Thích Ánh dường như không cảm thấy tên này có chỗ nào không đúng. Có lẽ là vì kính lọc của fan quá dày, những gì từ trong miệng anh ra cô đều là đúng đắn cả.
Hai tay cô cầm lấy chiếc lồng trước mắt, đôi mắt to long lanh rất dịu dàng ngắm nhìn bé hamster nhỏ có hơi sợ sệt rụt vào góc lồng, nhẹ giọng chào hỏi: “Chào con, Quý Tiểu Nhượng.”
Quý Nhượng: “...”
Đệch.
Anh hối hận quá.
Nhưng chuyện đã đến nước này đã không thể sửa được nữa, đại ca chỉ đành chấp nhận, thấp giọng nói: “Được rồi, về đi, anh đi đây.”
Thích Ánh ngoan ngoãn, vẫy tay với anh, còn hứa: “Em sẽ chăm sóc cho Quý Tiểu Nhượng thật tốt.”
Quý Nhượng: “...”
Được, đủ rồi, đừng nói nữa.
Về nhà, Du Trình và Ngô Anh Hoa vẫn đang xem phim truyền hình, Ngô Anh Hoa than ngắn thở dài: “Hứa Lục Sinh này cũng quá thảm rồi, Nhiếp Khuynh sao không đối tốt với cậu ta một chút! Em coi mà em tức á!”
Du Trình nói: “Ai bảo cậu ta là người xấu chứ, còn giúp tội phạm giết người đánh cảnh sát, Nhiếp Khuynh là cảnh sát đương nhiên phải đứng về bên chính nghĩa. Haiz, anh nói em xem phim truyền hình có thể đừng mê vậy không, nếu không em vào thay Nhiếp Khuynh cho rồi.”
Thích Ánh nghe thấy hai người đang đấu võ mồm, lén lút ôm chiếc lồng đi về phòng, kết quả vẫn bị Du Trình phát hiện: “Ánh Ánh trên tay con cầm gì thế? Không phải đi mua kem à?”
Thích Ánh chỉ đành ôm lồng xoay người, nhỏ giọng do dự nói: “Đây là chuột hamster bạn con tặng. Cậu ấy học bận quá, nhờ con chăm sóc hộ, con có thể nuôi được không ạ?”
Chuyện con cỏn thôi, lại không tốn sức như nuôi chó nuôi mèo, Ngô Anh Hoa cũng không phản đối: “Con nuôi đi, đừng để nó chạy lung tung là được.”
Cô vui vẻ “dạ” một tiếng.
Lúc về phòng, cô đặt Quý Tiểu Nhượng lên bàn học, nghĩ nghĩ liền lấy điện thoại tìm các điều cần biết khi nuôi hamster, vừa đọc vừa ghi lại vào sổ.
Tìm xong, cô đặt hai tay nhỏ đè lên nhau, gác cằm lên tay, gục lên bàn cùng hamster mắt to nhìn mắt nhỏ, dịu dàng nói: “Quý Tiểu Nhượng, baidu nói em thích chiếc lồng to hơn, mai chị đi mua cho em một cái nhé.”
Chuột hamster nhỏ ban đầu có hơi sợ, bây giờ không biết có phải là ngửi thấy hương ngọt trên người cô hay không, cọ cọ đến gần, đôi mắt nhỏ ướt ướt vô cùng đáng yêu.
Cô đưa ngón tay nhỏ vuốt ve đầu nó, đôi mắt cười cong cong: “Sau này chúng ta sẽ cùng nhau chung sống thật tốt nha.”
Chơi cùng Quý Tiểu Nhượng một chút, Du Trình ở bên ngoài gõ cửa, sau đó đẩy cửa ra hỏi cô: “Ánh Ánh, em trai con gần đây ở trong trường có phải bị kích thích gì không?”
Du Trình nói: “Hôm nay nó vừa về liền đóng cửa phòng học bài, làm bài tập, trông có vẻ rất nghiêm túc học hành.”
Thích Ánh: “Như thế không tốt sao ạ?”
Du Trình: “Tốt lắm, nhưng cậu nghi ngờ nó bị người ta đánh tráo. Bỏ đi, tráo thì tráo vậy, dù sao cũng đỡ lo hơn nhiều.”
Thích Ánh: “...”
Hôm sau đến trường, Thích Ánh vui vẻ nói cho Nhạc Lê biết chuyện mình nuôi một con hamster nhỏ, kết quả Nhạc Lê nổi da gà: “Tớ sợ chuột nhất!”
Chủ đề như thế liền kết thúc.
Cô vốn muốn rủ Nhạc Lê tan học cùng đi mua lồng, bây giờ cũng không thể làm khó cô ấy được, sau khi ra chơi cô liền chạy đến lớp 11/9 tìm Quý Nhượng mềm giọng hỏi anh: “Tan học anh có thể cùng em mua lồng cho Quý Tiểu Nhượng không? Còn phải mua đồ chơi, thức ăn cho chuột, em còn muốn mua cho nó một cái vòng lăn để nó tự leo lên đạp chơi.”
Quý Nhượng: “...”
Sao bỗng có chút ganh kỵ vậy?
Không được, anh không thể ghen với một con chuột chưa to bằng bàn tay mình được, quá mất phong độ rồi!
Lúc chiều tan học, Thích Ánh liền viết danh sách những thứ cần mua, vừa đi vừa đọc cho anh nghe, đọc xong còn nói: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc Quý Tiểu Nhượng thật tốt.”
Haiz, hối hận quá đi, sao không đem mình qua cho cô chứ.
Anh bắt xe cùng cô gái nhỏ đến siêu thị thú cưng, chọn những thứ cô cần mua. Có lẽ là cảm thấy con trai anh sẽ kế thừa thẩm mỹ của anh nên đến cả chậu nước nhỏ cô cũng chọn màu hồng.
Hai người cuối cùng xách túi to túi nhỏ đứng bên đường bắt xe.
Đang gọi xe, một chiếc Maserati màu đen dừng bên cạnh. Kính xe hạ xuống, một cô gái tóc ngắn đeo kính râm ló đầu ra, cười khanh khách hỏi: “Em đẹp trai, có muốn đi nhờ xe không?”
Quý Nhượng: “...”
Cô gái này với Trần Phong Trí thật sự là trời sinh một đôi, đều có bệnh cả.
Hỏi xong, cô lại kéo kính râm xuống, dịu dàng vẫy tay với Thích Ánh: “Hi, em gái nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thích Ánh ngoan ngoãn cười với cô.
Quý Nhượng nhíu mày: “Hai người khi nào gặp nhau vậy?”
Quý Thiên ngoắc tay: “Lên xe trước đã, đây không cho đậu xe lâu. Giờ cao điểm đấy, không dễ bắt xe đâu, đừng để cô gái nhỏ người ta đứng lâu.”
Quý Nhượng mắt thấy đã năm phút vẫn không gọi được xe, suy nghĩ một lúc, nhấp hủy bỏ, kéo Thích Ánh lên xe. Vừa lên liền không vui hỏi Quý Thiên: “Hai người khi nào gặp nhau vậy?”
Quý Thiên cười: “Giọng này của cậu, hệt như chị bắt nạt em gái nhỏ vậy.”
Thích Ánh kéo tay áo anh, nhẹ giọng nói: “Không có, chỉ là tình cờ gặp nhau ở bệnh viện thôi.”
Quý Thiên ngạc nhiên quay đầu: “Ôi, em gái nhỏ có thể nói chuyện rồi hả? Đã khỏi bệnh rồi ư?”
Quý Thiên cười, sắc mặt Quý Nhượng vẫn còn trầm xuống, lạnh nhạt hỏi cô: “Sao chị ở gần đây?”
Quý Thiên vờ tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu không biết sao? Chị đi theo hai người mà.”
Quý Nhượng: “???”
Quý Thiên lại không muốn tiếp tục chủ đề này, cười tủm tỉm hỏi Thích Ánh: “Em gái nhỏ ở đâu vậy? Chị đưa em về.”
Thích Ánh đọc địa chỉ, Quý Thiên đổi hướng đi, đợi xe đi đúng đường mới chậm rãi nói: “Vừa rồi trước cổng trường thấy cậu cùng em gái nhỏ nói chuyện vui như thế nên không dám đến đó làm phiền.”
Quý Nhượng lạnh giọng: “Cho nên chị theo dõi bọn tôi? Chị lại đến trường làm gì?”
Quý Thiên từ kính chiếu hậu lườm anh một cái, vờ tỏ ra tổn thương nói: “Chị nhớ cậu, muốn đến thăm cậu không được sao?”
Thích Ánh cảm thấy cảm thấy cậu em trai của chị gái này cũng giống như em trai mình vậy, đều không thể khiến người ta bớt lo được. Cô kéo kéo tay áo Quý Nhượng, nhỏ giọng nghiêm túc nói với anh: “Đừng nổi nóng, đối với chị cũng phải lịch sự.”
Hơi thở buồn bực quanh người đại ca quá nhiên dịu xuống.
Quý Thiên nhịn cười nửa ngày, trong lòng thầm nghĩ: Nhóc con, cuối cùng cũng để chị tìm được điểm yếu rồi nhé.
Lại nghĩ đến chuyện trước đây mình hiểu lầm anh với Du Trạc, hóa ra nhóc con này chỉ định ra tay từ em rể mà thôi?
Quý Thiên vừa lái xe vừa hỏi Thích Ánh về các chuyện trong trường, trò chuyện câu được câu không, lúc đến nhà Thích Ánh cô còn lấy di động kết bạn Wechat với Thích Ánh, cười khanh khách nói: “Ánh Ánh, bất kì lúc nào cũng có thể tìm chị trò chuyện nhé.”
Được lắm, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi rồi.
Quý Nhượng xách đồ đưa Thích Ánh lên lầu mới xoay người bước ra, anh vốn không muốn lại lên xe Quý Thiên, kết quả cô lại hỏi anh: “Người tự sát mà em nói, rốt cuộc là thế nào?”
Mẹ nó, Trần Phong Trí này không biết kín miệng sao?
Quý Nhượng bực bội lên xe.
Quý Thiên xoay người sang: “Hôm qua anh ấy nói với chị, chị còn cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, giật cả mình. Kết quả là anh ấy lại bảo cậu hỏi giúp người khác, nên chị muốn đến thăm cậu.”
Quý Nhượng giọng điệu không vui: “Có gì để nhìn chứ? Tôi cụt tay hay cụt chân sao?”
Quý Thiên trừng mắt nhìn anh: “Quan tâm cậu không được sao? Chị chỉ có mỗi cậu là em trai, nếu thật sự xảy ra chuyện gì chị khóc với ai đây?” Cô dừng một chút, thở dài nói: “Cũng muốn tìm cậu đi ăn cơm.”
Quý Nhượng nhíu mày: “Hạng mục của chị lại gặp vấn đề gì ư?”
Quý Thiên dẫu môi.
Quý Nhượng im lặng nhìn cô: “Quý Thiên rốt cuộc chị ổn không vậy? Đây là lần thứ mấy trong năm rồi? Chị không thể nghiêm túc kinh doanh khách sạn sao? Mù quáng làm trò chơi điện tử gì chứ?”
Quý Thiên không vui: “Cái gì gọi là mù quáng? Đó là ước mơ của chị!”
Quý Nhượng một lời khó nói hết nhìn cô.
Quý Thiên khởi động xe: “Nói với cậu, cậu cũng không hiểu. Đi ăn thôi.”
Lần này cô tìm một nhà hàng của người Bạch có phòng riêng, trang trí mang theo phong cách dân tộc, các món ăn cũng rất cay, chỉ là hai người đều không để ý, thỉnh thoảng ăn các món đặc sản cay vẫn khá kích thích vị giác.
Lúc ăn được một nữa, di động của Quý Thiên bắt đầu không ngừng vang lên. Cô nhìn một cái, không nhận, tắt chuông, nhưng màn hình vẫn luôn chớp nhánh, bên kia dường như sẽ khủng bố đến khi cô nghe máy thì thôi.
Quý Nhượng nhìn đến rất buồn bực: “Đưa đây, để tôi giúp chị nghe.”
Quý Thiên xua tay: “Cậu không đối phó được với mấy lão già ở hội đồng cổ đông đâu.” Cô nhìn màn hình nhấp nháy, lấy giấy lau miệng, “Điện thoại của Nhiêu Mặc, nghe được.”
Cô mở loa, trên tay vẫn không quên gấp thức ăn, “Có chuyện gì vậy?”
Giọng nam trẻ tuổi bên kia vô cùng sốt sắng: “Sao cô không nghe điện thoại? Người của bên hội đồng cổ đông sắp đến dỡ công ty rồi, đều đang gọi điện cho bố cô tố trạng.”
Quý Thiên cười “Cứ để họ tố, bố tôi sớm đã không nhúng tay vào chuyện công ty rồi.”
Nhiêu Mặc thật sự cạn lời với cô: “Quý tổng của tôi ơi, lần trước cô đầu tư vừa không thu được vốn về, lần này sao lại kích động như thế? Ba triệu đâu phải là con số nhỏ? Cô ít nhất cũng bàn bạc với bọn tôi một chút!”
Quý Thiên nói: “Gì mà kích động chứ? Anime của ông xã tôi đóng chính, tôi có thể không bỏ tiền vào sao?”
Lòng Nhiêu Mặc như tro nguội: “Lần trước là trò chơi của ông xã cô đóng vai chính, lần trước trước là quảng cáo của ông xã cô làm người đại diện, lần trước trước trước là phim mạng do ông xã cô đóng chính. Cô đã tiêu bao nhiêu tiền cho ông xã mình trong lòng cô biết rõ nhỉ?”
Quý Thiên không để ý nói: “Tiêu tiền cho ông xã, thiên kinh địa nghĩa*”
(* Nguyên văn 天经地义: đạo thường như trời đất không thể di dịch được)
Nhiêu Mặc: “Vâng vâng vâng, thiên kinh địa nghĩa, tháng trước cô còn ở bến Thượng Hải tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cho anh ta một ngày một đêm. Nhưng mà Quý tổng, ông xã của cô chỉ là một nhân vật hoạt hình, cô ném nhiều tiền hơn vào đó anh ta cũng không thể sống dậy kết hôn với cô đâu!”
Quý Thiên nổi giận: “Liên quan gì đến cậu! Cậu rốt cuộc là chủ tịch hội đồng hay là thư ký của chủ tịch hội đồng? Mau giải quyết đám lão già kia cho tôi, nói với bọn họ, tôi bảo đảm phim hoạt hình lần này chắc chắn sẽ hot, bảo đảm có lời!”
Dứt lời, không đợi Nhiêu Mặc phản ứng, cô liền cúp máy.
Quý Nhượng: “...Chị vẫn đang theo đuổi Bạch...Bạch gì đó sao?!”
Quý Thiên: “Bạch gì mà Bạch? Đó là anh rể của cậu! Ăn cơm!”
Quý Nhượng: “...”
Trần Phong Trí thật đáng thương, đòi sống đòi chết cũng chẳng bằng nhân vật hoạt hình.
[Chú thích mở rộng]:
Người Bạch (chữ Hán: 白族), xưa còn được gọi là Dân Gia (民家), là một trong 56 dân tộc được Cộng hòa nhân dân Trung Hoa chính thức công nhận. Người Bạch sống chủ yếu ở các tỉnh Vân Nam, Quý Châu và Hồ Nam. (Nguồn: Wikipedia)
Phụ nữ người Bạch trong trang phục truyền thống
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT