân nhắc vì Tần Chí, vẫn uyển chuyển nói: "Bệ hạ gần đây có chọc hoàng hậu không vui không?"

Tần Chí nghe vậy im lặng, nháy mắt nhớ tới mâu thuẫn giữa mình và Lâm Diệu lúc trước. Y cho rằng chuyện kia đã sớm trôi qua, chẳng lẽ Lâm Diệu kỳ thật vẫn luôn suy nghĩ?

"Tranh cãi vài câu liền bỏ nhà trốn đi, thân là Hoàng hậu, như thế còn ra thể thống gì?!" Tần Chí quở trách, nhưng trong giọng nói lại không có hờn giận, mà phần lớn là bất đắc dĩ.

"Nhưng việc này ngươi cũng khó thoát trách nhiệm. Nếu không có Dung Quyển, Lâm Diệu làm sao có thể rời đi? Nàng ta đã đánh gục bọn ám vệ."

"......" Kiều Hạc rất muốn nói cả hắn cũng không phải là đối thủ của Dung Quyển, nhưng ngẫm lại vẫn không thể nói ra được, lời này nói ra thì hắn không còn mặt mũi gì.

Kiều Hạc im lặng, suy nghĩ miên man, cuối cùng vẫn khó có thể mở miệng gian nan nói: "Về Dung Quyển, còn có một chuyện nữa, thần cho rằng cần bẩm báo bệ hạ."



Xe ngựa đi dọc theo phía bắc của Tần, không ngừng nghỉ trong vài canh giờ.

Lâm Diệu ghé vào giường mềm mại ngủ, khi tỉnh lại vén rèm lên, liền thấy bên ngoài đã là núi rừng hoang vắng.

Bắc Tần dân cư thưa thớt, phần lớn là núi cao và rừng rậm, mà băng qua rừng rậm là có thể nhìn thấy một con sông rộng, nước chảy xiết, bên kia sông là chốn hoang vu, được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp, thảm thực vật dày đặc, mắt thường căn bản không thể nào nhìn thấy sâu trong chốn hoang vu.

Xe ngựa băng qua khu rừng, dừng lại bên dòng sông chảy xiết.

Lâm Diệu vén rèm lên đi xuống xe ngựa, nhìn dòng sông kia, rồi nhìn đến rừng rậm phía đối diện, nào còn có thể không biết nơi này là nơi nào.

Cậu khó nén kinh ngạc hỏi Dung Quyển: "Chúng ta đi đến chốn hoang vu sao?"

Dung Quyển cười gật đầu, đến lúc này cũng không có gì phải giấu giếm: "Biểu đệ nghe nói qua về Lưu quốc chưa?"

Lâm Diệu suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, dù là nguyên tác hay sau khi xuyên không, cậu cũng chưa từng nghe người ta nhắc tới Lưu quốc.

"Lưu quốc nằm trong chốn hoang vu." Dung Quyển chỉ vào rừng cây rậm rạp trước mặt, "Biểu đệ không nghe nói qua cũng không sao cả, ngươi rất nhanh có thể tận mắt chứng kiến."

Lâm Diệu không khó nghe ra ý tứ trong lời nói của Dung Quyển, nhưng lại vẫn rất khiếp sợ. Nghe nói chốn hoang vu khắp nơi độc vật, không ai có thể đặt chân đến, nhưng Dung Quyển và những người này lại có thể trực tiếp tiến vào sao?

Đến lúc này, cậu càng cảm thấy thân phận của Dung Quyển thần bí khó lường.

Lâm Diệu đồng thời cũng âm thầm suy đoán, trước đó cậu từng nghe Tần Chí nói chốn hoang vu có dấu vết ai đó ra ngoài, chẳng lẽ là đám người Dung Quyển?

Như có thể cảm nhận được sự hoang mang của Lâm Diệu, Dung Quyển tiếp theo mỉm cười an ủi: "Biểu đệ yên tâm, những gì ta nói với ngươi là sự thật, tuyệt đối không phải lừa gạt ngươi."

Lâm Diệu nghe vậy không nhịn được mà bật cười: "Ta không cảm thấy biểu tỷ gạt ta, chỉ là cảm thấy không thể tin được."

Dung Quyển chớp mắt nói: "Biểu đệ đừng nóng vội, còn có chuyện khó tin hơn."

Hai người vừa nói chuyện, Dung Quyển đã dùng khinh công mang theo Lâm Diệu trực tiếp phóng qua mặt sông, dừng ở lối vào của chốn hoang vu.

Lâm Diệu nhìn vào bên trong, chỉ cảm thấy tối đen như mực, rất khó có thể nhìn thấy toàn cảnh.

"Cẩn thận." Dung Quyển thấp giọng nói: "Những độc vật này còn không biết ngươi. Ngươi đợi lát nữa theo sát ta, nhớ đừng đi lung tung."

Lâm Diệu gật đầu, nghĩ mình sắp đi xuyên qua rừng cây đầy độc vật, không biết sao cũng rất kích động.

Dung Quyển nói xong, liền chuẩn bị mang theo Lâm Diệu đi vào rừng cây.

Trước khi đi vào, nàng hơi nghiêng đầu, lại mơ hồ liếc nhìn bờ sông bên kia. Thị lực của nàng rất tốt, tùy ý liếc mắt một cái đã thấy một chút góc áo sau tán cây.

Đó là ám vệ của Tần Chí, người đã đi theo họ suốt chặng đường. Dung Quyển biết điều này, thậm chí đây cũng là nàng cố tình làm.

Nàng cố ý để một con cá lọt lưới, chính là cho hắn cơ hội trở về báo tin cho Tần Chí.

Nếu không Tần Chí làm sao có thể mau chóng đến?

Dung Quyển biết rõ Lâm Diệu cũng không có ý định rời bỏ Tần Chí, huống hồ biểu đệ hiện tại còn đang mang thai. Vì suy nghĩ cho biểu đệ, nàng muốn mang đối phương đi, lại lưu lại manh mối cho Tần Chí, nhân cơ hội giải quyết mâu thuẫn giữa hai người.

Đương nhiên, đây cũng là thử thách của nàng đối với Tần Chí.

Nếu Tần Chí không đến hoặc muộn mới đến, thì nàng nhất định sẽ nghĩ cách giữ biểu đệ lại.

Sở dĩ chốn hoang vu khó vào là vì ngoại trừ khắp nơi là độc vật, còn có bụi gai mọc hoang dã ở bên ngoài.

Những bụi gai đó phủ đầy gai, độc tính rất mạnh, còn có tính công kích. Người bình thường căn bản khó có thể vượt qua ải này.

Lâm Diệu nhìn bụi gai cũng rất đau đầu, lại thấy Dung Quyển không biết từ đâu lấy ra một con bướm. Con bướm kia cực kỳ xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ, khi vỗ cánh bay qua bụi gai, cánh còn rớt xuống rất nhiều bột phấn trắng.

Những bụi gai đan chéo quấn quanh chạm vào bột phấn trắng, thế nhưng tự động nhường đường.

Dung Quyển nhìn con bướm kia, thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Diệu, mỉm cười ra hiệu cho Lâm Diệu đi về phía trước.

Lâm Diệu chần chờ đi lên một bước, nhất thời lại có cảm giác mở ra cánh cửa thế giới mới.

Mà sau khi mấy người đi vào rừng cây, những bụi gai đó nhanh chóng quấn lên.

Lúc này ám vệ đi theo đám người Lâm Diệu đang đứng ở trước bụi gai.

Hắn thử xông qua bụi gai, nhưng chỉ cần hắn tới gần, những bụi gai đó sẽ toàn lực tấn công, cực kỳ khó khăn. Bụi gai có kịch độc, một khi bị đâm vào thì không có cách nào cứu chữa.

Ám vệ dây dưa với bụi gai kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trước hết trở về cung bẩm báo tung tích của hoàng hậu cho bệ hạ, sau đó bàn cách đi vào chốn hoang vu.

Khi ám vệ vội vàng chạy về hoàng cung, Tần Chí mới từ Ngự Thiện Phòng đi ra.

Khi hắn chạy về đến hoàng cung, trời đã tối. Hắn nhìn thấy bệ hạ đang nói chuyện với Kiều tướng quân, nhưng cũng không rảnh lo nhiều như vậy, lập tức hiện thân tham kiến bệ hạ.

Kiều Hạc lúc này đang định nói gì về Dung Quyển, thấy thế cũng chỉ có thể tạm thời im lặng.

Ám vệ quỳ xuống đất nhanh chóng báo việc hắn biết cho bệ hạ, khi nói đến chuyện Dung Quyển mang theo hoàng hậu đi vào chốn hoang vu, sắc mặt Tần Chí và Kiều Hạc đều nháy mắt thay đổi.

"Ngươi xác định đó là chốn hoang vu sao?" Kiều Hạc truy vấn.

"Xác định. Thuộc hạ còn nhìn thấy Kiều phu nhân thả ra một con bướm, con bướm kia cũng không biết làm cái gì, những bụi gai đó liền chủ động nhường đường."

Kiều Hạc nghe vậy nghiến răng, căm giận tự hỏi Dung Quyển này, rốt cuộc còn gạt hắn bao nhiêu chuyện?! Quả thực đáng giận!

"Chốn hoang vu, con bướm..." Tần Chí trầm ngâm nói: "Dung Quyển này, chẳng lẽ là người của hoàng tộc Lưu quốc?"

Kiều Hạc cũng cảm thấy thật không thể tưởng tượng: "Người của Lưu quốc quanh năm tị thế*, khó tìm tung tích, hóa ra ở sâu trong chốn hoang vu? Nhưng tại sao lần này bọn họ lại đi ra ngoài?"

(*thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giới)

Hiện nay Lưu quốc ở đại lục khá bí ẩn, bọn họ rất ít giao lưu với thế giới bên ngoài, bọn họ phần lớn đều rất giỏi độc, cổ, làm người ta khó lòng phòng bị, cũng không ai muốn trêu chọc người của Lưu quốc.

Rốt cuộc minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, ai biết được khi ngươi ngủ say, có bị cắn bởi chất độc bọn họ dưỡng không.

(*Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng)

Nghĩ đến Dung Quyển chính là người của Lưu quốc, còn rất có thể là hoàng tộc, Kiều Hạc tức khắc càng đau lòng hơn.

"Xem ra chúng ta phải đến Lưu quốc." Ánh mắt Tần Chí thâm thúy nói.

Y nói xong ra lệnh ám vệ kia lui ra.

Ám vệ vừa mới chuẩn bị đi, lại đột nhiên bị Tần Chí gọi lại: "Từ từ. Ngươi nhìn thấy hoàng hậu có bị Dung Quyển bắt cóc hay không?"

Câu hỏi của y rất quan trọng, Kiều Hạc tức khắc cũng nghiêm túc nghe. Hắn cũng rất kinh ngạc Dung Quyển đi thì đi, tại sao lại mang theo hoàng hậu.

Nàng và hoàng hậu rất thân sao? Hay là xuất phát từ mục đích khác?

Ám vệ cúi đầu, nhớ lại những gì đã thấy, nhất thời không biết nên nói hay không.

Nhưng kháng chỉ hoặc khi quân đều là tử tội, hắn dừng một chút, vẫn nói đúng sự thật: "Bẩm bệ hạ, thuộc hạ cho rằng không phải là bắt cóc. Kiều phu nhân đối với hoàng hậu nhìn cực kỳ... quan tâm. Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không hề có cảm giác ép buộc."

Tần Chí nhíu chặt mày: "Cực kỳ quan tâm? Quan tâm như thế nào?"

Nói xong y thấy mặt ám vệ lộ vẻ do dự, lại trầm giọng nói: "Nói sự thật. Nếu có chút giấu diếm, trẫm tuyệt đối không tha."

Ám vệ không dám chậm trễ, liền nhanh chóng nói: "Hoàng hậu và Kiều phu nhân cưỡi xe ngựa, thỉnh thoảng sẽ xuống xe nghỉ tạm một chút. Kiều phu nhân khoác áo cho hoàng hậu... còn xoa vai cho hoàng hậu, luôn che chở hoàng hậu... Nhìn rất là thân mật."

Hắn nói xong Tần Chí đã mặt mày băng sương, rất đáng sợ.

Kiều Hạc như bị sét đánh.

Không ngờ Dung Quyển lại rất thân mật với hoàng hậu, chẳng lẽ là thèm muốn hoàng hậu?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cũng càng sợ hãi. Nếu đúng như này, bệ hạ sợ là sẽ bị tức chết. Dung Quyển này quả thật ngang ngạnh, uổng công hắn lúc trước còn nói tốt giúp nàng.

Kiều Hạc càng nghĩ càng rất tức giận. Dung Quyển còn nói chỉ yêu một mình hắn, hứ! Quay đầu liền bỏ trốn cùng hoàng hậu là ai?

"Kiều Hạc, ngươi thấy thế nào?" Tần Chí đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt của Kiều Hạc cực kỳ nghiêm túc: "Thần cảm thấy, chúng ta phải tìm được hoàng hậu càng nhanh càng tốt."

Hắn dừng một chút, lại nói tiếp chuyện khi nãy: "Thần trước đó có chuyện liên quan đến Dung Quyển muốn nói cho ngài. Việc này là, Dung Quyển nàng là Xích Kiêu. Nếu không như thế, thần cũng sẽ không một hai phải hòa ly với nàng."

Nếu hoàng hậu rời đi với một nữ tử bình thường sẽ không có cái gì, nhưng đi với Xích Kiêu thì khác.

Xích Kiêu bị kích thích bởi Đệ Hôn là bản năng, nếu tới muộn thì ai biết được sẽ phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Tần Chí chưa bao giờ nghĩ rằng Kiều Hạc vì chuyện này mà muốn hòa ly, nhất thời không giấu được vẻ mặt kinh ngạc.

Dung Quyển là Xích Kiêu? Một vị Xích Kiêu mang hoàng hậu là Đệ Hôn của y bỏ trốn?

Tần Chí thở sâu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh đáng sợ.

Y không nói nữa, mà sải bước ra ngoài, ra lệnh cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị khoái mã, nhất định phải lập tức chạy tới chốn hoang vu.

Vào lúc này, độc chiếm dục mãnh liệt của Xích Kiêu trong y đang điên cuồng bành trướng kêu gào, tản ra thù địch mãnh liệt, đó là phẫn nộ vì bạn đời của mình có thể bị đối phương cướp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play