Like và com ủng hộ editor nhé (^-^)

Chương 52:

Tần Chí nghe vậy liền sửng sốt, nháy mắt vẻ mặt rất phức tạp.

Sau một lúc lâu hỏi: "Có phải là đêm đó không?"

Lâm Diệu gật đầu: "Hẳn là vậy."

"Vì sao gạt trẫm?" Tần Chí vừa nói vừa thu hồi tay trên bụng Lâm Diệu.

Tần Chí che giấu thật tốt, nhưng Lâm Diệu vẫn nhạy bén cảm giác được trong lòng của y kháng cự. Cậu cũng nói không rõ tại sao, nhưng cậu có trực giác như vậy.

Trái tim Lâm Diệu chợt chùng xuống: "Ngươi đã nói không thích tiểu hài tử."

"Diệu Diệu là sợ trẫm không muốn nó?" Tần Chí ôn nhu nhìn Lâm Diệu: "Đây là hài tử Diệu Diệu sinh vì trẫm, trẫm sẽ thích nó."

Y nói thích, sự ấm áp trong mắt lại đều cho Lâm Diệu, không có một chút nào cho thai nhi trong bụng.

"Ngươi thích thật à?"

"Ừ. Sao trẫm lừa ngươi được?"

Lâm Diệu tin Tần Chí mới là lạ, nếu y thật sự thích, tại sao đến bây giờ cũng chưa sờ Tiểu Đáng Thương, trò chuyện cùng Tiểu Đáng Thương?

Tiểu Đáng Thương thật sự biến thành tiểu đáng thương. Lâm Diệu nỗi lòng phức tạp mà sờ bụng phồng lên, không sao cả, từ nay về sau ba ba thương con, để Tần Chí cút một bên đi.

Lâm Diệu suy nghĩ, vẫn cực kỳ bất mãn với phản ứng bình tĩnh có lệ của Tần Chí, nằm trên giường càng nghĩ càng tức giận.

Cẩu hoàng đế! Vương bát đản! Sinh hài tử cho ngươi ngươi còn không tình nguyện! Ngươi nghĩ rằng ta cam tâm sao!

Nghĩ đến đó, cậu liền tức giận mà đạp Tần Chí một cái.

Đá xong còn chưa hết giận, lại chui ra khỏi ôm ấp của Tần Chí, giật lấy chăn gấm quấn quanh người mình, không để cho Tần Chí một chút nào.

Tiểu khả ái ôm không có, chăn gấm cũng không có, Tần Chí tức khắc mờ mịt mà nhìn Lâm Diệu.

Lâm Diệu quay đầu trừng mắt nhìn Tần Chí, tức giận nghĩ, dám lạnh nhạt Tiểu Đáng Thương, không thích Tiểu Đáng Thương, một mình đông lạnh đi!

"Diệu Diệu......" Tần Chí rất bất đắc dĩ.

Lâm Diệu nhắm hai mắt, không muốn để ý đến y.

Tần Chí cũng không nói. Y yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Diệu, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, cuối cùng vẫn không đứng dậy rời đi, mà hèn mọn lấy áo ngoài đắp qua loa.

Lâm Diệu đưa lưng về phía Tần Chí, bởi vì tức giận nên ngủ cách rất xa Tần Chí, để lại một khoảng trống lớn ở giữa.

Cậu nằm nhắm mắt lại, nhưng thật lâu không ngủ được, càng nghĩ càng không hiểu, cũng rất thất vọng.

Cậu vốn tưởng rằng mặc dù Tần Chí không thích tiểu hài tử, nhưng đối với con của mình sẽ khác, hiện tại xem ra cậu đã sai.

Lâm Diệu đầu óc rối rắm, nghĩ lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thái độ Tần Chí cũng quá bình tĩnh!

Cậu nghĩ đến đây, liền xoay người hỏi Tần Chí: "Có phải ngươi đã sớm biết hay không?"

Tần Chí lúc này cũng chưa ngủ, đang là thời điểm chuyển mùa thu đông, ban đêm đắp áo ngoài ngủ vẫn rất lạnh, bởi vậy y nhìn về phía Lâm Diệu cũng mang theo chút u oán.

Lâm Diệu giả vờ như không nhìn thấy: "Ngươi làm sao mà biết được?"

Tần Chí trầm mặc một hồi, khẽ thở dài: "Trẫm lúc trước cũng không xác định, chỉ là suy đoán, rốt cuộc nếu là tăng cân, sao chỉ có bụng to lên? Trẫm đã phái người đến hỏi Ngô Dung, cũng mới biết được."

"Cho nên ngươi biết rõ ta có hỉ, lại cứ giả vờ như không biết gì?"

Lâm Diệu nghiến răng hỏi. Cậu không ngờ Tần Chí đã biết chuyện từ lâu, vậy mà còn có thể bình tĩnh thờ ơ như vậy.

"Trẫm không biết nhắc tới như thế nào, huống hồ ngươi cũng không muốn cho trẫm biết."

Lâm Diệu im lặng không nói chuyện. Cậu không tin Tần Chí nếu thực sự vui mừng, sẽ nhịn không đề cập tới, không hỏi. Cậu cũng rất muốn hỏi Tần Chí chán ghét hài tử như vậy sao? Nhưng sau khi nghĩ, lại không nói gì.

"Ta mệt, ngủ đi." Lâm Diệu lãnh đạm nói.

Đêm nay Lâm Diệu mất ngủ, đến khuya mới ngủ, khi tỉnh lại ánh nắng lọt vào phòng, bên cạnh đã sớm không có bóng dáng Tần Chí.

Lâm Diệu hiện tại không muốn gặp nhất là Tần Chí, nhìn thấy y sẽ nhớ lại chuyện tối hôm qua, càng nghĩ càng tức giận.

Cậu tạm thời vứt Tần Chí ra sau đầu, mới vừa mở cửa đi ra ngoài, liền nghe được tiếng chó sủa.

Trong sân, chó đen to lớn kia đã được đưa tới, tuy què chân, tinh thần lại rất tốt, vừa nhìn thấy Lâm Diệu liền nhanh chóng lao về phía cậu.

Người hầu phụ trách chăm sóc Lỗ Tạp cũng đi theo tới Trùng Hoa Cung, lúc này một đám người nhìn thấy Lỗ Tạp xông thẳng tới Lâm Diệu đều sợ hãi, vội vàng định ngăn cản.

Nhưng Lỗ Tạp vọt tới trước mặt Lâm Diệu liền giảm tốc độ, ngoan ngoãn mà vòng quanh Lâm Diệu vẫy đuôi, hiển nhiên đã coi cậu là chủ nhân của mình.

Lâm Diệu mỉm cười xoa đầu Lỗ Tạp, tâm trạng u ám lúc này cũng sáng lên.

Thanh Dụ vội vàng đến bên cạnh Lâm Diệu, nhìn cảnh này xém bị hù chết, vội vàng nói: "Hoàng hậu, ngài phải cẩn thận, Lỗ Tạp sức lực rất lớn, lỡ đụng vào ngài thì sao? Ngài hiện tại mang long tự, không thể giống như trước."

Lâm Diệu nghe vậy tức khắc sửng sốt, nhìn đám người trong sân, đột nhiên hiểu được vì sao vừa rồi họ lại hoảng sợ như vậy.

Việc này không cần đoán cũng có thể biết là ai làm.

Lâm Diệu hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng hỏi Thanh Dụ: "Sao lại thế này?"

Thanh Dụ cười nói: "Khi bệ hạ thượng triều sáng nay, đã tuyên bố chuyện này trước mặt các quan lại, bởi vậy bệ hạ long tâm đại duyệt*, tâm trạng rất tốt. Lúc này chắc hẳn mọi người đã biết." (*chỉ hoàng đế vui vẻ trong lòng)

Hắn nói, khó tránh khỏi có chút sợ hãi: "Ngài có hỉ chuyện lớn như vậy, còn không nói cho nô tài biết. Nếu như lúc trước không chú ý có gì sơ xuất thì làm sao?"

Lâm Diệu phản bác nói: "Ta không sao."

Nhưng Thanh Dụ nói Tần Chí tâm tình tốt, Lâm Diệu lại yên lặng phản bác. Nếu Tần Chí thật như vậy, bọn họ tối hôm qua cũng sẽ không vì việc này chiến tranh lạnh.

Hừm... Nghĩ đến vẫn tức giận, Lâm Diệu nhanh chóng loại bỏ Tần Chí ra khỏi đầu.

Cậu nhìn Lỗ Tạp què chân chạy tới chạy lui, liền hỏi người hầu chăm sóc nó: "Tình trạng Lỗ Tạp như thế nào?"

Gầy thành như vậy, vừa nhìn đã thấy suy dinh dưỡng, cũng không biết trước đây chịu bao nhiêu cực khổ. Cũng là một tiểu đáng thương.

Người hầu kia vội vàng cung kính đáp: "Bẩm Hoàng hậu. Đã mời thú y làm kiểm tra cho Lỗ Tạp, cơ thể nó cũng không lo ngại, chỉ là thiếu dinh dưỡng, bổ sung thêm có thể nhanh chóng hồi phục. Nó ăn ngon, tinh thần cũng tốt, Hoàng hậu không cần lo lắng. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Thú y kiểm tra, chân sau của Lỗ Tạp là mới bị thương, hẳn là bị thương từ nửa tháng trước. Tuy nhiên đã dùng thuốc trị liệu, chó có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ, tuy không thể khôi phục bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chạy."

Trên thực tế hiện tại Lỗ Tạp có thể chạy có thể nhảy, cũng không biết là ý chí kiên cường hay không sợ đau.

Lâm Diệu gật đầu, bảo thú y chữa trị tốt, đáy lòng lại rất khiếp sợ, vết thương mới sao? Cậu còn tưởng rằng chân sau của Lỗ Tạp vốn bị què.

Nhưng ngay sau đó cậu lại nghĩ đến một khả năng khác. Con chó này có lẽ không phải Lỗ Tạp, mà là trông giống hệt Lỗ Tạp, bị đánh tráo đưa tới giả làm Lỗ Tạp.

Thậm chí vì để giống thật, một chân của nó đã bị đánh què như Lỗ Tạp.

Về phần Lỗ Tạp, một chú chó không có chủ, nói không chừng đã sớm bỏ mạng.

Lâm Diệu nhất thời không nói nên lời, không ngờ đám người Lâm Hầu Đình lại tàn nhẫn như vậy.

Nhưng nói cho cùng, Lỗ Tạp, tạm thời cũng gọi con chó đen này là Lỗ Tạp đi, cũng là vì Lâm Diệu mà chân sau của nó mới bị què.

Lâm Diệu cúi đầu xoa Lỗ Tạp đang không ngừng cọ và vẫy đuôi với cậu, yên lặng nghĩ thầm, từ giờ trở đi, không còn những kẻ đáng sợ đó, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, không ai dám bắt nạt ngươi.

Lỗ Tạp dường như có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Lâm Diệu, ngẩng đầu vui vẻ mà "Gâu" một tiếng.

Sau khi Tần Chí chiêu cáo việc Lâm Diệu mang thai, người trong Trùng Hoa Cung càng cẩn thận hơn với Lâm Diệu, cái này không được ăn, cái kia cũng không thể làm, ngay cả khi Lâm Diệu chơi với Lỗ Tạp trong sân, một đám người cũng run sợ mà nhìn chằm chằm, Lâm Diệu có một chút chuyện đều có thể bị dọa chết khiếp.

Lâm Diệu cảm thấy nhàm chán, viết xong chuyện xưa, liền bắt đầu ngóng trông đến mùng tám.

Đến lúc đó Kiều Hạc và Dung Quyển đại hôn, cậu cũng có thể theo Tần Chí đi xem náo nhiệt. Đương nhiên ngoại trừ xem náo nhiệt, Lâm Diệu cũng luôn nhớ về chuyện ngọc bội, muốn nhân cơ tìm Dung Quyển hỏi rõ ràng.

Thời gian vội vàng, rất nhanh liền đến ngày mùng tám.

Tần Chí không định xuất hiện lúc bái đường, y là hoàng đế, nếu có mặt ở đó ngược lại sẽ giành nổi bật của đại hôn, mà chọn tới đón Lâm Diệu cùng đi Kiều phủ uống ly rượu mừng lúc chạng vạng.

Lâm Diệu còn chưa xem qua hôn lễ của người xưa, đã sớm hứng thú bừng bừng mong đợi. Khi Tần Chí đến, cậu đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ xuất phát.

Tần Chí tự nhiên có thể cảm nhận được sự kích động và mong đợi của Lâm Diệu, không khỏi buồn cười nói: "Kiều Hạc và Dung Quyển đại hôn, tại sao Diệu Diệu lại vui vẻ như vậy?"

Lâm Diệu liếc Tần Chí: "Ta mừng cho bọn họ."

"Lại nói tiếp, trẫm và Diệu Diệu còn chưa chính thức tổ chức đại hôn, không bằng ngày khác chúng ta cũng tổ chức đại hôn?"

Lâm Diệu bị Hạ đưa tới hòa thân, lúc ấy Tần Chí căn bản không xem qua cậu, làm sao có thể làm lễ gì.

Lâm Diệu vỗ bụng: "Làm sao có thể bù đắp?"

"Đừng dùng sức như vậy." Tần Chí nắm lấy tay Lâm Diệu, cười nói: "Vậy chờ sinh hạ long tự lại làm đại hôn."

Lâm Diệu nói: "A."

Lại bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Tần Chí.

Tần Chí dừng lại một lát, mặt cũng hơi trầm xuống, lại không nắm tay Lâm Diệu.

Tần Chí nghĩ y là ngôi cửu ngũ, đã cố hết sức nhượng bộ, nhường nhịn, cũng không biết Lâm Diệu đang giận dỗi gì.

Lâm Diệu vẫn đang suy nghĩ về chuyện đã xảy ra trước đó. Trong khoảng thời gian này Tần Chí đã đối xử tốt với bảo bảo, nhưng cậu có thể cảm giác được Tần Chí miễn cưỡng và khó xử.

Vừa nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc của Tần Chí chỉ là miễn cưỡng giả vờ, Lâm Diệu càng giận.

Hơn nữa không biết sao, cậu có thể cảm giác được Tần Chí có việc gạt cậu. Nhưng Tần Chí chưa từng nghĩ nói cho cậu biết, Lâm Diệu cũng không thể hỏi. Điều này cũng khiến Lâm Diệu buồn bực.

Tuy cậu quyết định một mình cũng sẽ đối xử tốt với Tiểu Đáng Thương, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tần Chí, vẫn khó tránh khỏi sẽ tức giận, không nhịn được.

Tần Chí dựa vào cái gì không thích Tiểu Đáng Thương? Dựa vào cái gì. Tức chết cậu!

Hai người ngồi bộ liễn ra ngoài cung, lại đổi thành long liễn thẳng đến Kiều phủ.

Lâm Diệu lên long liễn ngồi cách xa Tần Chí, cũng không để ý tới Tần Chí, chỉ xốc lên vải mành nhìn ra ngoài.

Cậu nhìn ra ngoài, ước gì hiện tại liền mang theo Tiểu Đáng Thương xa chạy cao bay. Tần Chí không phải không thích Tiểu Đáng Thương sao, vậy để y ở một mình nửa đời sau đi. Tần Chí bây giờ có chỗ dựa, không lo ngại gì.

Lâm Diệu càng nghĩ càng cảm thấy có lý, Tần Chí nhất định cảm thấy cậu dù sao cũng chạy không thoát, cho nên mới chọc giận cậu quá mức như vậy.

Cái này gọi là không chiếm được thì gây rối, được yêu nhiều thì không bao giờ lo nghĩ, cho Tần Chí trải qua cảm giác mất đi Tiểu Đáng Thương, y liền biết quý trọng.

Huống hồ tiếp tục lưu tại trong cung, cậu nhìn thấy Tần Chí sẽ tức giận không tốt cho sự lớn lên của bảo bảo, tốt hơn hết là tìm một nơi non xanh nước biếc dưỡng thai.

Dù sao ở đâu cũng nuôi con một mình được.

Lâm Diệu càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này rất hay, hiện tại nóng lòng bắt tay vào hành động.

Tần Chí không thích Tiểu Đáng Thương, Tiểu Đáng Thương của chúng ta cũng không thích y!

Thai phụ dễ giận dỗi ghê:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play