Vân Hoa sơn là một tòa tiên sơn, cao đến chọc trời, nghe đồn là cầu nối thông thiên.
Vân Hoa sơn có môn phái tu chân Vân Hoa Cung là môn phái lớn nhất trong giới tu chân, trải qua rất nhiều đại năng, mấy trăm năm nay đã có không ít vị tiền bối phi thăng. Giờ đây trong cung có ba vị đại thừa tọa trấn, đệ tử bên dưới hơn vạn nghìn.
Dưới chân núi Vân Hoa sơn, có hàng vạn động phủ, phàm là người đạt đến tu vi Trúc Cơ, đều có thể chọn động mà ở, tương đương với việc có một nơi ở tư mật của mình, có thể dốc lòng tu luyện.
Có người may mắn, gặp được động phủ của tiền bối trước đó, còn có thể nhặt được công pháp của tiền bối để lại, như thế liền hời to.
Tóm lại, Vân Hoa sơn vô cùng cao, Vân Hoa Cung cực kì lớn mạnh, đệ tử Vân Hoa cũng nhiều vô cùng.
Dưới chân núi vì có hàng vạn động phủ nên trở thành khu vực sinh thái nhân tính hóa nhất. Chúng đệ tử ngoại trừ việc tu luyện trong động, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tụ tập, đổi tài nguyên vật dụng cho nhau.
Thích Ánh bắt đầu tu luyện từ chín tuổi, tu đến mười sáu năm mới đạt được kì trúc cơ cầm ngọc bài nhỏ để chứng minh thân phận, cả mặt hưng phấn nhìn quanh tình hình tu luyện, chuẩn bị lựa chọn động phủ của mình.
Mọi người đều biết, Thích Ánh là một cây củi mục.
Sư phụ nàng là Huyền Thanh chân nhân, nàng nhập môn sớm nhất, tu vi thấp nhất, tu luyện chậm nhất, các sư đệ sư muội sớm đã vào kì Kết Đan, chỉ có nàng, vật vã khổ cực tu luyện mười mấy năm trời.
Quan trọng là nàng vẫn vô cùng cố gắng, trước giờ chưa từng ham chơi.
Nhưng tư chất thật sự quá kém, cố gắng gắng gượng đến mười sáu năm.
Nếu là người khác, chắc hẳn đã sớm từ bỏ làm người thường cho rồi.
Nhưng nàng vẫn kiên trì đến cùng.
Nàng kiên trì cũng có lý do của mình, bởi vì nàng từ nhỏ đã may mắn.
Vân Hoa sơn tiên khí lượn lờ, linh khí dồi dào, trong núi mọc ra rất nhiều thiên tài địa bảo. Những bảo bối này đối với nhập môn tu chân đệ tử mà nói là vô cùng hữu dụng, ăn một nhánh linh thảo có thể gia tăng được linh lực mười năm.
Nhưng thiên tài địa bảo khó tìm, thường có dã thú canh giữ, cho nên giá tiên thả trên thị trường rất đắt, các đệ tử bình thường hoàn toàn không mua được.
Nhưng Thích Ánh mỗi lần vào núi đều gặp được.
Những thiên tài địa bảo kia không cần bỏ tiền mua liền hiển hiện trước mắt nàng. Thế là Thích Ánh ăn siêu nhiều tiên thảo linh dược, ông trời không phụ người có lòng, nàng ăn suốt mười sáu năm, cuối cùng cũng dùng đống tiên thảo kia tạo ra được một kì Trúc Cơ.
Thích Ánh nói: “Sư phụ! Con làm được rồi! Con biết con được mà!”
Huyền Thanh chân nhân: “...Đó là đương nhiên rồi, dù sao đi nữa tiên thảo của Vân Hoa sơn sắp bị con ăn sạch rồi.”
Giờ đây, Thích Ánh của kì Trúc Cơ đã có được động phủ của riêng mình.
Nàng đặc biệt vui vẻ, cầm ngọc bài nhỏ chọn các động phủ không chủ, cuối cùng nàng chọn động phủ mọc đầy dây leo xanh, cắm lệnh bài nhỏ vào trong mảng đá.
Ánh sáng vàng lóe lên, động phủ nhận chủ, từ nay về sau này chính là chủ nhân mới. Trừ phi nàng tiến vào kì Nguyên Anh tự mình rời đi, nếu không nơi này đến chết vẫn là của nàng.
Kết giới mở ra, Thích Ánh vừa bước vào, bức tường đá bỗng phát sáng, một đạo bóng trắng dần dần hiện lên trên không gian: “Đây là động phủ trước đây của ta, kẻ vào là người hữu duyên, ta để lại một quyển công pháp Thiên Giai, tặng cho tiểu bối, chúc ngươi may mắn.”
Thích Ánh: “Oa.”
Đệ tử vây quanh đằng sau: “!!!”
Ôi đệch, may mắn thế này.
Thích Ánh cứ thế ở trong đây, còn đặt tên cho động phủ của mình là phủ Lưu Huỳnh. Nàng thường xuyên vào trong núi hái thuốc, vẫn may mắn như mọi khi, luôn gặp được tiên thảo linh dược trăm năm hiếm gặp, có lúc nàng sẽ dùng những tiên thảo này để đổi với các nhân sĩ tu chân tìm công pháp bậc thấp phù hợp với mình.
Sau đó, có một hôm Thích Ánh nhặt được một đồ đệ về.
Thật ra nàng vốn không có ý định đó.
Lúc nàng vào trong núi hái thuốc gặp được một thanh niên áo đen cả người đầy máu, hơi thở mỏng manh, trông có vẻ sắp không sống được bao lâu rồi. Nàng là một cô nương tốt bụng, nếu để nàng gặp được sẽ không trân mắt nhìn hắn chết.
Thích Ánh muốn mang người về động phủ trị liệu, nhưng Vân Hoa Cung có lệnh, không phải đệ tử của Vân Hoa Cung không thể bước vào khu vực tu luyện của Vân Hoa Cung.
Nàng lục tìm cả người thanh niên, cũng không tìm được vật chứng minh hắn là đệ tử Vân Hoa.
Không còn cách nào, nàng đành đơn phương tuyên bố thu nhận hắn làm đệ tử, tách lệnh bài sư đồ mà cả đời này nàng nghĩ sẽ không thể đưa cho ai được làm đôi, thả vào trong thần thức của hắn.
Có được lệnh bài sư đồ, nàng thành công khiêng thanh niên xuyên qua kết giới của Vân Hoa Cung, đưa hắn về phủ Lưu Huỳnh của mình.
Lúc Thích Ánh khiếng người về, máu nhỏ giọt cả đường, các láng giềng xung quanh đều chạy đến xem.
Nàng đóng kết giới lại, cách ly với tiếng bàn tán bên ngoài, đặt thanh niên nằm trên giường mình, bắt đầu giúp hắn cầm máu trị thương. May mà trong phủ nàng tồn trữ không ít tiên thảo linh dược, nàng dùng cũng không đau lòng lắm, còn dùng tiên thảo đi tìm bạn tu chân đổi thành thánh dược trị thương, mỗi ngày đều bôi cho thanh niên dùng.
Năm ngày sau, thanh niên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại chính là hung hăng bóp cổ Thích Ánh hỏi: “Ngươi là ai?!”
Thích Ánh bục bên giường thiếp đi suýt nữa bị hắn bóp đến trợn trắng mắt.
Lòng bàn tay của nàng tụ khí, đánh một chưởng vào lồng ngực hắn, sau đó thanh niên bị một chưởng của nàng đánh ngất đi.
Thích Ánh: “...”
Sáng hôm sau, thanh niên lần nữa tỉnh lại.
Hắn nội thương nghiêm trọng, trong cơ thể như bị lửa đốt, từng tấc gân mạch đều đau như đứt đoạn. Hắn gắng gượng từ trên giường ngồi dậy, đưa mắt nhìn nữ tử mặc váy trắng không xa trước đó, hai tay ôm lấy một thanh kiếm, cảnh giác trừng hắn.
Thấy hắn nhìn sang, nàng cố gắng đứng thẳng ưỡn ngực, hung dữ nói: “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi lại động thủ, ta ta ta...lần này ta tuyệt đối sẽ không lưu tình!”
Giọng nói mềm đến muốn mạng, không có nửa phần khí thế uy hiếp nào cả.
Thanh niên xoa xoa chiếc đầu đau nhức của mình, giọng vừa thấp vừa yếu ớt: “Hôm qua là ta chưa tỉnh táo, mạo phạm rồi. Nàng bỏ kiếm xuống trước, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Thích Ánh quan sát một lúc, cảm thấy dáng vẻ sống không bằng chết của hắn hẳn sẽ không có sức tấn công gì, đêm qua có thể bị nàng một chưởng đánh ngất, nói không chừng hắn vẫn trong kì luyện khí.
Nghĩ ngợi một lúc, nàng nghe lời thu kiếm lại, đi đến bên đó.
Thanh niên cả mặt đầy máu, đợi nàng đến gần, liền nheo mắt đánh giá nàng một lượt mới hỏi: “Nàng là ai? Đây là đâu?”
Thích Ánh nói: “Đây là chân núi Vân Hoa sơn, ta là đệ tử Vân Hoa Cung, là ta từ trong núi cứu ngươi về.” Nói xong, nàng lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Thanh niên nhíu mày: “Không nhớ ra nữa.”
Thích Ánh lập tức cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Đã bị thương nặng như thế, còn mất trí nữa.
Thế là nàng nghiêm túc an ủi: “Ngươi đừng lo, cứ ở lại đây là được rồi. Ngươi mất trí hẳn là vì bị thương ở đầu, trong phủ ta có rất nhiều linh dược, chắc chắn có thể chữa khỏi vết thương của ngươi. Đợi ngươi khỏe rồi, đương nhiên sẽ nhớ lại thôi.”
Thanh niên không đáp, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn nàng.
Thích Ánh cảm thấy hắn hung dữ, lẳng lặng lùi về sau hai bước, lại hai bước nữa, sau đó nàng thấy thanh niên đưa tay, trong lòng bàn tay hiện lên nửa khối lệnh bài sư đồ lơ lửng giữa không trung, hắn lạnh giọng hỏi: “Đây là ý gì?”
Thích Ánh tự nói: “Đúng...đúng vậy.” Vẻ mặt của thanh niên rõ ràng không tin, nàng cúi đầu, thở dài, kể toàn bộ mọi chuyện ra, kể xong lại vội vàng giải thích: “Khi ấy ta cũng là tình thế ép buộc, nếu không làm thế, sẽ không thể đưa ngươi về trị thương, thiết nghĩ ngươi cũng hiểu mà phải không?”
Thanh niên không đáp.
Thích Ánh cảm thấy là mình chiếm tiện nghi của người ta nên vô cùng chân thành nói: “Tuy vật này không thể nào tiêu trừ nhưng nó ở trong không gian não bộ của ngươi đối với ngươi mà nói cũng không ảnh hưởng gì. Ngươi không cần để tâm đâu, xem như là một đoạn duyên sư đồ lộ thủy* đi, sau khi ngươi khỏe lại muốn rời đi lúc nào cũng được.”
(* Nguyên văn 露水: có thể hiểu là giọt sương (nghĩa gốc của từ), trong trường hợp trên mang nghĩa là không chính thức, chỉ là một khoảng thời gian, phần dưới có chơi chữ nên mình chú thích cả hai nghĩa ^^)
Thanh niên: “...”
Nàng từ trong không gian trữ vật lấy ra một bộ quần áo nam tử sạch sẽ, rụt rè đặt trên giường, chỉ chỉ động đằng sau, mềm giọng nói: “Bên đó có một đầm nước, có thể tắm rửa, nếu ngươi muốn tắm...”
Nàng còn chưa dứt lời, thanh niên liền từ trên giường nhảy xuống, cầm lấy quần áo đi vào trong.
Thích Ánh: “...”
Hu hu hu đáng sợ quá, sao nàng lại cứu tiểu ca ngang ngược thế này về đây chứ.
Thanh niên rất nhanh liền bước ra. Tắm rửa sạch sẽ cả người đầy máu, dáng vẻ của hắn vô cùng bổ mắt, so với tất cả những người nàng gặp trước đây đều đẹp hơn. Thích Ánh bất giác nhìn hắn chằm chằm, nghe hắn nói: “Sư phụ, ta đói rồi.”
Thích Ánh lập tức đáp lại: “Được được, ta lập tức đi...” Nàng thoáng khựng lại, không dám tin hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Thanh niên cả mặt không kiên nhẫn: “Sư phụ tuổi còn trẻ, mà sắp bị điếc rồi ư?”
Thích Ánh: “...”
Nàng đành uất ức đi làm cơm.
Trù nghệ của nàng không tệ, thanh niên ăn sạch thức ăn nàng làm, dáng vẻ như đói không chịu được. Tu chân nhân sĩ tiết vào kì kết đan mới có thể tích cốc, xem ra hắn quả nhiên cũng giống như mình, đều từ kì Trúc Cơ trở xuống.
Thích Ánh cầm chén nghiêng đầu nhìn hắn, đợi hắn nuốt ngụm cuối cùng, mới cân nhắc hỏi: “Ngươi còn nhớ được tên mình là gì không?”
Thanh niên vừa nghĩ đến liền đau đầu, đôi mày nhăn nhúm lại, Thích Ánh vội xoa đầu hắn: “Được rồi, được rồi, đừng nghĩ nữa. Không nhớ được cũng không sao. Sư tổ ngươi dạy ta làm người phải biết khiêm nhượng, sau này ta gọi ngươi là A Nhượng được không?”
Thanh niên: “Lấy tay của nàng ra cho lão...cho ta!”
Thích Ánh cọ một chút liền thu tay về.
Tu chân đệ tử gần động Lưu Huỳnh đều biết được Thích Ánh vừa thu nạp một đồ đệ tính tình vô cùng ngang ngược.
Lúc A Nhượng ngồi bên cửa động, hắn nghe có người nói: “Ánh Ánh, gã đồ đệ ngươi nhặt được kia, khi nào rời đi vậy?”
Thích Ánh đáp: “Đợi hắn khỏe lại, muốn đi thì đi.”
Người nọ lại nói: “Ta thấy lai lịch của hắn không rõ, bị trọng thương như thế, chắc chắn là bị kẻ thù đuổi giết. Hắn thường ngày đối với ngươi lại không tốt, hô đi quát lại, ta thấy ngươi vẫn là mau chóng đuổi hắn đi đi, lỡ như ngày nào đó kẻ thù tìm đến cửa, đến cả ngươi cũng giết luôn.”
Giọng nàng mềm mại, đáng yêu lúc nổi giận cùng người ta tranh chấp rõ ràng không có khí thế: “Ngươi nói bừa! Đồ đệ của ta rất ngoan, rất nghe lời, hơn nữa hắn chỉ là một người trong thời luyện khí, nào có kẻ thù nào chứ. Cho dù có, ta thân là sư phụ, theo lý phải bảo vệ hắn!”
Người vây quanh ha hả cười to: “Ngươi thật sự cho rằng mình là thiên tài cao thủ gì sao. Tu luyện mười mấy năm còn phải dùng tiên thảo để thúc đẩy ra kì Trúc Cơ, đoán chừng ngươi đến kì luyện khí cũng đánh không lại, còn muốn bảo vệ đồ đệ sao...”
Còn chưa dứt lời, một đạo kiếm quang xé gió lao đến, nếu như không phải người nọ tránh nhanh, phỏng chừng đã bị chém thành hai khúc.
Thanh niên hắc y gương mặt âm trầm từ trong động Lưu Huỳnh bước ra, trừng mắt nhìn bọn họ lạnh lẽo nói: “Miệng đặt trên người các ngươi dùng để thả rắm hay sao? Từ ngày đến đêm toàn nói nhảm, còn không cút cho ông?!”
Ánh mắt ấy quá lạnh, trong mắt lại giống như có lửa thiêu trụi mọi thứ, tất cả đám người xem kịch xung quanh đều vội vã tản đi.
Thích Ánh cầm thuốc trị thương vừa được đổi từ tiên thảo, trân mắt nhìn hắn.
Hắn quát xong đám người vây quanh lại quay đầu hung dữ với nàng: “Còn không vào đây!”
Nàng ngoan ngoãn ‘ờ’ một tiếng, cầm thuốc trị thương chạy qua, sau khi vào trong động liền cười khanh khách: “Đồ đệ, vừa rồi ngươi rất uy phong nha.”
A Nhượng hừ một tiếng.
Thích Ánh đưa thuốc trị thương cho hắn: “Đây là thuốc trị thương cao cấp hôm nay ta đến nhờ tam sư đệ điều chế trên Vân Hoa Cung, ngươi ăn cái này vào, nói không chừng rất nhanh liền có thể khôi phục trí nhớ.”
Tay hắn khựng lại.
Thích Ánh đợi một lúc, lại giục hắn: “Mau ăn nha.”
Hắn rũ mắt, lạnh lẽo nói: “Sư phụ, nếu như ta nhớ lại, có phải sẽ không ở đây nữa không?”
Đáy mắt trong veo của nàng lộ ra một tia mất mát, thoáng cái lại cười với hắn: “Đương nhiên rồi, ngươi lúc nào muốn đi cũng được cả. Ta chỉ là cứu ngươi, lại không phải giam lỏng ngươi.”
Lúc nàng cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, trông rất đẹp: “Mau uống đi, uống xong chúng ta cùng nhau tu luyện. Ở đây của ta có rất nhiều tiên thảo linh dược, trước khi ngươi rời đi cố đạt được đến kì Trúc Cơ, như thế thì cho dù gặp được kẻ thù cũng có sức chiến đấu.”
Vẻ mặt của A Nhượng có chút không tự nhiên.
Nhưng hắn cũng không nói gì, lẳng lặng uống thuốc, ngồi xếp bằng tu luyện cùng nàng.
Thích Ánh nổi tiếng chăm chỉ, cần cù.
Sau khi đợi nàng nhập định, A Nhượng mở mắt, thần thức thầm tiến vào thăm dò, quan sát một vòng, huyệt thái dương của hắn giật giật. Hắn bực bội gọi Thích Ánh: “Nàng đang làm gì vậy? Đây là tu luyện sao? Để linh khí tản đi?”
Thích Ánh: “...”
A Nhượng: “Sư phụ của nàng là ai?”
Thích Ánh: “Huyền Thanh chân nhân...”
A Nhượng: “Phế vật vô dụng!”
Thích Ánh: “...Ngươi không được phép nói sư tổ của mình như vậy!”
A Nhượng trừng nàng một cái, thật sự hận không thể lôi toàn bộ những thứ nàng học được trước đây đổ ra ngoài.
Hắn dạy Thích Ánh tu luyện từ đầu.
Nhưng nàng đối với sư môn tình nghĩa sâu nặng, quyết tin đến cùng, cảm thấy sư phụ không thể hại nàng được. Thường ngày trông có vẻ hiền lạnh đáng yêu nhưng những chuyện về tính nguyên tắc nàng lại vô cùng cố chấp.
Quý Nhượng không thể không thay đổi cách nói: “Giới tu chân rộng lớn, công pháp tu luyện cũng nhiều vô số kể. Không phải ta nói...công pháp của sư tổ ta không chính xác, mà là không phù hợp với nàng.”
Thần thức hắn bước vào trong, dẫn dắt thần thức nàng, từng chút một dạy nàng làm thế nào vận hành linh khí một vòng.
Quả nhiên không giống như thế nữa.
Thích Ánh trước giờ chưa từng có linh khí xung mãn như thế, nàng cực kì mừng rỡ, nhào đến ôm hắn: “Đồ đệ, ngươi lợi hại quá nha!”
Cơ thể kiều nhuyễn, vừa thơm vừa ngon! Quý Nhượng ngồi bất động đợi nàng ôm, thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì ăn nhiều tiểu tiên thảo nên mới thơm như thế ư?
Cuối cùng Thích Ánh đỏ mặt rời khỏi người hắn, nhìn thấy hắn vẫn thản nhiên như không, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi ngày được A Nhượng đích thân dạy nàng, Thích Ánh tiến bộ rất nhanh, cái nền không vững trước đây cũng dần được bù đắp. Nàng ăn quá nhiều thiên tại địa bảo, phương pháp trước đây không đúng, linh khí tích trữ trong cơ thể, sau khi A Nhượng thăm dò một lượt, hắn nhân lúc nàng đang ngồi tu luyện, liền rời khỏi động Lưu Huỳnh tìm dung linh đan cho nàng.
Sau khi không đi được bao xa, liền phát hiện ra xung quanh có người đi theo hắn.
Hắn đứng yên tại chỗ, lạnh giọng nói: “Lăn ra đây!”
Tiếng gió rì rào, bốn kẻ hắc y nhân xuất hiện trước mặt hắn, quỳ một chân xuống: “Chủ tử, xem như tìm được người rồi.”
Vẻ mặt hắn không thanh đổi: “Nếu đã đến rồi, đi giúp ta tìm vài loại linh đan đến đây.”
Hắc y nhân: “...”
Bọn họ nghe ngóng được tin tức chủ tử đã mất trí rồi. Sao hắn trông có vẻ như quen biết bọn họ vậy? Hắc y nhân chần chừ: “Chủ tử biết bọn ta là ai sao?”
Quý Nhượng: “Ta không chỉ biết các ngươi là ai, còn biết tương lai các ngươi sẽ chết thế nào, muốn nhìn thử không?”
Được, giọng điệu này, chắc chắn là chủ tử rồi.
Hắc y nhân vô cùng vui mừng: “Chủ tử nếu đã khôi phục, tại sao lại không quay về Bắc Đẩu?”
Quý Nhượng không kiên nhẫn quét mắt nhìn bọn họ: “ Hỏi nhiều như thế, chi bằng các ngươi đến làm chủ tử đi? Còn không đi?!”
Hắc y nhân gật đầu, thoắt cái liền biến mất.
Lúc quay về, quả nhiên còn mang theo đan dược hắn cần. Hắn nhân lúc Thích Ánh không chú ý, lén lút thả vào trong túi nước của nàng.”
Nửa đêm, Quý Nhượng đang ngủ bị lay tỉnh. Gương mặt nhỏ của Thích Ánh đỏ đến sắp nhỏ ra máu, đôi mắt phủ đầy hơi nước, đứng bên giường khóc gọi hắn: “Đồ đệ, ta nóng quá. Trong cơ thể hình như có lửa thiêu đốt.”
Quý Nhượng trở người ngồi dậy, đưa thần thức vào thăm dò.
Thôi xong, hắn không nghĩ đến tư chất của nàng, hạ đơn dược nặng tay rồi, linh khí bạo phát, gân mạch của nàng không chịu được.
Hắn liền ôm lấy nàng, thoáng cái rời khỏi động phủ, cả được cưỡi gió đi, rất nhanh liền đến hồ nước băng trên đỉnh núi Văn Hoa sơn.
Thích Ánh bị thiêu đốt đến mơ mơ hồ hồ, đã hôn mê trong lòng hắn. hắn ôm nàng nhảy vào trong hồ suối lạnh, đưa thần thức bắt đầu giúp nàng dung hòa linh khí đang bạo phát hỗn loạn.
Áo váy của nàng bị nước làm ướt đẫm, dưới ánh trăng trong trẻo lộ ra đường cong xinh đẹp. Nàng nằm trong lòng hắn, cơ thể vô cùng kiềm diễm. Vệt đỏ bừng trên mặt dần rút đi, chỉ còn lại một lớp ửng đỏ nhạt, đôi môi đỏ đến mê người, đầy đặn lại mềm mại.
Quý Nhượng phân thần thức ra giúp nàng lưu thông linh khí, hắn còn có tâm tư thưởng thức mỹ sắc.
Thưởng thức được nửa ngày, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng.
Vừa thơm lại vừa mềm, quả nhiên là được tiên thảo nuôi lớn.
Hắn không nhịn được thâm nhập, đang say sưa hôn, Thích Ánh chợt mở mắt.
Môi lưỡi của hắn vẫn dán trên môi nàng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Thích Ánh phản ứng lại, đôi mắt trừng to, đẩy hắn ra, nàng ngồi trong nước liên tục lùi về sau, thật sự không nhịn được hét lên: “Đồ đệ, ngươi đang làm gì thế?!”
Quý Nhượng như không có việc gì: “Hôn nàng.”
Gương mặt vốn đã không còn đỏ bừng giờ đây lại đỏ lên, nàng sắp xấu hổ chết mất rồi, vỗ nước quát: “Ta là sư phụ của ngươi!”
Quý Nhượng: “Thế thì sao?”
Thích Ánh: “Ngươi ngươi ngươi!”
Quý Nhượng: “Ta ta ta?”
Hắn kéo nàng vẫn đang vỗ nước về, Thích Ánh còn muốn giãy giụa, hắn quát nàng: “Không được nhúc nhích!”
Quả nhiên nàng không dám động nữa.
Hắn giờ đây mới hài lòng, ngón tay cái quét qua khóe môi nàng: “Sư phụ, phải nghe lời.”
Hai người ngâm trong hồ suối lạnh một đêm, linh khí hỗn loạn trong người Thích Ánh cuối cùng cũng bình ổn lại. Không chỉ bình ổn mà tu vi cũng tăng lên một bậc, Thích Ánh thậm chí có cảm giác mình sắp đột phá bước vào kì kết đan rồi.
Quý Nhượng từ trong nước kéo nàng lên: “Không phải là ác giác mà là chuẩn bị độ kiếp.”
Thích Ánh: “???”
Hắn đưa nàng đến Phong Lôi Đại độ kiếp – nơi của đại năng đệ tử các đời của Vân Hoa Cung.
Hắn vừa đến, xung quanh lập tức có người hiện thân, đại đệ tử phụng mệnh giữ Phong Lôi Đài của Vân Hoa Cung vừa nhìn thấy hắn, lập tức ngạc nhiên nói: “Sao lại là ngươi?! Ngươi sao lại quay về đây!”
Quý Nhượng hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi nhân lúc ta độ kiếp đánh lén ta, lão tử quay về báo thù.”
Đại đệ tử: “...Không phải ngươi đánh ngất thủ vệ của bọn ta, lén dùng Phong Lôi Đại của Vân Hoa Cung bọn ta hay sao? Há chẳng phải kẻ ác cáo trạng trước?” Y ngừng chút, lại nghi ngờ hỏi: “Không đúng, tại sao trên người ngươi có khí tức tín vật của Văn Hoa Cung bọn ta?”
Quý Nhượng kéo Thích Ánh trốn sau lưng mình ra: “Giới thiệu một chút, sư phụ ta. Nàng bây giờ muốn độ kiếp, bọn ta cần lên Phong Lôi Đài, mau mang thuộc hạ của ngươi cút đi.”
Đại đệ tử: “???”
Dùng đồ của người ta, ngươi còn dám hùng hồn như thế sao?
Trước đây là tam cung chủ nhân lúc hắn độ đạo thiên lôi thứ chín ra tay mới có thể đánh hắn bị trọng thương, không ngờ tu vi người này giờ đã sâu như thế, không chỉ chịu được thiên lôi thứ chín còn trốn thoát khỏi bao vây, hắn bây giờ đã độ kiếp thành công, đã luyện thành đại năng, bọn họ càng không dễ dàng làm gì được hắn.
Đại đệ tử nhanh chóng đem chuyện này truyền cho tam cung chủ.
Tam cung chủ: “!!! Gã điên Bắc Đẩu gia lại đến đây? Cái gì? Tiểu tu sĩ kì kết đan? Đệ tử Vân Hoa Cung của ta? Bỏ đi, bỏ đi, so đo với kẻ điên Bắc Đẩu gia làm gì, nếu đã là đệ tử của Vân Hoa Cung chúng ta, cứ để nàng ta dùng là được. Chẳng qua ngươi nói với hắn, chúng ta cho hắn dùng Phong Lôi Đài, chuyện ngộ thương hắn trước đây xem như xóa sạch, sau này đừng dây dưa không dứt với Vân Hoa chúng ta.”
Người Bắc Đẩu gia đều là kẻ điên, tu luyện vừa nhanh, tu vi vừa sâu, tuy không tham gia chuyện môn phái tu tiên của bọn họ nhưng cả giới tu chân đều kiêng kỵ.
Nửa năm trước ma vực hung tàn, giằng co nhiều lần với Vân Hoa, kẻ điên này nửa đêm lẻn vào Phong Lôi Đài, đánh ngất hộ vệ, tam cung chủ còn cho rằng là ma tu của ma vực đến đây, truyền âm chất vấn hắn cũng chẳng thèm quan tâm nên mới ngộ thương hắn.
Đại đệ tử truyền đạt lời của tam cung chủ, Quý Nhượng vô cùng không kiên nhẫn xen ngang y: “Nhiều lời! Cút ra!”
Bầu trời tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn kéo đến báo hiệu lôi kiếp sắp đến rồi.
Đại đệ tử nhìn hắn ôm nữ tử bạch y lên Phong Lôi Đài, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Ngươi không thể giúp nàng ấy độ kiếp được! Nếu không uy lực của lôi kiếp sẽ tăng lên gấp đôi!”
Quý Nhượng ghét bỏ nhìn y một cái.
Sau đó đại đệ tử liền biết được hàm ý trong ánh mắt vừa rồi của hắn.
Chín đạo lôi kiếp, đạo đạo đều bị hắn chém đứt.
Thích Ánh không có cảm giác gì cả, kiếp này cứ thế mà trôi qua.
Sau đó tất cả mọi người đều biết đồ đệ mà Thích Ánh nhặt về kia là kẻ điên Bắc Đẩu gia, đại năng của kì Luyện Hư.
Đồ đệ này dạy sư phụ tu luyện, hộ pháp cho sư phụ, còn giúp sư phụ đỡ lôi kiếp.
Ai nói một chữ không hay về sư phụ liền bị hắn nghìn dặm truy sát.
Thích Ánh đầu óc không tốt, tu luyện không ổn, tư chất bình thường lại nhặt được một đồ đệ bảo vệ mình, từ đó ngang dọc đi lại trong giới tu chân.
Mẹ nó, đây là vận may đến nghịch thiên gì chứ!
Cả đám người khóc ròng, ngưỡng mộ.
Trong phủ Lưu Huỳnh, Quý Nhượng kéo Thích Ánh đang dựa trên cột đá, ấn nàng lên giường: “Sư phụ, ta thích nàng.”
Thích Ánh cả mặt ngạc nhiên: “Không được!”
Quý Nhượng: “Cho ta hôn một cái. Tại sao không được?”
Thích Ánh: “Ta là sư phụ ngươi!”
Quý Nhượng xua tay một cái, cổng đá trước động liền biến thành tro bụi, ánh sáng ngoài động chiếu vào, phủ lên người hai người.
Quý Nhượng: “Nàng không phải chúng ta chỉ có duyên sư đồ lộ thủy sao? Nếu đã là sương**, mặt trời chiếu vào liền bốc hơn.” Hắn đợi ba giây, “Được rồi, đã bốc hơi xong rồi, nào, cho ta hôn một cái.”
(** 露水: sương (nghĩa gốc), đã chú thích ở đầu chương, chơi chữ)
Thích Ánh: “...”
Lưu manh thối!!!
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT