Trở về phòng, Ân Huệ kéo tay áo lên, nghiêm túc quét dọn nhà mới mà nàng đã thu dọn rất sạch sẽ, giặt những bộ quần áo chưa hề dính bẩn. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt cơm canh, nhưng làm xong mới nhớ mãi đến ban đêm người yêu mới trở về.

Ngày hôm nay qua đi một cách rất đặc biệt.

Thời gian lúc bận rộn trôi qua như bay, nhưng nếu nàng ngẫu nhiên dừng lại nghỉ ngơi thì sẽ dâng lên sự tưởng niệm cùng lo lắng. Lúc này người ấy sẽ đang làm gì, ngày đầu tiên đi làm có bị người khác khi dễ hay không, người ấy làm việc có mệt mỏi không?

Ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nàng không nhịn được oán hận trong lòng vì sao ngày trôi qua lại chậm như vậy.

Rốt cục sắc trời cũng từ từ tối đi.

Ân Huệ lắng tai nghe động tĩnh, một lần lại một lần không nhịn được mở cửa nhìn ra ngoài. Nếu không phải trước khi đi người yêu đã liên tục căn dặn, nàng hận không thể đứng ở góc đường đợi người ấy.

Cũng may, người luôn quan tâm, cẩn thận kia không để nàng chờ đến trời tối.

Mở cửa, nàng nhìn thấy trán người ấy có lớp mồ hôi mỏng, mặt đỏ ửng lên, cố gắng ổn định hơi thở. Trái tim bất an một ngày cuối cùng cũng an ổn trở lại, Ân Huệ chủ động giữ lấy tay của Tần Tấn, nở một nụ cười xinh đẹp nhất dành cho chị ấy, dùng âm thanh ôn nhu nhất nói ra một câu: "Người đã về."

Trong nháy mắt, đôi mắt người ấy loé sáng, gương mặt hơi có chút mỏi mệt lập tức lên tinh thần, dùng sức gật đầu: "Ta đã về."

Một câu nói đơn giản đã an ủi hai trái tim đầy lo lắng.

Nhìn thấy người ấy bụng đói kêu vang ăn cơm nóng canh nóng, Ân Huệ vừa yêu thương vừa vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi, Tần Tấn khó có một lần chủ động kể lại một ngày cho thê tử nghe. Biết rõ chị ấy tất sẽ giấu giếm một số điều nhưng Ân Huệ cũng không nói ra, say sưa nghe chị ấy dùng miệng lưỡi vụng về kể chuyện. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ chen vài câu, dặn người yêu tuyệt đối đừng quá thành thật kẻo bị thiệt.

Người kia luôn cười nói bản thân không ngốc.

Không ngốc chỗ nào chứ. Từ nhỏ đến lớn không biết biết ăn bao nhiêu thua thiệt của nàng nhưng cũng chưa thấy chị ấy có chút oán trách nào. Tính tình của A Tấn người khác không biết nhưng bản thân Ân Huệ không rõ sao. Chịu uỷ khuất lớn cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, gặp nỗi khổ lớn cũng im lặng nuốt vào.

Ân Huệ suy nghĩ trăm ngàn, moi hết mưu mô của con gái nhỏ ra, nhất định bắt Tần Tấn phải ghi nhớ lại.

Người thành thật kia cười, gật đầu đáp ứng sẽ ghi nhớ kỹ từng câu nói của vợ.

Trong đêm, sau khi về nhà, người kia chưa hề than mệt, chỉ là ngủ trầm hơn so với ngày thường. Nhẹ nhàng kéo tay chị ấy, Ân Huệ dán mặt vào lòng bàn tay, cọ cọ.

Từ nhỏ đã được nuôi như một đứa bé trai, chẻ củi, gánh nước, theo a cha lên núi đi săn, tay Tần Tấn đã không còn sự mềm mại của con gái nữa, lòng bàn tay có kén, ngón tay cũng có nữa.

Ân Huệ nhắm mắt, cảm thụ bàn tay chút thô ráp kia. Nước mắt im lặng trượt xuống, làm dịu đôi tay khô ráo.

Người không nên gánh hết tất cả lên bản thân mình mà, cũng nên cho em chia sẻ với người, dù chỉ một chút thôi.

Đã quyết định ở bên nhau cả đời, như vậy, dù cam khổ đến mấy cũng phải cùng nhau nếm trải.

***

Ba năm, yên lặng nỗ lực, thay đổi.

Trốn người ấy, đáp ứng thím làm công cho phường thêu, trước ánh mắt tự trách của người ấy, nàng cố gắng thuyết phục người ấy đồng ý.

Run run cầm dao lên, lần đầu tiên trong đời mở sát giới, nàng đã làm bản thân dính một thân máu mới có thể biến con gà sống kia thành một nồi canh nóng.

Xưa nay nàng không thích nói nhiều với người ngoài, nay nàng lại thay đổi biện pháp xin thím chỉ bảo thêm, nghe ngóng được tiệm tạp hoá nào rẻ để tiết kiệm được mấy đồng.

Lúc tịch mịch sẽ học dùng hồi ức để xua đuổi tưởng niệm.

Không muốn bị coi là một nữ nhân chỉ biết để người yêu bảo vệ, nàng phải trở thành con người có thể sóng vai cùng người trong lòng, là một người vợ có thể ủng hộ sau lưng người ấy.

Kéo suy nghĩ trở về, Ân Huệ đi đến bên cạnh bàn, khoé mắt nhìn quyển sách bị vắng vẻ một bên. Mấy ngày trước thím ngồi tám chuyện với nàng đã mang cho nàng một quyển sách, nói là sợ nàng ở nhà buồn chán nên cho nàng để giết thời gian. Vừa mới bắt đầu, nàng cảm thấy mới mẻ, nhưng đọc được một nửa rốt cuộc nàng không còn hào hứng nữa. Tình yêu trong quyển sách này giả tạo như thế nào ấy, mọi người trong sách giống như tiên nhân, chỉ biết *hoa tiền nguyện hạ, không biết **củi gạo dầu muối.

* Hoa tiền nguyệt hạ (花前月下) – huā qián yuè xià: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu. Xuất phát từ bài "Lão bệnh" của Bạch cư Dị: "Tận thích sanh ca dạ túy miên, Nhược phi nguyệt hạ tức hoa tiền". (Baike)

**Ý chỉ cuộc sống bình thường.

Nếu có thời gian rảnh rỗi xem thứ đồ giả dối này chi bằng thêu thêm mấy cái khăn, kiếm thêm chút tiền.

Kỳ thật, nếu hai người thật lòng yêu nhau thì làm sao có thể mỗi ngày ngươi tình ta ái được chứ, vui sướng chẳng qua là cùng nhau hưởng thụ bữa cơm rau dưa kia thôi.

Đi đến trước tủ nhỏ, Ân Huệ mở cửa tủ ra, lấy hộp gỗ nhỏ được cất ở tận cùng ra. Mở nắp hộp, một quyển sách nhỏ màu xanh dương nằm bên trên chính là sổ sách chi tiêu hằng ngày. Lấy sách ra, bên dưới chính là tài sản nàng và Tần Tấn tích cóp mấy năm nay, mấy thỏi bạc thật to cùng mấy xâu tiền đồng.

Mặc dù trong lòng Ân Huệ nhớ rõ có bao nhiêu ngân lượng nhưng nàng vẫn tỉ mỉ đếm đi đếm lại những nén bạc, tiền đồng, nhìn số tiền càng để lâu càng nhiều, lúc này nàng cười như một vị thần giữ của.

Hai mươi lượng, thấm thoát hai người đã có nhiều tiền như vậy.

Nghĩ đến việc Tần Tấn đã nhắc tới với nàng, một gian đại viện ra dáng một chút tới tận tám mươi lượng.

Mặc dù còn cách mục tiêu khá xa nhưng sâu bên trong nàng loé ra ánh sáng tin tưởng vững chắc.

Chỉ cần hai người đồng tâm, cuối cùng sẽ có một ngày bức tranh kia sẽ thành sự thật.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả mọi người đều khắc sâu ấn tượng đối với A Tấn, luôn thấy được cô ấy dành sự bảo hộ cho Ân Huệ. Đương nhiên chủ yếu bởi vì trình độ của tôi có hạn, viết đến chỗ Ân Huệ liền bị bí, không có cách nào đột phá được.

Thật ra trong ba năm Ân Huệ mới là người thật sự khổ. Mọi người ngẫm lại xem, lúc A Tấn không có nhà, Ân Huệ phải đối mặt với một mình nàng ấy, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có. Đây là cổ đại, không phải hiện tại, không có TV, không có internet. Mọi người có thể tưởng tượng một chút, nếu bây giờ trong nhà cúp điện, máy MP3, PSP (PlayStation Portable – Máy chơi game cầm tay của Sony) đều không có, có mấy người có thể chịu được chứ.

Cũng không nên nói làm một chút cơm, giặt một cái áo những việc này không có gì lớn, kỳ thật một người vất vả như thế nào, duy trì người nọ khi về đến nhà bất quá là một tiếng chào hỏi, một bát cơm nóng.

*Nội trợ, đó mới chính là sinh hoạt.

*Từ gốc là Mãi thái thiêu (卖汰烧): nghĩa đen là mua, cắt, nấu. Là từ địa phương của Thượng Hải, bình thường chỉ việc mua đồ ăn, sơ chế rồi nấu, ý chỉ những sinh hoạt trong bếp của bà chủ gia đình. (Zhidao)

***

Edit chương này xong tự nhiên thấy sống mũi cay cay ghê. Mọi người có nhớ chân Ân Huệ bị thương như thế nào không? Lúc ấy Ân Huệ ở nhà một mình nên vì A Tấn mà nàng ấy dám ở lại một mình là một sự dũng cảm vô cùng lớn. Thật sự có mấy ai có thể vượt qua bóng ma trong lòng mình chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play