Editor: Bánh Bao
Gió rét như cắt, tại quân doanh Tấn Châu, năm ngàn quân thiết kỵ vẫn thao luyện mười năm như một. Cầm trường thương trong tay, một vị thiếu tướng mặc giáp bạc, cưỡi trên một con tuấn mã toàn thân đen bóng không một chút lông tạp. Ánh mặt trời vào đông chiếu lên dáng người thẳng tắp hiện ra ánh sáng lờ mờ.
Bên tai tràn ngập tiếng rống thấu trời, đây là sự uy hiếp với địch nhân, cũng sự trấn an cho bách tính.
Mím chặt môi, trong mắt lộ ra sự bình tĩnh khác xa độ tuổi, trên mặt Thương Duệ khắc lấy sự kiên nghị.
Trong trận chiến mười chín năm trước, doanh tiên phong mạnh nhất Đại Thương tổn hại hơn phân nửa tướng sĩ, sát thần dũng mãnh Tấn Vương bị mất đi trưởng nữ âu yếm. Đây chính là đại giới của việc thư giãn nhất thời. Dù cho Vương gia tự mình mang theo quân thiết kỵ đạp bằng bộ lạc mọi rợ, tuy nhiên vẫn không cách nào biết được vị quận chúa nhỏ vừa ra đời không lâu còn sống hay đã chết.
Đây cũng là giáo huấn. Từ lúc tiến vào trong quân, khoảnh khắc khoác lên chiến bào, y không còn là đại công tử nhà Đô đốc, y cùng những người trước mắt này trở thành chiến sĩ chuẩn bị hy sinh vì nước
Thao luyện hoàn tất, Thương Duệ không trở về quân trướng nghỉ ngơi mà một mình cưỡi ngựa đi tới dốc núi không xa ở bên ngoài trại lính. Thả người xuống ngựa, bước đến tảng đá thường ngồi một mình, y cúi người nhẹ nhàng quét đi lớp tuyết mỏng trên đá, trải áo chàng lên rồi ngồi xuống. Từ lòng ngực, y cẩn thận lấy ra phong thư nhận trước khi luyện tập nhưng vẫn chưa kịp xem, cẩn thận xé bìa thư lấy ra mấy tờ giấy mỏng còn vương chút hơi ấm trên người, chăm chú đọc.
Đọc đi đọc lại hai lần, gấp thư cầm trong tay, Thương Duệ nhẹ nhàng thở hắt ra. Thư vẫn giống như cũ, lời tuy không nhiều nhưng từng câu lộ ra sự yêu mến sưởi ấm lòng người. Chỉ là y không muốn những từ ngữ trân trọng như là chị gái đối với em trai, y càng muốn nhìn thấy tình cảm của một người phụ nữ tưởng niệm vị hôn phu của mình.
Y đứng dậy đi xuống con dốc hơi nghiêng, ngẩng đầu nhìn phương nam.
Lần đầu tiên nghe được hai chữ Dục nhi, tuy y chỉ mới bốn tuổi nhưng lại vô cùng khắc sâu ấn tượng. Lâm nhi mới hai tuổi lần đầu đến nhà y, đó là em họ con cậu của y, dáng dấp mũm mĩm thịt thịt hết sức xinh đẹp, mắt to ngập nước giống như là đồng tử trong tranh. Y chưa từng nhìn thấy qua đứa nhỏ nào đáng yêu như vậy nên có chút hiếu kỳ, muốn tiếp cận nhóc nhưng lại có chút sợ hãi. Do dự rất lâu, thừa dịp người lớn không ở, y nhẹ nhàng chọc chọc ngón tay vào khuôn mặt nhỏ trắng hồng như quả đào, nhưng ai ngờ đầu ngón tay vừa mới đụng vào thì nhóc đã òa khóc lên.
Tiếng khóc đã làm người lớn chú ý đến, tức thì Thương Duệ bị dọa đến đỏ mặt, hai cánh tay khẩn trương giấu ra phía sau, miệng lẩm bẩm nhưng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Dục, Dục... Y nghe được cô nhóc đang khóc bên cạnh kêu như vậy. Cho dù người lớn dỗ dành đủ kiểu cũng không làm nhóc ngừng khóc. Lại khóc nữa thì không được gặp Dục nhi đâu. Mãi không dỗ được, dì ngồi xổm trước cô nhóc, mặt nghiêm túc nói ra một câu như vậy. Trong nháy mắt tiếng khóc rống biến mất, cái mũi nhỏ không ngừng hít hít, miệng nhỏ chẹp chẹp viết đầy sự ấm ức, nước mắt bị ép ngừng lại.
"Cái đứa nhỏ này, con cũng chỉ biết đến con bé Dục nhi." Cậu của y đang đứng bên cạnh ôm lấy cô bé, cưng chìu ôm vào ngực, miệng nhịn không được lẩm bẩm.
Y hiếu kì cái cô bé được gọi là Dục nhi sẽ là như thế nào? Y ghi tạc trong lòng.
Một năm sau y nhìn thấy được người thật. Cha được điều động, bổ nhiệm, mẹ và y được đưa đến nhà cậu tại Giang Nam ở tạm.
Thì ra cô tên là Thịnh Dục, là một cô gái xinh đẹp không lớn hơn y bao nhiêu, mặc váy dài màu quả hạnh, nàng cũng không phải ai khác mà là chị họ của Lâm nhi. Khác xa tưởng tượng của y, cô yên lặng đứng trong đại sảnh, quy củ hành lễ với các trưởng bối, ngay cả cười cũng nhã nhặn, không hề khác gì người chị họ bên nội mà y đã gặp. Nhìn ngang nhìn dọc, y nhìn kiểu gì cũng không tìm thấy điểm đặc biệt khác người. Một người như vậy làm sao có thể khiến cô em họ mít ướt kia ngừng khóc được chứ.
"Dục, Dục..." Âm thanh trong chỗ sâu ký ức vang lên, Thương Duệ ngẩng đầu, nhìn thấy Đường Lâm từ trong nhà vội vàng chạy ra. Giống như không hề nhìn thấy được người khác, cô nhóc chạy thẳng đến cô bé kia, tay nhỏ múp múp thịt tự giác nắm lấy tay Thịnh Dục, ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười cười lấy lòng.
Theo ánh mắt Lâm nhi, một lần nữa y nhìn về phía cô gái kia. Y trừng mắt nhìn.
Cô cười, cả người đều trở nên khác biệt
Từ đó về sau, y luôn thích len lén đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn xem hai người. Bọn họ luôn nắm tay khi ở chung, Lâm nhi thích chạy nhưng đi chưa vững, Dục nhi luôn cẩn thận đi theo, che chở cô bé. Thỉnh thoảng có một hai lần lơ là hiếm thấy, cô nhóc té, cô luôn luôn khẩn trương đỡ nhóc dậy, cẩn thận kiểm tra, dỗ dành khuyên nhủ, dùng khăn lụa lau đi nước mắt Lâm nhi. Nếu cô bé muốn khóc rống đến vang trời, cô sẽ hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ. Lúc này, đứa nhỏ thích khóc nhè kia liền nín ngay. Sau đó nụ cười ấm áp dịu dàng sẽ xuất hiện trên mặt Dục nhi.
Y thích nụ cười như thế, mỗi lần nhìn thấy thì không dời mắt được, luôn cảm thấy nụ cười đó hơi giống của mẹ, nhưng lại quá giống. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Dục nhi biểu lộ nét mặt tươi cười như thế với Lâm nhi, y không khỏi có chút đố kỵ. Y rất muốn, rất muốn cô cũng cười như vậy với mình.
Thời gian dài, khoảng cách giữa y và cô lại gần thêm một chút, không còn lạ lẫm xa cách giống như lúc mới vừa vào phủ. Thỉnh thoảnh y cũng có thể sóng vai dạo vườn nhỏ cùng hai nàng. Khi có đồ ăn ngon, Dục nhi hầu như đều giữ cho y một phần, y vui mừng khấp khởi nếm lấy phần điểm tâm đó, rồi bị Lâm nhi hung hăng trừng mắt. Y không quan tâm, trong lòng còn có một chút đắc ý nho nhỏ.
Mỗi ngày, thời gian mà y vui sướng nhất chính là hai canh giờ ở Các Vô Vi, chỗ ấy chính là nơi y và Dục nhi học tập. Phu tử dạy học đã lớn tuổi để râu dê, lúc nói chuyện thường nho nhã gật gù đắc ý, trên bàn luôn đặt một thanh thước dài nhưng có vẻ giống đồ trang trí hơn, chưa từng dùng qua.
Dục nhi ngồi cách bàn với, cùng nhau đọc sách theo phu tử, cùng nhau viết bài tập. Chỉ có khi đó, cô nhóc giờ nào cũng dính người kia mới không xuất hiện. Y thích trộm nghiêng đầu nhìn Dục nhi, cô nghe rất chăm chú, học bài cũng rất chuyên tâm. Mỗi lần phu tử khen cô, cô luôn luôn khiêm tốn trả lời, nhưng ánh mắt lại lộ ra sáng, ngẫu nhiên cô cũng sẽ chú ý tới ánh mắt của y, quay đầu lại, trao cho y một nụ cười nhẹ, thân thiết hơn so với ban đầu.
Lại gần hơn một bước.
Khi đó, y hay nghĩ có lẽ sẽ có một ngày mình cũng sẽ có được nụ cười như vậy. Đáng hận nhất là tiểu nha đầu bá đạo kia luôn không ngừng phá hư mộng đẹp của y. Chưa tới nửa năm, giữa y và Dục nhi có thêm một cái bàn nhỏ, cách thêm một nhóc con. Y không còn trực tiếp nhìn cô được nữa. Mà cái người vẫn chuyên tâm xưa nay dường như cũng bắt đầu từ từ phân tâm, chỉ là ánh mắt của cô vẫn không rơi đến trên người y.
Thời gian mãi trôi đi trong vô thức, bọn họ lặng lẽ trưởng thành. Thế nhưng có vài thứ nhưng vẫn không thay đổi.
Sóng vai mà đi, hai người bọn họ luôn luôn nắm tay nhau. Gặp chuyện cao hứng thì Lâm nhi sẽ ôm lấy Dục nhi, thậm chí còn trực tiếp hôn một cái lên mặt cô. Lúc tâm tình không vui, cô thường cưng chìu cười dỗ dành tiểu quỷ cố tình gây sự, hoàn toàn không nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn.
Học được lễ nghi, hiểu được *nam nữ đại phòng giống như là một sợi dây vô hình chia cắt y và hai người họ. Y không cách nào than mật với cô giống như Lâm nhi được, y chỉ có thể nhìn, nhìn xem hai người bọn họ.
*Nam nữ đại phòng (男女大防): chỉ chung những phép tắc giữa người nam và người nữ khi chưa kết hôn.
Đừng nóng vội, đây chỉ là tạm thời thôi. Khi nhìn thấy gương mặt đắc ý của Lâm nhi, một lần lại một lần y yên lặng tự nhủ. Mẹ nói y và Dục nhi đã đính hôn, chờ khi trưởng thành cô sẽ gả cho y, trở thành thê tử của y. Giống như cha và mẹ, sau khi thành thân, y và cô sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, không xa không rời, chỉ có y và cô. Đến lúc đó y có thể tùy ý nắm tay của cô, hôn mặt cô, mà Lâm nhi giờ đây chỉ có thể nhìn. Nghĩ đến đây, tâm của y liền phấn khởi, y gấp gáp muốn lớn lên.
Âm thầm chú ý đến từng việc của cô, y biết cô không thích ăn ngọt, y biết cô sẽ tranh thủ đọc sách một mình khi Lâm nhi không có mặt. Điều khiến y mừng rỡ nhất là cô thích đánh cờ, mà tính nôn nóng như Lâm nhi lại không có nửa điểm hứng thú với cái này. Theo sở thích của cô, y bí mật học tập với mẹ, mượn cơ hội thân cận với cô.
Mọi sự cố gắng đều có đền đáp, khoảng cách giữa y và cô càng ngày càng gần. Trong lúc rảnh rỗi cô cũng sẽ chủ động hẹn y đánh cờ. Ngoại trừ việc học, giữa bọn họ càng có nhiều chủ đề chung. Điều này khiến y mừng thầm thật lâu.
Mùa đông năm ấy, y dành hết tâm tư tìm thấy được một *trân lung cực kỳ tuyệt diệu từ kỳ phổ mà mẹ cất giữ. Y không kịp chờ đợi nên tìm cô luận bàn. Quả nhiên, ván cờ kia hoàn toàn thu hút lấy cô. Nhìn thấy cô cau mày, lúc đột nhiên nghĩ ra chiêu hay thì khóe miệng ngậm lấy nụ cười, y lẳng lặng nhìn, thưởng thức, chỉ hi vọng cô vĩnh viễn không phá được ván cờ, cứ ngồi một chỗ đối diện với y như vậy.
*Trân lung (珍珑): một thuật ngữ cờ vây, chỉ những thế cờ hóc búa.
"Dục nhi, tuyết rơi."
"Ừ."
"Tuyết rơi."
Lưu luyến không rời mà dời ánh mắt khỏi bàn cờ, Thịnh Dục ngẩng đầu nhìn Lâm nhi đến tự lúc nào, cười đáp: "Vẫn chưa xong, có thể sắp giải xong rồi. Giải xong liền cùng em xem."
"Chị chỉ biết đánh cờ." Trên mặt Đường Lâm viết rõ không vui.
"Nghe lời, chỉ một lát thôi." Cô cười dỗ dành, ánh mắt một lần nữa quay lại bàn cờ.
Cạch, bàn cờ rơi xuống đất, viên cờ trắng đen rơi vung vãi trên mặt đất. Âm thanh đổ vỡ phát ra đánh vỡ sự yên bình của phòng khách nhỏ. Hiển nhiên Lâm nhi vẫn chưa hề biết thu liễm tính tình trước mặt cô.
"Em đang quậy phá cái gì vậy?" Lần đầu y thấy được Thịnh Dục lớn tiếng la Đường Lâm.
"Chị không giữ lời, chị đã nói rồi. Chị không giữ chữ tín." Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô nhóc không phục hét lại, ném ra lời nói rồi quay người xông ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Lâm nhi, trong lòng Thương Duệ có sự vui sướng kỳ lạ. Y quay đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy của Thịnh Dục thì phần thắng vừa mới sinh ra biến mất.
Sắc mặt cô xanh xám, hai tay nắm chặt, thân thể cứng ngắc. Cô cắn chặt môi, mặc dù bước chân bất động song tâm trí đã sớm đi xa cùng người đã rời đi.
"Vẫn, vẫn nên đi tìm em ấy, chia nhau ra." Mặc dù không muốn, nhưng y vẫn mở miệng.
Quả nhiên, người kia nghe y nói xong thì nhịn không được, nóng nảy đáp: "Được, xx tại chỗ này đợi, tôi đi tìm một chút." Lời nói chưa dứt, người đã không chút do dự bước nhanh đi ra ngoài.
Cô rời đi, y sao có thể ở lại một mình, bèn đi theo cô từ xa, nhìn cô tìm từng cái viện một, bước chân càng chạy càng nhanh, nhiều lần đều suýt ngã. Chẳng biết tại sao y không đuổi theo trước, lại lựa chọn theo sau từ xa, nhìn theo. Từ đáy lòng y trào lên một loại cảm khác khó tả.
Rốt cục cô cũng tìm được Lâm nhi, y nhẹ nhàng thở ra, lại có chút không cam tâm. Không muốn chỉ đứng ở đằng xa nhìn xem họ, y bước nhanh tới. Không đợi đến gần, y liền bị việc phát sinh trước mắt làm cho kinh sợ. Y trơ mắt nhìn Dục nhi đẩy Lâm nhi về phía sau, sau đó lớp bang mỏng trên mặt hồ phát ra tiếng vang cùng tiếng gọi thảm thiết. Trên bờ chỉ còn lại hình bóng một người. Y vọt tới, kịp thời kéo lại cô nhóc muốn nhảy theo xuống. Khi y quay đầu lại thì mặt hồ đã không nhìn thấy bất kỳ hình bóng nào.
Tiếng khóc xé lòng của Lâm nhi đã khiến gã sai vặt đi ngang qua chú ý, ba chân bốn cẳng cứu người rơi vào trong nước lên. Mặt vàng như nghệ, hơi thở mỏng manh, Lâm nhi giãy dụa kêu lấy tên của Thịnh Dục, một tiếng lại một tiếng, nhưng người kia không có một chút phản ứng. Nỗi sợ hãi chưa từng có bốc lên trong lòng của y. Y rất sợ, rất sợ cô không thể tỉnh lại. Y thật hối hận, hối hận đã lôi kéo cô chơi ván cờ kia.
Cũng may ông trời thương tình không đưa cô đi.
Nhưng mà...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thương Duệ ảm đạm.
Thịnh Dục tỉnh, người cũng thay đổi. Khoảng cách giữa y và cô dường như quay lại thuở ban sơ, không, còn xa hơn thuở ấy.
Siết chặt lá thư trong tay, trong mắt y lại đầy mê mang.
"Thương Duệ quả nhiên chàng ở đây."
"Sao Quận chúa lại tới đây?" Suy nghĩ bị đánh gãy, Thương Duệ quay đầu lại, vội vàng nhét lá thư trong tay vào ngực. Y nhìn thấy một thiếu nữ mười sáu tuổi mặc trang phục nam giới, cưỡi một con tuấn mã màu trắng.
"Đã nói bao nhiêu lần, gọi em là Lam Nhi." Lý Lam giữ chặt dây cương, nhảy xuống lưng ngựa, đi đến bên cạnh y.
Cố ý lui một bước nhỏ kéo dài khoảng cách có chút gần của hai người, Thương Duệ vẫn cung kính như cũ: "Quận chúa có chuyện gì sao?"
Thấy y không chịu hiểu ý, giậm chân một cái, Lý Lam kìm chế cơn tức giận: "Phụ vương nói mấy tháng nữa chàng sẽ rời khỏi, có thật không?"
Y thản nhiên gật đầu nhẹ.
"Không...quay lại nữa?"
Y lắc đầu. "Đương nhiên không phải." Ba năm trong quân đã sớm thay đổi dự tính ban đầu khi tòng quân của y, chỉ là có một số điều cần phải nói rõ ràng thì tốt hơn: "Chắc hẳn vương gia đã nói cho quận chúa rồi, lần này trở về là để hoàn thành việc hôn ước từ thuở nhỏ của tôi."
"Chàng... Chàng biết rõ..."
"Quận chúa" Đánh gãy lời nàng muốn nói, Thương Duệ quay mặt chỗ khác. "Nàng ấy là người vợ mà lúc nhỏ tôi thề nhất định phải lấy."
"Chàng... Chàng sẽ hối hận." Lý Lam nhảy lên lưng ngựa, hung hăng quất mông ngựa một roi, hệt như tính tình của nàng, tới lui như gió, bỏ qua một phần áy náy trong mắt Thương Duệ.
Nhìn người nhanh chóng rời đi, một lần nữa Thương Duệ nhìn về phía Nam.
Nàng có biết, năm đó ta đã mừng rỡ như thế nào khi thấy nàng bình an vô sự
Nàng có biết, năm thứ hai trở lại Thanh Châu, ta đã quyến luyến như thế nào.
Nàng có biết, ta mười lăm tuổi tòng quân chỉ để mai này có thể sánh đôi cùng gia chủ nhà họ Dục là nàng không.
Nàng có biết, ta sợ hãi đến nhường nào...