Sự xuất hiện của Thích Ánh khiến cho cuộc hỗn chiến bị buộc phải gián đoạn.
Các thiếu niên bất lương trước giờ luôn treo khẩu hiệu “không đánh nữ sinh” bên môi, thấy có ngộ thương đều ngây người dừng tay.
Dương Tâm Viễn lúc này mới tìm đến đây, cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, còn cho rằng đều là người của Quý Nhượng, hô to: “Cảnh sát đến rồi.”
Người của Tam Trung vừa nghe thấy liền xoay đầu bỏ chạy.
Du Trạc không để ý nhiều như thế, xông đến trước mặt Quý Nhượng đỡ lấy Thích Ánh, “Chị, chị bị thương chỗ nào, đau chỗ nào?”
Cậu bị dọa điên mất, hỏi nửa ngày mới nhớ ra Thích Ánh không nghe thấy, lại luống cuống tay chân móc điện thoại ra gọi 120. Xe cấp cứu hỏi địa điểm, đây là con ngõ nhỏ, xe không chạy vào được, Du Trạc báo vị trí cổng trường.
Quý Nhượng nhìn cậu một cái, vô tội giơ hai tay lên.
Du Trạc lúc này mới nhìn thấy, là Thích ánh gắt gao ôm lấy đồng phục trên eo anh, không chịu buông.
Con mẹ nó, đây là tình huống gì vậy?
Du Trạc nhẫn nhịn gõ chữ đưa cho cô xem: Chị, em đưa chị đến bệnh viện.
Nào ngờ Thích Ánh thấy chữ trên màn hình, lại lắc đầu với cậu, đôi tay vẫn gắt gao giữ lấy Quý Nhượng, hệt như sợ anh biến mất vậy.
Nữ sinh thích Quý Nhượng có thể từ đầu cổng trường xếp hàng dài đến cuối phố, thủ đoạn theo đuổi anh cũng rất phong phú, có điều thay anh chịu một gậy, cô thật sự là người đầu tiên.
Mấy người Khuất Đại Tráng ở bên cạnh nhìn đến há hốc.
Du Trạc giận đến không chịu được, lại không có cách nào nói chuyện, trong đầu chợt rối tung lên, chỉ muốn nhanh chóng đưa Thích Ánh đến bệnh viện, dứt khoát túm lấy vai cô kéo về sau.
Vừa rồi một gậy kia thật sự đánh lên vai cô, Du Trạc vừa chạm vào vết thương, Thích Ánh đau đến nước mắt sắp chảy ra rồi.
Quý Nhượng bỗng đẩy Du Trạc ra.
Du Trạc vừa mắng câu “Con mẹ mày”, liền thấy Quý Nhượng khom người bế ngang Thích Ánh lên, bước từng bước lớn về phía cổng trường. Cậu không còn cách nào, chỉ đành đi theo.
Thích Ánh cảm thấy đầu vai mình đau như bị lửa đốt, nhưng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa cùng mùi bồ kết trên cổ áo của thiếu niên, nghe thấy tiếng tim đập trầm trầm trong lồng ngực anh, kí ức bị kéo về ngày đầu được đưa về phủ tướng quân.
Hôm ấy, tướng quân cứu cô từ trong ổ thổ phỉ ra, thời điểm quay về phủ tướng quân, anh xuống ngựa trước, cũng ôm cô vào lòng như thế, cả một đường ôm cô vào trong phủ.
Cô hơi nâng mắt, liền có thể nhìn thấy cằm anh, còn có sườn mặt trải qua đao kiếm gió sương.
Mà làn da của thiếu niên bây giờ trắng mềm hơn nhiều, trên người cũng không có khí chất sát phạt, quả quyết như thế, đến cả ngũ quan khảm sâu tận kí ức cô cũng trở nên có chút ngây ngô.
Nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia.
Là tướng quân của cô.
Quý Nhượng phát hiện ra ánh mắt trong lòng mình, anh cúi đầu nhìn.
Nữ sinh trong lòng vẫn gắt gao giữ chặt góc áo anh, hơi ngẩng đầu, chốc chốc lại nhìn anh, thấy anh cúi đầu, đôi môi cong lên nụ cười ngọt ngào, khóe mắt ươn ướt, lại gọi một tiếng “tướng quân”.
Quý Nhượng chỉ thấy khẩu hình mà không nghe tiếng, hoàn toàn không biết cô đang nói gì, hỏi: “Cậu không biết nói chuyện hả?”
Nữ sinh trong lòng không gật cũng chẳng lắc, chỉ dùng đôi mắt say đắm nhìn anh.
Quý Nhượng cười: “Cũng không nghe được sao?”
Dứt lời, sắc mặt anh thoáng nặng nề, đột nhiên nhớ đến tin đồn gây sốt trong sáng nay có một học sinh đặc biệt chuyển đến.
Con liệt sĩ, thiếu nữ câm điếc, vô cùng xinh đẹp.
Cánh tay anh siết chặt một chút, chợt cười, “Con mẹ nó thật là thú vị.”
Xe cấp cứu đến cổng trường rất nhanh.
Đang là giờ cao điểm tan học, trước cổng trường rất nhiều người qua lại, xe cấp cứu ầm ĩ chạy đến, thu hút không ít ánh mắt nhìn sang. Bảo vệ chạy hai ba bước đến đó hỏi bác sĩ từ trên xe bước xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Bác sĩ nói: “Học sinh trường của các anh gọi xe cấp cứu, người đâu rồi?”
Quý Nhượng bế Thích Ánh đến gần: “Ở đây.”
Vẻ mặt của bảo vệ là “Sao lại là cậu gây chuyện?”
Quý Nhượng mặt không đổi sắc, trước mắt bao người bế Thích Ánh lên xe cấp cứu, Du Trạc leo lên theo, sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, mau giúp chị tôi xem thử chị ấy có bị thương ở đầu không?”
Nếu không, sao đột nhiên lại nhìn trúng tên du côn Quý Nhượng này chứ.
Bác sĩ kiểm tra đơn giản một lượt, “Phần đầu không có vết thương rõ ràng, chờ đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa.”
Du Trạc hung hăng trừng Quý Nhượng một cái.
Quý Nhượng rũ mắt, lúc nhếch môi lộ ra chút lạnh lùng: “Thật sự cho rằng ông đây tốt tính phải không?”
Du Trạc nhìn Thích Ánh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Quý Nhượng, vẫn nắm chặt lấy góc áo anh không chịu buông, trong lòng vô cùng buồn bực. Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Vừa cầm điện thoại lên xem, là bố cậu gọi đến.
Du Trạc lập tức sợ hãi.
Cuống quýt nhận điện thoại, Du Trình ở đầu kia hỏi: “Hai đứa tan học chưa, bố vừa tan làm, bây giờ qua đón con cùng Ánh Ánh.”
Du Trạc thật sự có khổ cũng không thể nói, thoái thác: “Bọn con ngồi xe buýt về là được rồi, bố cũng không tiện đường.”
Trình Du nói: “Sao có thể để Ánh Ánh chen chúc trên xe buýt chứ, hai con ở trường đợi chút, bố sẽ đến nhanh thôi.”
Du Trạc sắp khóc rồi, đang định nhận tội, Thích Ánh đưa màn hình di động đến trước mặt cậu, trên đó ghi: Nói với cậu, chị cùng bạn học mới đi dạo nhà sách mua văn phòng phẩm và sách tham khảo, muốn đi chơi một chút.
Du Trạc giống như được ban đại xá, vội vàng truyền đạt, Du Trình biết Thích Ánh chơi cùng bạn học vui vẻ như thế, mới cho qua.
Gác máy, Du Trạc nhìn sắc mặt hậm hực của Quý Nhượng bên cạnh, vùi đầu gõ chữ trò chuyện với Thích Ánh trên We Chat.
Chị, chị biết anh ta hả?
Ừ.
OMG, chị biết anh ta là ai không?
Quý Nhượng.
Chị, em nói cho chị nghe, chị đừng bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc, gã này không phải là thứ tốt lành gì.
Không phải đâu, anh ấy rất tốt, chị biết.
Du Trạc tức đến trợn mắt, suýt nữa chửi thề.
Chị biết cái rắm.
Con mẹ nó, lớp 11/2 này có phải có độc không, mới vào học ngày đầu tiên liền tẩy sạch não của chị gái vừa ngoan hiền vừa yên tĩnh của cậu rồi.
Tên khốn Quý Nhượng xuống tay thật tàn nhẫn, bụng dưới của cậu bây giờ vẫn còn âm ỉ, lát nữa chắc phải để bác sĩ khám giúp cậu thôi.
Xe cấp cứu một đường chạy đến bệnh viện, Quý Nhượng trong quá trình không nói một lời, đến khi Thích Ánh khám xong, anh cầm đơn khám đi mua thuốc, thanh toán xong, lúc quay về liền ném cho Du Trạc, xoay người rời đi.
Thích Ánh vừa bước vào phòng khám, thấy anh muốn đi, lập tức chạy ra, kéo lấy tay áo đồng phục trên vai anh.
Quý Nhượng không quay đầu, chỉ nghiêng đầu nhìn Du Trạc bên cạnh, cũng không biết đang uy hiếp ai: “Ông đây không nhiều nhẫn nại như thế.”
Du Trạc vội kéo tay Thích Ánh ra.
Cô thật ra không muốn buông, nhưng thấy sắc mặt Quý Nhượng, cũng biết lời anh vừa nói không phải lời hay ho gì, hốc mắt vẫn đỏ lên, ngón tay lại buông ra.
Quý Nhượng đưa tay phủi phủi góc áo, rảo bước vào trong thang máy.
Đi được hai bước, ma xui quỷ khiến lại quay đầu nhìn một cái.
Thích Ánh vẫn đứng yên ở đấy, giương mắt nhìn theo bóng lưng anh. Thấy anh quay đầu, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra nụ cười.
Nụ cười ấy mang theo ý lấy lòng cùng rụt rè, cẩn thận.
Trong lòng Quý Nhượng xuất hiện một trận buồn bực không tên, mắng đệch một tiếng, bước đi nhanh hơn.
Vừa ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Khuất Đại Tráng liền gọi đến, hỏi anh: “Anh Nhượng, nữ sinh thay anh nhận một gậy kia sao rồi?”
Quý Nhượng từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, “Không có gì to tát.”
Khuất Đại Tráng thở dài: “Anh Nhượng trâu bò quá, lịch sử vinh quang của anh lại viết thêm một nét rồi, có nữ sinh thay anh chắn gậy.”
Quý Nhượng cười: “Cút đi.”
Khuất Đại Tráng lại nói: “Anh Nhượng, đám ranh con Tam Trung phải giải quyết thế nào?”
Quý Nhượng nghiêng đầu kẹp lấy di động, lấy bật lửa châm thuốc, gió thổi qua, mùi khói thuốc tản ra xung quanh. Bảo vệ bên cạnh quát: “Này, bệnh viện cấm hút thuốc.”
Quý Nhượng ngẩng đầu nhìn ông ta một cái, rõ ràng chỉ là thiếu niên mặc đồng phục học sinh, nhưng đôi mắt kia lại khiến người ta sợ hãi.
Bảo vệ vô thức lùi về sau một bước.
Quý Nhượng lại chỉ cười, bước nhanh ra khỏi cổng, giọng điệu nhàn nhạt truyền qua di động: “Làm sao đến chỗ chết thì làm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT