Sau đó, Dung Quyển và Lâm Diệu còn nghiêm túc thảo luận xem làm thế nào để tránh được Tần Chí, thuận lợi mà rời đi Tần quốc.
Cậu muốn bí mật rời đi, nhất định không thể để Tần Chí phát hiện manh mối, cần phải đảm bảo rằng kế hoạch này không có sơ hở.
Nếu là trước kia, Lâm Diệu muốn trốn tránh Tần Chí rời đi không khác nào nằm mơ. Nhưng hiện tại tình hình đã khác. Cậu bây giờ là hoàng hậu của Tần Chí, quyền lực thực tế còn lớn hơn cả hoàng hậu.
Cậu mang theo vài thị vệ xuất cung, đừng nói những người hầu trong cung, ngay cả Tần Chí cũng sẽ không ngăn cản.
Bởi vậy Lâm Diệu bàn xong với Dung Quyển, chờ thêm mấy ngày liền lấy cớ trong cung quá buồn chán, mang theo thị vệ xuất cung hội hợp cùng Dung Quyển.
Kinh đô của Tần quốc được canh phòng nghiêm ngặt, đối với việc Dung Quyển có thể mang theo mình thuận lợi rời đi hay không, Lâm Diệu còn hoài nghi.
Nhưng Dung Quyển hiển nhiên không lo lắng chút nào, tràn đầy tự tin nói: "Đến lúc đó ngươi chỉ cần ra khỏi cung, còn lại giao cho ta."
Lâm Diệu thấy nàng tự tin như vậy, còn lại cũng an tâm rất nhiều: "Vậy thì làm phiền biểu tỷ."
Dung Quyển bây giờ càng nhìn Lâm Diệu càng thấy ngoan ngoãn đáng yêu. Biểu đệ đáng yêu như vậy, chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay, làm gì có ai nỡ tổn thương hắn.
Cho nên Dung Quyển ủng hộ quyết định của Lâm Diệu.
Hai người đang thảo luận, để tránh tai vách mạch rừng, âm thanh đều cực kỳ trầm thấp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lúc này Tần Chí mới từ ngoài đại sảnh bước vào.
Sắc trời bên ngoài dần tối, Tần Chí mặc hắc kim long bào, nện bước rất lớn tiếng. Vẻ mặt của y vốn nghiêm túc, nhưng nháy mắt bước vào đại sảnh và nhìn thấy Lâm Diệu, thần sắc liền giống như tan chảy, rất ấm áp mềm mại.
"Diệu Diệu cảm thấy thế nào? Hôm nay bảo bảo có ngoan không?" Tần Chí bước vào đại sảnh, liền đi thẳng tới chỗ Lâm Diệu.
Bởi vậy cũng không chú ý tới khi Dung Quyển nhìn thấy y, hành lễ lấy lệ.
Lâm Diệu còn đang suy nghĩ chuyện rời đi, đề phòng Tần Chí nhìn ra sơ hở, liền đối phó nói: "Bảo bảo rất ngoan, không có chút nào nghịch phá."
Tần Chí duỗi tay sờ bụng nhô lên của Lâm Diệu, sau đó ôm lấy thắt lưng cậu ngồi xuống, bảo cậu cẩn thận chớ mệt.
Lâm Diệu lại không ngồi, bất đắc dĩ nói: "Ta ngồi cũng mệt, vừa mới đứng dậy."
Tần Chí xoa bóp eo Lâm Diệu, cũng không nói gì nữa.
Tần Chí tới Trùng Hoa Cung, chuyện nên bàn bạc cũng xong xuôi, Dung Quyển liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, nàng hành lễ cáo lui, lại tựa như lơ đãng mà nhắc: "Vậy được rồi. Ba ngày sau, Dung Quyển ở Mạch Ương Hồ chờ hoàng hậu giá lâm."
Nàng vừa nói vừa ám chỉ mà nhìn Lâm Diệu.
Dung Quyển kỳ thật cũng nhìn thấy Tần Chí mới đột nhiên nghĩ đến. Lâm Diệu cần một cái cớ xuất cung, mà nàng hiện tại đang cho Lâm Diệu cái cớ này, hơn nữa thời cơ còn rất thích hợp.
Cũng không biết Lâm Diệu có thể hiểu được ý của nàng không.
Cũng may khả năng phản ứng và hiểu chuyện của Lâm Diệu rất nhanh, Dung Quyển nói xong cậu liền nhanh chóng hiểu được ý đồ của đối phương.
"Được." Lâm Diệu gật đầu nói.
Tầm mắt Tần Chí nhìn Lâm Diệu, vẻ mặt bình tĩnh, không hỏi nhiều.
Chờ đến khi Dung Quyển lui ra, y mới cười nhìn Lâm Diệu: "Ba ngày sau, Diệu Diệu có hẹn với Dung Quyển sao? Sao trẫm không biết?"
Lâm Diệu nhìn Tần Chí, trong lòng nghĩ đến lời nói của Dung Quyển liền nghĩ ra lý do. Lúc này theo tình thế nói: "Ta nói với Dung Quyển về chỗ du ngoạn ở kinh đô, nàng nhắc tới Mạch Ương Hồ phong cảnh tú lệ, rất hợp lòng người. Ta thấy nàng đang tâm trạng không vui, đúng lúc ta ở trong cung cũng nghẹn đến mức phiền muộn, liền hẹn nàng ba ngày sau cùng đi."
"Trong cung người nào dám chọc Diệu Diệu phiền muộn?"
Lâm Diệu cảm thấy Tần Chí thật sự không tự mình hiểu lấy: "Không có ai. Chỉ là muốn giải sầu."
"Nếu là giải sầu, trẫm có thể đi cùng ngươi."
Lâm Diệu thầm nói tìm ngươi còn không biết là bồi ta hay chọc giận ta đâu.
"Nhưng ta đã đồng ý với Dung Quyển. Hôm nay ta và nàng trò chuyện vui vẻ, có lẽ lần sau liền biết nàng và Kiều Hạc đã xảy ra chuyện gì. Ngươi không muốn giúp Kiều Hạc giải quyết vấn đề sao?"
Tần Chí trầm mặc, y đương nhiên muốn giúp Kiều Hạc việc này. Chỉ là cho dù hỏi Kiều Hạc như thế nào, hắn cũng cắn chặt răng không chịu nói, Tần Chí cũng không có cách.
Y nhượng bộ nói: "Vậy thì trẫm đi cùng các ngươi."
Lâm Diệu bất đắc dĩ: "Dung Quyển biết mối quan hệ của ngươi và Kiều Hạc, ngươi đi nàng càng không nói."
Tần Chí im lặng hồi lâu, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại của Lâm Diệu: "Nhưng ngươi đi một mình, trẫm rất lo lắng, nhất là ngươi bây giờ còn đang mang thai. Trẫm mới vừa biết được, biên giới hoang vu ở phía bắc Tần quốc có khác thường. Nếu ngươi có chuyện gì, bảo trẫm phải làm thế nào cho phải."
Vì để cho Tần Chí đồng ý không đi theo, Lâm Diệu chỉ có thể cố gắng thuyết phục: "Ta không sao. Nơi này đều là kinh đô của Tần quốc, sao lại dễ dàng xảy ra chuyện như vậy? Lại nói ta sẽ mang theo thị vệ. Yên tâm đi."
"Trẫm sẽ phái ám vệ bảo vệ ngươi."
Lâm Diệu có chút lo lắng, cậu biết thực lực của những ám vệ bên cạnh Tần Chí, không khỏi thấp thỏm nếu cho ám vệ đi theo, đến lúc đó Dung Quyển có thể thuận lợi giải quyết không.
Nhưng việc đã đến nước này, nếu cậu cứng rắn từ chối ngược lại có vẻ trong lòng có quỷ, liền chỉ có thể trả lời: "Được."
Tần Chí vẫn chưa nghĩ nhiều. Y lúc này căn bản không thể nghĩ ra quan hệ giữa Lâm Diệu và Dung Quyển, cũng càng không nghĩ rằng Lâm Diệu giờ phút này đang ấp ủ ý định cùng Dung Quyển rời đi.
Trong lúc này Lâm Diệu vẫn chưa biểu hiện ra chút dị thường nào, mỗi ngày làm những việc phải làm, thậm chí không hề chậm trễ việc viết sách.
Ngoài ra, bởi vì nghĩ sẽ sớm rời đi, Lâm Diệu nhìn Tần Chí cũng thuận mắt hơn nhiều. Mặc dù Tần Chí không giải thích, cậu cũng lười so đo với đối phương.
Tần Chí còn tưởng rằng Lâm Diệu đã vượt qua rào cản đó, thấy thái độ của Lâm Diệu đối với mình bây giờ tốt hơn, mỗi ngày còn có thể nói chuyện cười đùa với y, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ, thay đổi vẻ mặt u ám trước đây.
Không bao lâu, liền đến ba ngày sau.
Hôm nay Lâm Diệu chỉ định xuất cung du ngoạn, không làm bất cứ chuyện gì có thể khiến Tần Chí hoài nghi. Cậu không mang Thanh Dụ, cũng không mang những bản thảo sách đó, chỉ một mình mang theo vài tên thị vệ ra khỏi cung, đương nhiên sau lưng còn bao nhiêu người đi theo, Lâm Diệu cũng không biết.
Điều này khiến cậu nhớ tới lần trốn đi mấy tháng trước, cậu còn đặc biệt vì Thanh Dụ đi vòng vèo, sợ Tần Chí sẽ giận chó đánh mèo Thanh Dụ.
Nhưng hiện tại Lâm Diệu không chút lo lắng, cậu thậm chí tin tưởng sau khi mình rời đi, cả con chó của cậu Tần Chí cũng sẽ chăm sóc tốt.
Nghĩ đến đây, Lâm Diệu tức khắc cũng rất bất đắc dĩ, không biết mình như vậy còn có thể được giúp đỡ không.
Lâm Diệu đi đến cửa cung cùng với thị vệ. Bụng của cậu lúc này đã lộ rõ, nhưng vì mặc nhiều, lại bọc áo choàng, cho nên cũng không nhìn thấy được.
Đang là cuối thu, nhiệt độ ngày càng trở nên rét lạnh. Nhưng thời tiết trong ngày Lâm Diệu du ngoạn cũng không tệ, không lạnh cũng không nóng, rất thoải mái.
Xe ngựa tới đón Lâm Diệu ngừng ở ngoài cửa cung. Khi Lâm Diệu đi đến, không ngờ lại tình cờ gặp được Tần Chí.
Tần Chí chắc là mới vừa thượng triều trở về, thấy Lâm Diệu liền cười nói: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi đã sớm đi rồi, không biết có thể nhìn thấy ngươi không."
Cung nhân thị vệ đi theo cùng quỳ xuống đất hành lễ.
Trong đầu Lâm Diệu bỗng dưng vang lên tiếng chuông cảnh báo, e sợ Tần Chí đột nhiên đổi ý, cảm thấy nguy hiểm không cho phép cậu rời khỏi cung, hoặc là khăng khăng muốn đi theo.
"Bệ hạ tìm ta có việc?"
Tần Chí vẫn chưa phát giác manh mối, chỉ cười nói: "Ừ, quả thật có việc. Trẫm muốn nói với ngươi, hôm nay Ngự Thiện Phòng tuyển một đầu bếp mới, nghe nói trù nghệ rất giỏi. Trẫm đã ra lệnh cho hắn đêm nay chuẩn bị vãn thiện, Diệu Diệu du xong hồ liền hồi cung sớm, cùng trẫm nếm thử."
Lâm Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Được."
Đồng ý trước rồi nói sau.
Tần Chí nở nụ cười, đến gần Lâm Diệu thân mật buộc chặt áo choàng cho cậu: "Vậy thì trẫm sẽ ở trong cung chờ Diệu Diệu. Diệu Diệu hiện giờ hoài long tự, nhớ lấy an nguy làm trọng, nếu du thuyền, cũng không thể ham chơi, rơi xuống hồ không ổn..."
Y lải nhải rất nhiều những việc cần chú ý, Lâm Diệu nghe tới lỗ tai lùng bùng, không ngờ Tần Chí khi lải nhải cũng đáng sợ như vậy.
"Nghe rõ chưa?" Tần Chí dặn dò xong hỏi Lâm Diệu.
Lâm Diệu đầu óc trống rỗng, không nghe vào mấy câu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến câu trả lời của cậu với Tần Chí: "Ừm, ta đều nhớ kỹ."
"......" Lâm Diệu có chút buồn nôn, cũng thật sâu sắc cảm thấy đoạn đối thoại này của cậu và Tần Chí có cái gì đó không ổn.
Tại sao cậu phải cùng Tần Chí tranh luận vấn đề ngoan hay không ngoan? Cậu là nam nhân, Tần Chí muốn dỗ dành tiểu hài tử sao?
Tạm thời không muốn nói chuyện với y.
Nói xong, Tần Chí đỡ Lâm Diệu lên xe ngựa, lại một lần dặn dò thị vệ bảo vệ tốt hoàng hậu, lúc này mới để Lâm Diệu rời đi.
Xe ngựa đi theo con đường đá xanh về phía trước, đi đến chỗ ngoặt, Lâm Diệu vén rèm lên nhìn phía sau, liền thấy Tần Chí còn đứng ở kia, nhìn xe ngựa đang xa dần.
Lâm Diệu nhìn thấy tức khắc cũng không nói rõ trong lòng là mùi vị gì.
Nhưng đêm nay cậu nhất định sẽ không trở về, Tần Chí một mình chậm rãi chờ đi thôi.
Mạch Ương Hồ nằm ở ngoại ô kinh đô, đi xe ngựa mất khoảng một canh giờ.
Lâm Diệu chưa bao giờ đến đó, nhưng cậu hỏi qua Thanh Dụ, biết đó là một hồ nước tự nhiên, dòng nước trong suốt, còn xây dựng thạch kiều (cầu đá) lương đình (đình hóng gió), là chỗ du ngoạn đẹp.
Khuyết điểm duy nhất là hơi xa, hẻo lánh. Nhưng đối với Lâm Diệu, khuyết điểm này ngược lại biến thành ưu điểm.
Suy xét đến thân thể của Lâm Diệu, xe ngựa chạy không nhanh, khi đến Mạch Ương Hồ, Lâm Diệu được thị vệ đỡ xuống xe ngựa, xa xa liền thấy được bóng dáng của Dung Quyển.
Dung Quyển đứng ở cây cầu gỗ bắc qua hồ, mặc váy dài thêu hoa màu xanh lam, nhìn rất bắt mắt.
Khi Lâm Diệu nhìn thấy nàng, nàng cũng xoay người thấy được Lâm Diệu. Lâm Diệu ra lệnh cho thị vệ chờ tại chỗ, cậu đi tới chỗ Dung Quyển.
Dung Quyển sợ Lâm Diệu vất vả, cũng bước nhanh về phía cậu. Hai người gặp nhau ở giữa cầu.
"Biểu tỷ đến khi nào?" Lâm Diệu thấp giọng hỏi.
"Vừa đến không bao lâu." Dung Quyển cười tủm tỉm nói: "Ngươi hiện giờ có mang, ta làm sao có thể để cho ngươi chờ ta?"
Bị một nữ tử trực tiếp nói về chuyện mang thai, Lâm Diệu có chút xấu hổ, nhưng cũng chỉ có thể thích ứng.
Rốt cuộc thân thể cậu là Đệ Hôn, ở thế giới này, ngoài cậu ra, chỉ sợ không ai cảm thấy Đệ Hôn mang thai là chuyện kỳ quái.
"Ta không sao." Lâm Diệu che giấu sự ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: "Biểu tỷ sắp xếp chuyện hôm nay xong xuôi sao?"
Cậu nói xong, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tối hôm qua Tần Chí nói biên giới hoang vu có người ra ngoài, sợ ta sẽ có nguy hiểm, còn an bài ám vệ đi theo. Ta sợ chân trước mới vừa đi, sau lưng đã bị Tần Chí bắt về."
Lâm Diệu lo lắng cũng không phải là nghĩ nhiều, dù sao kinh nghiệm thất bại của cậu rất nhiều, trong vấn đề chạy trốn, có thể nói cậu đánh trận nào thua trận đó, không thể như ý nguyện. Sợ rằng lần này cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Nếu là như thế, sau này ở trước mặt Tần Chí cậu sao còn có thể ngẩng đầu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT