Nhẹ nhàng khẽ vuốt trên lưng người kia, Ân Huệ vẫn còn nhớ rõ bộ dáng người này lúc về nhà.

***

Khi một lớn, hai nhỏ mới tiến vào cửa, Lâm Sương liền đi ra đón. Nhìn thấy con gái được phu quân ôm, bà có chút kinh ngạc. Ân Huệ vốn có địch ý đối với Tần Mặc, làm sao lại ngoan ngoãn để ông ấy ôm chứ? Chợt nghiêng đầu, bà nhìn thấy một người mặt mày xám tro đứng bên cạnh, một tay chống thắt lưng cau mày, toàn thân đều là đất - Tần Tấn.

"Có chuyện gì thế?"

Không cần suy nghĩ nhiều đã biết có chuyện không hay xảy ra. Lâm Sương vội vàng đón lấy Ân Huệ từ trong tay Tần Mặc, cẩn thận xem xét thì phát hiện trừ  tóc có chút loạn, đứa nhỏ này cũng không bị tổn thương gì. Dù vậy, bà vẫn lo lắng hỏi:

"Con có bị thương không?"

Ân Huệ lắc đầu. Lâm Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng như có một tảng đá rơi xuống đất.

"Ừm... Sương Nhi. Em ôm Ân Huệ vào trước đi, ta đi lấy nước cho A Tấn tắm gội." Tần Mặc nhắc nhở.

Ý thức mình quên mất Tần Tấn, Lâm Sương có chút ngượng ngùng, gật gật đầu, ôm Ân Huệ đi vào trong phòng.

Nằm ở trên người mẹ, Ân Huệ mím môi, ánh mắt lại dính ở trên Tần Tấn vẫn đang cúi đầu không nói, có chút chật vật. Mãi đến khi đi thẳng vào phòng, ngồi trên giường, ánh mắt ngập nước của bé vẫn còn nhìn ra ngoài phòng.

"Ngoan ngoãn ngồi yên." Lâm Sương sắp xếp con gái xong, lấy một bộ đồ nhỏ trong tủ nhỏ ra, đi ra ngoài.

Nhìn mẹ rời đi, Ân Huệ ôm hai tay quanh người, co gối ngồi ở trên giường. Cảm giác ê ẩm đột nhiên bừng lên, bé rụt rụt thân mình, tựa đầu chôn ở trong lòng, nhắm hai mắt lại.

Điều này làm cho bé nhớ đến lúc được Tần Tấn ôm ấp. Khoảnh khắc được người ấy ôm vào trong lòng bảo vệ, Ân Huệ có một loại cảm giác trước nay chưa từng có. Bé cảm thấy chính mình thật giống chú gà con được gà mẹ bảo vệ dưới đôi cánh vững chắc.

Nằm trong lòng A Tấn, dường như không có gì khiến bản thân Ân Huệ phải lo sợ. Người ấy vì mình đỡ lấy hết thảy, cũng có thể làm cho mình quên hết mọi chuyện. Nếu khi đó cũng có người che chở như thế cho mình thì thật tốt biết bao nhiêu. Chợt nghĩ đến việc này, bão tố dưới đáy lòng lại nổi lên. Ân Huệ bất giác siết chặt thân mình.

Không biết qua bao lâu, trong phòng bỗng có động tĩnh. Nghe tiếng động, Ân Huệ lập tức ngẩng đầu lên thì thấy ngay người đã liều lĩnh bảo vệ mình.

Tần Tấn tắm xong, thay quần áo mới rồi trở lại trong phòng. Cô không dám lên tiếng, lại có chút chột dạ. Cô gây phiền hà khiến Ân Huệ bị khi dễ, còn không thể bảo vệ bé tốt.

Yếu ớt ngẩng đầu, nhìn đến bé con đang trên giường cau mày mím môi, nghĩ đến dáng vẻ không nói một lời dọc đường của bé, A Tấn càng thêm hoảng hốt. Bé nhất định là giận mình lắm đây.

Thói quen cúi đầu, trong lòng bất ổn, Tấn Tần từng bước đi đến giường cỏ của mình.

Ân Huệ thấy cô cúi đầu không nói, cũng không biết nên làm gì, lại nhìn cô trở lại bên giường cỏ. Hành động tuy bình thường thế này nhưng hôm nay lại làm cho bé có chút khó chịu khó hiểu.

Lâm Sương cầm rượu thuốc vào cửa, nhìn Tần Tấn ngồi trên giường cỏ, chỉ biết thở dài. Vừa rồi giúp đứa nhỏ này tắm rửa, bà mới phát hiện trên người đứa trẻ bầm tím vài chỗ, hỏi  đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói. Tắm rửa xong, hỏi Tần Mặc, bà mới biết đứa nhỏ bị người ta bắt nạt. Bà cũng từng nghe phu quân nhắc đến đứa nhỏ này từ bé thường bị người khác ác mồm ác miệng. Trên đời này, con người chính là như thế. Khinh thiện sợ ác. Nghĩ đến đây, bà nhịn không được đau lòng cho đứa trẻ thành thật này.

"A Tấn, nằm sấp xuống, mẹ bôi thuốc cho con."

Lâm Sương đi đến bên người Tần Tấn, ý bảo cô nằm úp xuống.

"Mẹ..."

Từ trên giường, một thanh âm nho nhỏ khác truyền đến. Đang định nằm úp xuống, Tần Tấn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Bé cũng bị thương sao?

Ân Huệ xê dịch thân mình, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, bảo:

"Chỗ này êm hơn." Cúi đầu, bé nhẹ nhàng nói một câu.

Hiểu được ý tứ con gái, Lâm Sương gật gật đầu: "A Tấn, đi lên giường nằm đi con."

Tần Tấn không hề động. Cô có chút do dự.

"Không có việc gì, lên đi."

Lâm Sương cẩn thận nâng Tần Tấn dậy, đỡ cô đi đến bên giường. "Nằm úp xuống. Tốt lắm."

Cẩn thận liếc mắt nhìn Ân Huệ một cái, xác nhận bé không có buồn bực gì, Tần Tấn thành thật theo dọc theo bên giường, nằm úp xuống.

Quần áo bị nhấc lên, đập vào mắt Ân Huệ là một tấm lưng trơn bóng hằn một vệt màu đỏ thật to, bên cạnh còn có vài chỗ xanh tím. Vốn không biết cái màu đỏ kia là bớt, lại tưởng Tần Tấn bị người ta đánh đến như vậy, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ cứ như vậy trào ra. Không chỉ là nước mắt, dường như còn có cái gì đó trong đáy lòng không ngừng dâng lên. Ân Huệ cảm thấy vô cùng khó chịu, không nén nổi "Oa" lên một tiếng, đột nhiên phát ra tiếng khóc.

Một tiếng này của Ân Huệ làm cho Lâm Sương cùng Tần Tấn bị dọa đến. Bất chấp trên người vẫn còn đau, Tần Tấn nhỏm người lên đi qua, không ngừng đánh giá, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Bọn họ làm em bị thương sao? Đau chỗ nào?"

Cô vừa hỏi, Ân Huệ lại thương tâm. Bé cũng không thể nói rõ là vì cái gì, chính là cảm thấy khó chịu, đau lòng, dường như chỉ có khóc mới có thể làm cho bé thoải mái đôi chút. Hai mắt nhìn chằm chằm Tần Tấn, lộ ra hơi nước có chút mông lung.

Đột nhiên hai tay bé mở ra, ôm chặt lấy cổ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong cổ, khóc nức nở.

Tần Tấn bị hành động của bé dọa choáng váng, đầu trống trơn, miệng hơi mở, mắt trợn trừng, mặt đờ đẫn để bé ôm.

Lâm Sương nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Sợ đứa nhỏ này bị nội thương không thoải mái, bà muốn tách bé ra kiểm tra. Thế nhưng đôi tay nhỏ bé kia lại ôm quá chặt, không để bà làm được. "Con làm sao vậy?"

Nghe được tiếng khóc, Tần Mặc cũng chạy vào. Nhìn đến tình cảnh này, ông cũng hết sức sửng sốt, trong nhất thời không nghĩ được gì.

Tiếng khóc kia như thúc giục kéo thần trí Tần Tấn trở về. Cô cảm giác được Ân Huệ thương tâm, lại không biết nên nói như thế nào để trấn an bé, theo trực giác,  cô ôm lại Ân Huệ: "Không khóc, không khóc."  Miệng A Tấn không ngừng lặp lại hai từ này.

Căn bản không nghe được Tần Tấn dỗ dành, ở trong lòng gầy yếu kia, Ân Huệ tận tình phát tiết. Qua thật lâu, bé mệt mỏi mới chậm rãi ngừng khóc. Thấy bé không khóc nữa, Lâm Sương thừa cơ kéo bé ra: "Ân Huệ ngoan, buông tay."

Ngón tay trở nên trắng bệch chậm rãi buông ra, nước mắt đem khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia làm cho đẫm ướt. Cái mũi hồng hồng không ngừng hít, mặc cho ai nhìn thấy đều cảm thấy đau lòng.

"Là chỗ nào đau? Nói mẹ nghe." Lâm sương cẩn thận dỗ dành.

Tần Tấn cảm thấy trên cổ ẩm ướt dính dính nhưng cô lại không có tâm tư quản chuyện đó, chỉ trừng mắt thật to, nhìn chằm chằm Ân Huệ, vội vàng chờ bé trả lời.

Lắc lắc đầu, Ân Huệ cảm thấy trong lòng có gì đó đã tản đi đôi chút. Bị mọi người chú ý, lỗ tai bé có chút nóng lên, ngượng ngùng cúi đầu.

Lâm Sương vẫn lo lắng, nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, âm thanh nhu hòa: "Thế sao con lại khóc?"

Ân Huệ ngẩn người, vô ý thức hướng Tần Tấn nhìn. Trong nháy mắt, đầu nhỏ rụt lại.

Tần Tấn thu toàn bộ biểu tình của bé vào trong mắt. Ân Huệ không có việc gì, tim của cô cuối cùng cũng hạ xuống. Thế nhưng hiện tại giống như có gì đó vỡ ra, tim lại co rút. Bé vì cái gì khóc đây?

Loáng thoáng, A Tấn có lẽ ý thức được vì cái gì, lại dường như không hiểu được. Chính là, đột nhiên cô cảm thấy vết thương của mình không còn đau nữa. Trong lòng có chút ấm áp cùng ê ẩm nói không rõ, đáy mắt cô có chút nóng lên.

Cuối cùng, phong ba không lớn không nhỏ cũng hạ màn. Hai đứa bé trong lúc đó cũng bắt đầu có những biến chuyển kì diệu. Giường cỏ không còn nữa, gối chăn đều được đưa đến bên giường.

Vào ban đêm, trên giường hoàn toàn im lặng. Nằm ở bên người Ân Huệ, Tần Tấn cử động một chút cũng không dám, ngay cả hít thở cũng không dám làm mạnh, sợ kinh động đến ai kia bên người, bị bé ghét bỏ.

Thì ra cô đã ngủ nhiều năm trên giường nhưng lại tách ra mấy tháng ngắn ngủi, rốt cuộc trở lại nơi này làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ. Mùi hương thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi, Tần Tấn trộm nghiêng đầu, chống lại ánh mắt Ân Huệ. Trong giây phút ngắn ngủi, tầm mắt hai người tiếp xúc nhau, liền cảm thấy chột dạ. Tần Tấn thu mắt, nhìn chăn chằm chằm, cũng không nguyện quay đầu lại.

"A Tấn, còn đau không?" Cũng như cũ, so về trầm mặc, hầu như người thua vĩnh viễn là Ân Huệ.

Ngẩng đầu, nhìn người kia, A Tấn lắc đầu: "Không đau, em thế nào?"

Tuy rằng Ân Huệ ban ngày sau khi khóc lớn, luôn tỏ vẻ bé không có việc gì, mỗi tội Tần Tấn vẫn là lo lắng.

Lắc đầu, Ân Huệ nói: "Bọn họ không đụng tới em."

Thở phào nhẹ nhõm, Tần Tấn nhìn Ân Huệ, trên mặt lộ ra nụ cười an tâm.

Nhìn ánh mắt trong suốt kia, Ân Huệ cảm thấy đêm nay Tần Tấn có chút bất đồng. Bé cảm thấy ánh mắt của cô đặc biệt xinh đẹp, thật giống như sao trên trời, chói lòa mắt đối phương. "Ân Huệ, hôm nay... em giúp tôi... Cám ơn."

Đó là lần đầu tiên có người khác vì mình lớn tiếng nói chuyện. Ân Huệ tuy còn nhỏ nhưng đối mặt với ba đứa nhóc to lớn, bé một chút cũng không sợ. Tần Tấn cảm giác bảo vệ mình như chính bản thân bé thì vô cùng cảm kích. Chỉ là, miệng cô nói một câu tốt thế kia nhưng biến thành ấp a ấp úng, bao nhiêu tâm tình cũng không biểu đạt ra được. Ân Huệ nhìn Tần Tấn:

"A Tấn, bọn họ chửi chị, tại sao không mắng lại bọn chúng?" Do dự một lát, Ân Huệ nói ra nghi vấn nơi đáy lòng.

Vì cái gì không mắng bọn hắn? Tần Tấn trừng mắt nhìn, hồi tưởng. Không biết là trời sinh tính hay vẫn là thật khó khăn giao tiếp với người khác, thuở nhỏ cô không thích nói chuyện, cô luôn yên lặng ngồi sang một bên, chỉ ở xa xa nhìn những đứa trẻ cùng thôn đùa giỡn. Cô cũng nghĩ sẽ cùng bọn họ chơi chung nhưng không biết vì cái gì mà những đứa trẻ này khi thấy cô tới gần thì chạy đi, có khi còn dùng "đồ con hoang, đồ con hoang" để kêu cô.

Lúc ban đầu cô không rõ đó là có ý tứ gì, lớn lên chút nữa cũng hiểu được đó không phải lời hay. Cô không hiểu cô không có làm chuyện xấu gì đâu mà những đứa trẻ này cứ đối với cô như vậy?

Cô khóc chạy tới hỏi a cha. A cha giúp cô lau nước mắt rồi nhẹ nhàng vuốt đầu cô, chỉ vào vết sẹo thật dài trên mặt mình, cười hỏi: "A Tấn, con có thấy a cha dọa người không?"

Tần Tấn không rõ a cha hỏi mình như vậy có gì quan trọng nhưng theo trực giác, cô lắc lắc đầu. Cô chưa từng cảm thấy a cha dọa người. A cha là người duy nhất trên đời đối đãi tốt với cô. Tuyệt không dọa người.

"Thế nhưng rất nhiều người đều nói a cha dọa người, còn nói a cha là người xấu." Tần Mặc nhìn con gái nhà mình.

"Không dọa người." Tần Tấn vẫn cật lực lắc đầu, cố gắng biểu đạt ý tứ của mình.

Tần Mặc cười vui vẻ, ánh mắt trong suốt cùng Tần Tấn giống hệt nhau. Một tay ôm lấy con gái nâng lên ngồi trên vai ông, một tay kéo tay nhỏ bé của cô: "Chỉ cần A Tấn cảm thấy a cha không dọa người là được, lo chi người khác nói cái gì a. A cha mang con lên núi nha."

Tần Tấn ngồi ở trên vai a cha. Cô rõ ràng cảm nhận được a cha vui vẻ, cũng cười theo.

Tần Mặc dạy cho Tần Tấn biết đạo lý. Có lẽ cô cũng không thể hiểu được, cũng không thể hoàn toàn làm được, nhưng nó làm cô sâu sắc hơn một phần so với những đứa trẻ bình thường.

"Ân Huệ, em cảm thấy tôi là con hoang ư?" Tần Tấn học bộ dáng a cha năm đó.

"Không phải." Đáp án nhanh chóng thốt ra.

Tần Tấn nở nụ cười: "Vậy được rồi, quan tâm người khác nói cái gì."

Nghe xong lời này, Ân Huệ không nói, nhìn Tần Tấn, mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ hồi lâu: "Thế vì cái gì mà chị đánh bọn họ vậy?"

Tần Tấn sửng sốt, cái này cô cũng không hiểu được. Cô chỉ biết là tuyệt không để bé bị người ta nói.

Một bàn tay nhỏ bé ấm áp với vào chăn, tìm được bàn tay so với bé lớn hơn một chút, gắt gao cầm lấy. Có lẽ, có rất nhiều thứ mà hai người không thể hoàn toàn hiểu được. Nhưng một ngày nào đó, hai người sẽ biết thôi.

***

Editor: từ chương này bắt đầu đổi xưng hô giữa 2 nàng để thêm thắm thiết. Hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp của mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play