Đắm chìm trong hạnh phúc, đôi tình nhân trẻ hoàn toàn không phát hiện cách đó không xa có một ánh mắt xinh đẹp đang nhìn họ.

Nhìn thấy nồng đậm tình nghĩa trong mắt đôi vợ chồng trẻ đang ngồi cách bàn kia, bất kỳ ai cũng có thể nhìn rõ bọn họ yêu nhau say đắm, nồng nàn. Liếc một một cái, nhìn con người đang vì mình bận rộn kia, trong mắt Đường Lâm thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

"Được rồi, có thể ăn rồi." Tốn một ít sức, Thịnh Dục mới có thể lấy sạch hành trong chén của người kia. Người này từ nhỏ đã kén chọn, thật đúng là không có cách nào sửa được cái tính đó của nàng ấy mà.

Nhìn toàn bộ hành lá trong chén mình đã chạy sang chén người nọ, Đường Lâm tràn đầy vui vẻ múc một muỗng cho vào miệng. Những mất mát lúc nãy giờ đã trở thành hư không. Đậu hoa này vào miệng thì mịn màng, lại vừa được chính tay Thịnh Dục xử lý vì mình, thật đúng là khiến nàng ấm áp từ dạ dày đến khắp toàn thân mà.

Thu bộ dáng thoả mãn của Đường Lâm vào trong mắt, Thịnh Dục cúi đầu ra vẻ như đang chuyên tâm thưởng thức nhưng thật ra là cố gắng che dấu nụ cười hạnh phúc bên môi. Đậu hoa chỗ này thật ngon nha.

Thuận lợi "tiêu diệt" thức ăn trong chén, hai người để bạc xuống, đi ra khỏi lán nhỏ. Đường Lâm quay đầu lại liếc nhìn vợ chồng trẻ thì thấy thê tử đang giúp trượng phu cẩn thận lau vết dơ bên miệng, trượng phu đỏ mặt, tuỳ ý để thê tử lau chùi, trong mắt lại lộ ra ý cười. Thật là hâm mộ mà. Nàng quay đầu lại nhìn Thịnh Dục, haizz, người này sao lại sạch sẽ như vậy chứ. Đường Lâm đưa tay ra, theo thói quen bắt lấy ngón trỏ của người kia, sóng vai đi ra ngoài.

Đã sớm quen bị người nắm lấy ngón trỏ như vậy, Thịnh Dục thuận thế hơi cong ngón tay, nhanh chóng cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của người nọ. Đầu ngón tay truyền đến nhịp đập có chút nhanh. Cảm giác nhẹ nhàng này lại khiến cô vô cùng sung sướng.

Cùng Đường Lâm đi chầm chậm trong đám người, mặc dù người qua kẻ lại đông đúc nhưng Thịnh Dục lại cảm nhận được một bình thản khác lạ. Cứ mỗi nửa năm, cha mẹ cô đều phải đi Sóc Châu làm bạn với ông ba, tất cả công việc ở Vĩnh Châu gần như đều giao cho cô xử lý, khiến cô bận đến không biết trời trăng. Nếu không phải sáng nay bị Lâm nhi cứng rắn kéo ra ngoài đi cùng nàng ấy thì làm sao có thể trộm được nửa ngày nhàn rỗi.

Nhìn thấy nụ cười mỉm của Thịnh Dục, khoé miệng Đường Lâm cũng cong cong lên. Ý định hôm nay cuối cùng thật không có uổng phí mà. Người này đối với người khác thì quan tâm, gìn giữ nhưng lại ép chặt bản thân, làm cho nàng thấy mà đau lòng. Sau này nên kéo chị ấy ra ngoài nhiều mới được.

Chợ náo nhiệt, hai người đi đi dừng dừng một lát thì đột nhiên đuôi mắt Đường Lâm thấy được người bán  tò he (từ gốc là mại diện nhân) cách đó không xa. Ngay lập tức, nàng lôi kéo Thịnh Dục đi đến, nhìn người làm tò he kia thuần thục nặn các loại bột đầy màu sắc thành các nhân vật vô cùng sống động cắm ở trên cột cỏ khiến cho vô số trẻ em ở bên cạnh quan sát.

Tò he

Nhìn những cái tò he kia, Đường Lâm không khỏi nghĩ đến chuyện vui vẻ lúc nhỏ.

***

Từ trong tay cha cầm lấy con tò he đáng yêu, Đường Lâm năm tuổi hết sức yêu thích. Mỗi khi có đồ chơi mới, trong đầu bé luôn luôn nghĩ đến chia sẻ với Dục nhi.

Hai nhà vốn là thân thích, lại ở gần nhau nên để cho tiện, hai nhà đã đem nội trạch nối lại, hai hợp thành một. Cầm một con tò he, dáng người nho nhỏ vội vàng chạy về phía tiểu viện của Dục nhi.

"Dục nhi... Dục nhi." Người chưa đến mà tiếng đã đến trước. Ngay sau đó liền: "ÁI DA.."

Ở trong phòng đọc sách, Thịnh Dục đã sớm nghe được âm thanh của bé con, vừa định đi ra ngoài đón bé thì nghe tiếng hét kia khiến lòng cô cũng nhảy lên.

Ném quyển sách trên tay xuống, bước thật nhanh ra khỏi phòng, vừa đến cửa, nhìn thấy bé con kia nằm trên mặt đất, Thịnh Dục vội vàng đi đến, nâng bé con dậy, quan sát từ trên xuống dưới.

Hai mắt hồng hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mắt thấy viên trân châu nhỏ sẽ rơi xuống, Thịnh Dục liền nói:

"Thế nào, đau ở đâu? Té chỗ nào rồi?" Cô nhìn bộ dáng nhỏ chọc người đau lòng thì vô cùng nóng nảy.

Đưa tay ra, một que gỗ thật dài phía trên có gắn một con tò he bị gãy làm đôi, nửa con bị rơi xuống đất, không còn hình thù gì.

Thịnh Dục không có để ý tới nửa con tò he bị rơi xuống đất kia. Trên đôi tay nhỏ bé kia, những dấu vết đỏ đỏ đen đen kia làm đau nhói mắt của cô. Cô ném con tò he trong tay bé qua một bên, cầm bàn tay nhỏ bé mở ra, lấy khăn cẩn thận lau đi bụi đất, cẩn thận xem xét, cũng may không có rách da, chỉ là có chút hồng. Cho dù như thế nhưng tâm cô thương yêu không dứt. Thịnh Dục ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt trong suốt của bé con liền mềm giọng hỏi thăm: "Đau không?"

Bé con nghe lời này lập tức ủy khuất, cằm nhỏ liền bạnh ra như một chiếc bánh bao.

Nhìn thấu cục cưng thương tâm, Thịnh Dục nhẹ nhàng giúp bé thổi thổi tay nhỏ bé, "Không đau, không đau. " Cô nhỏ giọng an ủi.

Theo từng hơi ấm kia, Đường Lâm cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, ngứa một chút, giống như thật không đau, nên giọt lệ vốn muốn lăn ra lại thu về.

"Dục nhi, hư." Bé vốn nghĩ thầm là sẽ chia sẻ bảo bối đồ chơi này với Dục nhi, nhưng còn chưa cho  chị ấy xem thì bị hư. Nghĩ đến đây, cái mũi nhỏ lại nóng lên.

Lầm tưởng bé thương tâm vì làm rớt con tò he, Thịnh Dục đứng dậy dắt tay nhỏ bé của cục cưng đi : "Không có sao, hư thì ta làm cho em cái khác."

Nghe nói như thế, ánh mắt bé nhất thời sáng lên, tâm tình cũng dâng cao, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm Thịnh Dục, tò mò: "Dục nhi cũng sẽ làm cái này sao?"

Tò he có lẽ làm giống bánh bao đi? Thịnh Dục suy nghĩ một chút, năm trước cô đã từng xem qua mẫu thân tự tay làm thọ bao (bánh bao mừng thọ) cho phụ thân, không khó lắm. 

Thọ bao

Cầm cao điểm trên bàn thả vào trong tay cục cưng, cô nói:

"Em chờ chút, ta đi làm cho em."

"Ừ." Đường Lâm vội vàng gật đầu, Dục nhi làm, bé thật là muốn.

Cao điểm

Chỉ chốc lát, Thịnh Dục cầm một tô bột mì chạy trở lại, dọn đồ đạc trên bàn qua một bên, lấy chậu nước trên giá xuống, cuốn tay áo nhỏ lên, chuẩn bị động thủ.

Là đem nước đổ vào bột mì hay là đem bột mì đổ vào trong nước đây?  Lúc Thịnh Dục muốn bắt  tay vào làm thì mới phát hiện có vẻ  cô không biết rất nhiều chuyện. Ngay lúc cô đang do dự thì lại thấy bé con trước mắt không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ đợi.

Không hề do dự nữa, Thịnh Dục đem cả tô bột mì đổ vào giữa chậu nước, lấy tay khuấy khuấy. Rất nhanh, nước trong suốt liền biến thành màu trắng, còn lên nổi từng cục nho nhỏ đông lại. Cô thò tay vào, dù có như thế nào cũng vớt không được bột mì. Kỳ vậy, tại sao không thể biến thành từng viên nhỉ? Chân mày Thịnh Dục vặn ra một chữ xuyên (川) nho nhỏ. Suy nghĩ một chút, cô nói:

"Em chờ chút."

Vội vã chạy ra ngoài, lại lấy thêm một chén bột mì, tiếp tục đổ vào bên trong, Thịnh Dục sờ sờ thấy sệt sệt một chút, xem ra tìm được cách giải quyết. Cô cười có chút đắc ý, xoay người lại đi lấy một chén. Đường Lâm nhìn cô chạy vào chạy ra cũng nổi lên hứng thú, tay nhỏ bé cũng bỏ vào chậu nước khuấy khuấy.

Hai người mặt đối mặt, tay nhỏ bé ở trong chậu đùa giỡn, không giống như là muốn nặn tò he, ngược lại giống như nghịch nước hơn. Trong phòng thỉnh thoảng phát ra những tiếng cười vui vẻ.

Thịnh Dục ngẩng đầu nhìn bé con trước mặt. Không biết lúc nào thì bột đã dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, trái một vệt phải một vệt, nhất thời cười hai mắt cong cong. Cô cũng không biết cục cưng nhìn thấy cô như vậy thì tinh nghịch nháy mắt. Bốp. Tay nhỏ bé vỗ lên mặt Thịnh Dục, lưu lại vết trắng trắng ở trên mặt cô. Sau đó bé nở một nụ cười rực rỡ.

Thịnh Dục từ nhỏ đã cưng chiều Đường Lâm, mọi chuyện đều lấy bé làm đầu, cẩn thận bảo vệ, liền tùy ý bé làm xằng làm bậy ở trên mặt mình cũng không bôi lại trên mặt bé. Chờ bé chơi chán, quậy đủ rồi, cô muốn lau những vết dơ trên mặt của Đường Lâm thì lại phát hiện trên tay mình dính dính thứ gì đó không thể nào rửa được. Trong nháy mắt, hai người liền giống hệt hai con tò he.

Rất nhanh, hành động của hai đứa bé kinh động  đến người lớn. Dĩ nhiên, đã làm sai thì phải chịu phạt. Sau đó, bàn tay nhỏ bé của Thịnh Dục bị đánh ba cây. Mặc dù không nặng nhưng lòng bàn tay bị đỏ một mảng.

"Không đau, không đau." Đường Lâm thổi thổi tay Thịnh Dục, học bộ dáng của cô an ủi ngược lại.

***

Khóe miệng nhoẻn cười. Thịnh Dục không thể nào quên những ký ức nho nhỏ lúc bé được.

Trả tiền mua hai con tò he, Đường Lâm cầm chúng trong tay. Một đại mỹ nhân như nàng lại cầm đồ chơi của trẻ em đi ở trên đường đã đưa khiến không ít người đi đường ghé mắt, ngay cả trong mắt Thịnh Dục cũng cất giấu ý cười.

"Thế nào?" Thấy dáng vẻ cười nhẹ không nói của Thịnh Dục, Đường Lâm không nhịn được đặt câu hỏi.

"Em như vậy, nếu để cho những tiểu nhị trong thương hào (hiệu buôn) trông thấy được, không bị chê cười mới lạ." Thịnh Dục chế nhạo, trong mắt lại mang theo nuôn chiều.

"Sợ cái gì, bị người thấy cũng có đại đương gia Thịnh gia ở phía trước cản trở mà." Nói xong, nàng cầm một con tò he nhét vào tay Thịnh Dục. "Cầm."

Biết từ chối không được, Thịnh Dục cầm tò he, sắc mặt có chút lúng túng, có chút chột dạ nhìn xung quanh.

"Ai." Thở dài một hơi, Đường Lâm biết làm khó cô, lại tri kỷ cầm lại từ trong tay cô. "Cái người này. Lúc nào thì chị mới có thể buông ra một chút, không đi để ý ánh mắt của người khác chứ?"

Nghe vậy, Thịnh Dục ngẩn ra. Nghe được hàm nghĩa của lời nói kia, cô không nói.

Nhìn cô trầm mặc, biết khúc mắc của cô, Đường Lâm cũng không cưỡng ép, "Em chờ một ngày chị nghĩ thông suốt."

"Khó được ra ngoài, không cho để mặt thối. Nếu không cho chị cầm cả hai con." Đưa tay ra, Đường Lâm giả vờ uy hiếp.

Hiểu nàng cố ý bỏ qua cho mình, Thịnh Dục cho một nụ cười cảm kích. "Không phải là không biết tình cảm của em đối với ta. Ta đối với em không phải là không có ý định. Chẳng qua là, thế tục lễ giáo ngàn năm này như một loại gông cùm xiềng xích. Lam sao có thể để cho em cùng ta bước vào con đường không lối về kia chứ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play