Không khí vẫn cứ im lặng, Sơ Nhất ngơ ngác mở to mắt, nuốt nước bọt để bình tĩnh lại, rồi quyết định tấn công trước.
"Anh lén lút nhắn tin riêng cho em làm gì?"
"Anh muốn làm gì!!"
"Anh định dùng một mặt khác để tiếp cận em sao!!!"
Sơ Nhất càng nói càng nhập vai, cô run rẩy giơ ngón tay chỉ vào anh, đau lòng ôm đầu.
"Càng nghĩ càng sợ! Ý đồ của anh thật đáng lên án!!!"
Kiều An Sâm: "...."
Anh vô cảm nhìn Sơ Nhất diễn một màn kịch dài. Cuối cùng, anh nắm lấy ngón tay đang run rẩy của cô gập xuống, nhẹ nhàng hỏi.
"Vậy là, em không trả lời tin nhắn riêng, hay chỉ không trả lời tin nhắn của mình anh thôi?"
Sơ Nhất ngại ngùng rút tay lại, mím môi khẽ nói: "Em rất ít khi trả lời."
Kiều An Sâm không nói gì nữa, ánh mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô, không biết đang nghĩ gì. Sơ Nhất cảm thấy lo lắng, định nói gì đó, thì nghe anh hỏi tiếp.
"Tin nhắn của anh thật sự kỳ lạ đến thế sao?"
"Còn tùy tình huống..." Sơ Nhất ngước lên nhìn anh, thấy Kiều An Sâm đang chờ cô nói tiếp thì cẩn thận mở lời.
"Nếu là người khác thì hơi kỳ lạ, nhưng nếu là anh thì không kỳ lạ chút nào."
Nói xong, Sơ Nhất cười lấy lòng.
Quả nhiên, Kiều An Sâm không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, đôi lông mày của anh giãn ra. Sơ Nhất vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh lên tiếng.
"Vậy em thử trả lời tin nhắn anh xem, anh muốn kiểm tra xem điện thoại của mình có vấn đề gì không."
"...." Được rồi, có vẻ như anh Kiều khá là chấp niệm với việc này.
Sơ Nhất không còn gì để nói, nhưng vẫn mở điện thoại ra, gõ từng chữ vào khung trò chuyện giữa hai người, trả lời câu hỏi đầu tiên của anh.
"Vì tài khoản Weibo bị ai đó phát hiện rồi, nên không dám đăng những thứ trước đây nữa."
Điện thoại của Kiều An Sâm rung lên một cái, anh hài lòng mở ra xem, cuối cùng cũng thấy avatar màu hồng với biểu tượng chữ V vàng nhỏ của Sơ Nhất xuất hiện trên màn hình vốn trống trơn của mình.
Khi đọc xong tin nhắn của Sơ Nhất, Kiều An Sâm khẽ nheo mắt lại, rồi quay đầu nhìn cô.
"Là vì anh sao?"
"Không thì sao?" Sơ Nhất nói: "Em có bị bắt cóc thật đâu!"
Kiều An Sâm trông có vẻ phiền muộn, ngón tay cái vuốt ve cạnh điện thoại, có chút hối tiếc, "Vậy bây giờ anh giả vờ như không phát hiện ra có kịp không?"
"Anh nói xem?" Sơ Nhất liếc mắt nhìn anh.
"...Anh nghĩ là kịp." Kiều An Sâm cứng rắn nói. Sơ Nhất nhìn anh, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó.
"Thật sự rất muốn xem mấy bài đăng cũ trên Weibo của em à?"
"Ừ." Anh gật đầu, "Rất thú vị."
"Ò." Sơ Nhất suy nghĩ rồi động lòng trắc ẩn. Người này từ trước đến giờ chưa từng trải nghiệm sự kỳ diệu của thế giới mạng, đây là lần đầu tiên tìm thấy niềm vui, cô thực sự không nên dập tắt giữa chừng.
"Vậy thì được." Cô miễn cưỡng nói: "Cứ coi như anh chưaphát hiện ra đi."
"Được." Kiều An Sâm lập tức đáp: "Anh đảm bảo sẽ không để lộ dấu vết gì."
"Nhưng mà, Weibo của anh nhìn quê mùa quá." Sơ Nhất nhìn cái avatar xám xịt và tên người dùng của anh, chê bai: "Tên này có ý nghĩa gì, anh gõ đại à?"
"Ừ." Kiều An Sâm giải thích với cô: "Đổi mấy cái đều bị người ta dùng rồi, nên anh gõ đại mấy chữ."
Sơ Nhất nhìn chằm chằm màn hình suy nghĩ một lúc, lên tiếng: "Để em đổi cho anh cái khác."
Cô cầm lấy điện thoại của Kiều An Sâm, khóe miệng nở một nụ cười, ngón tay nhanh nhẹn thao tác, cuối cùng trả lại điện thoại cho anh.
Kiều An Sâm mở ra, phát hiệntài khoản của mình đã hoàn toàn thay đổi.
"Fan cuồng của Sơ Nhất?" Anh đọc tên hiển thị trên đó, rồi thấy cả ảnh đại diện, là ảnh hoạt hình bé gái đáng yêu màu hồng, tóc ngắn, mặt trái xoan, đôi mắt to tròn.
Có lần, Sơ Nhất tiện tay vẽ một bức tranh về bản thân mình, sau đó nhiều fan đã lấy nó làm ảnh đại diện.
Kiều An Sâm nhìn diện mạo mới của mình, cảm giác không biết nên nói gì.
Sau lần đó, Weibo của Sơ Nhất trở lại phong cách như trước, fan hâm mộ nói rằng cuối cùng cô đã được thả ra sau khi bị "Bắt cóc," còn Sơ Nhất chỉ mỉm cười không nói gì.
Kiều An Sâm thực sự không để lộ chút dấu vết nào, rất yên lặng, bất kể cô đăng hình, đăng bài viết mới hay chia sẻ gì, anh cũng không xuất hiện, giống như chưa từng nhìn thấy.
Thời gian trôi qua, Sơ Nhất bắt đầu có chút tiếc nuối.
Có lẽ anh Kiều chỉ cảm thấy thú vị được mấy ngày đầu rồi lại bỏ cuộc, không tiếp tục nữa.
Nghĩ như vậy, Sơ Nhất càng trở nên vô tư, gần như quên mất rằng có một "fan hâm mộ nhỏ" đang âm thầm theo dõi mình.
Danh sách theo dõi của Sơ Nhất có rất nhiều tài khoản lớn, mỗi ngày họ cũng đăng những thứ linh tinh, từ mèo cưng, chó cưng đến cả em bé.
Hôm đó, một Blogger đăng lên trang chủ một video ngắn về một bé gái rất dễ thương đang làm bài tập cùng bố. Cái đầu tròn xoe của cô bé được buộc hai chiếc nơ bướm nhỏ, miệng nhỏ lẩm bẩm gì đó khiến ông bố sa sầm mặt mũi, trừng mắt không nói nên lời.
Cư dân mạng cười nghiêng ngả, dưới bài đăng đều để lại bình luận "Hahaha". Sơ Nhất xem xong cũng không nhịn được mà chia sẻ lại, thêm một câu trêu đùa như thường lệ.
"Muốn dụ dỗ tôi sinh con gái à!!!"
Vừa mới share bài, fan hâm mộ lập tức kéo đến, thi nhau kêu gào vì độ dễ thương của em bé. Sơ Nhất lướt qua các bình luận, chợt thấy thông báo về một lượt thích, cô bấm vào xem thì bất ngờ thấy một ảnh đại diện đáng yêu màu hồng, tên người dùng rất quen thuộc...
"Fan cuồng của Sơ Nhất."
Sơ Nhất: "..."
Đây là ý gì đây, bình thường đăng một trăm bài cũng không thấy anh có động tĩnh gì, bây giờ vừa chia sẻ về trẻ con lại nhảy ra, chẳng lẽ đang ám chỉ cô điều gì sao?
Sơ Nhất không biểu lộ cảm xúc, cất điện thoại và bắt đầu suy nghĩ.
Hai bên gia đình từ lâu đã không còn can thiệp vào chuyện con cái, mặc kệ hai người muốn làm gì thì làm. Kiều An Sâm cũng chưa bao giờ đòi hỏi cô bất cứ điều gì, thậm chí hai người còn ít khi nhắc đến chuyện này.
Tuy nhiên, tuổi càng lớn, tâm lý của họ bắt đầu thay đổi dần dần. Thực ra, từ sau khi Kiều An Sâm bị thương, Sơ Nhất đã bắt đầu tìm hiểu kiến thức về mang thai. Mặc dù vẫn còn thấy sợ, nhưng nếu chuẩn bị kỹ càng trước, cho dù điều đó thực sự xảy ra, cũng không đáng sợ như tưởng tượng nữa.
Đó là kết luận của nhiều bà mẹ trong thai kỳ.
Sơ Nhất nghĩ, nếu có một đứa con thuộc về cô và Kiều An Sâm, dù phải trải qua những đau đớn đó, cô cũng không ngại. Cô sẵn sàng trở nên mạnh mẽ vì anh, Sơ Nhất tin rằng mình có thể làm được.
Buổi tối khi Kiều An Sâm trở về, Sơ Nhất đã trực tiếp chất vấn anh.
"Anh có ý gì đấy?" Cô đưa màn hình hiển thị lượt thích đó ra trước mặt Kiều An Sâm, nâng cao giọng.
Vừa mới bước vào cửa, chưa kịp đứng vững, Kiều An Sâm đã bị ép phải ngước nhìn màn hình điện thoại, sau đó mới nhận ra điều gì đang xảy ra.
"Anh không có ý gì cả." Anh giả vờ vô tội, che giấu sự bối rối trong mắt.
"Thật không?" Sơ Nhất đứng trên giường nhìn anh, từ trên cao nhìn xuống, ánh đèn lớn trên trần chiếu sáng rực rỡ trên đầu cô, như thể tạo cho cô một hiệu ứng hào quang tự nhiên.
Kiều An Sâm né tránh ánh mắt cô, gật đầu loạn xạ.
"Ừ, ừ, thật mà." Nói xong, anh thở dài vì giấc mơ làm cha dường như còn rất xa vời.
"Vậy sao..." Sơ Nhất kéo dài giọng, nghiêng đầu, trông rất ngây thơ.
"Em còn tưởng anh muốn có con rồi, em đã suy nghĩ cả buổi chiều, cũng đã quyết định xong rồi, nhưng nếu anh không có ý gì khác thì thôi vậy."
"Em nói gì cơ?" Kiều An Sâm đột nhiên ngẩng mặt lên, không dám tin nhìn cô, ánh mắt kiên định, lặp lại.
"Đã đưa ra quyết định gì?"
"Anh nghĩ thử xem, anh Kiều." Sơ Nhất đứng đó, cười tủm tỉm như một con cáo nhỏ vừa thực hiện thành công một trò nghịch ngợm. Trên mặt Kiều An Sâm thoáng qua một chút bực dọc, anh kéo cô xuống giường.
"Nếu anh không hiểu nhầm thì em định sinh cho anh một đứa con phải không?" Kiều An Sâm vừa nói vừa từ tốn cởi cúc áo sơ mi, ánh mắt đầy ẩn ý. Sơ Nhất bị anh nói thẳng như vậy, mặt hơi đỏ lên, vội vã đưa tay lên che miệng anh.
"Không có, anh hiểu lầm rồi!"
Kiều An Sâm lập tức kéo tay cô ra, hôn lên môi cô.
Áo quần dần rơi xuống, không khí trong phòng bắt đầu nóng dần lên, trong cơn say đắm, Sơ Nhất nghe thấy Kiều An Sâm ghé sát tai cô, giọng khàn khàn hỏi một câu.
Cô đỏ mặt, khẽ gật đầu.
Sau những khoảnh khắc lãng mạn, hai người yên lặng ôm nhau, Kiều An Sâm áp tay lên bờ vai nhỏ nhắn của cô, hôn nhẹ lên trán cô.
"Sao đột nhiên lại thay đổi ý định?"
Anh biết rằng Sơ Nhất luôn không muốn có con, cô mang trong mình nỗi sợ hãi và lo lắng, không chấp nhận những điều chưa biết.
Kiều An Sâm hiểu điều đó, vì với cô, đó là một việc lớn có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống, nên anh sẵn lòng chờ đợi, chờ đến khi cô sẵn sàng chấp nhận.
Nhưng khi ngày đó thực sự đến, anh lại cảm thấy hạnh phúc này không chân thật.
Bởi lẽ, từ vài năm trước, Kiều An Sâm đã gieo một hạt giống vào lòng, đôi khi nó lại nảy mầm, thúc đẩy anh, nhưng rồi anh lại nhanh chóng đè nén nó, tự an ủi bản thân.
Anh rất thích cuộc sống hai người với Sơ Nhất, nhưng anh cũng rất muốn có một đứa con của hai người.
Ban đầu chỉ là một mong muốn nhỏ, nhưng dần dần theo thời gian, nó trở thành một khao khát mạnh mẽ hơn.
"Không phải đột ngột đâu." Sơ Nhất ngẩng đầu lên từ trong vòng tay anh, gò má ửng đỏ nhưng vẫn mỉm cười.
"Em đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu, hôm nay mới có đủ can đảm để nói."
"Nhưng..." Cô ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Lượt thích của anh chiếm phần lớn lý do."
"Anh đã ám chỉ rõ ràng như vậy, sao em có thể tiếp tục giả vờ không nghe không thấy được chứ."
"Anh không có..." Kiều An Sâm nghiêm túc giải thích: "Anh thực sự chỉ tình cờ ấn phải, không có ý ép buộc em, nếu em không muốn thì cũng không sao."
"Anh Kiều à..." Sơ Nhất thấy anh cứ từ chối liên tục thì nghiêm mặt để dọa anh.
"Nếu anh đã nói vậy, em sẽ đổi ý đấy."
"Đừng mà..." Kiều An Sâm lo lắng, vội vàng ôm chặt cô, lên tiếng. "Anh chỉ khách sáo thôi, em đừng coi là thật!"
"Hahaha." Sơ Nhất tựa vào ngực anh, không nhịn được cười ra tiếng.
Về chuyện con cái, Sơ Nhất đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, bao gồm cả việc chuẩn bị cho giai đoạn trước khi mang thai.
Hai người bắt đầu duy trì việc chạy bộ hàng ngày. Kiều An Sâm vốn không uống rượu hay hút thuốc, nên cũng không gặp khó khăn gì lớn. Anh cũng không thức khuya, chế độ sinh hoạt rất đều đặn, thậm chí còn bắt đầu uống Axit folic. Từ ngày đó, họ cũng không dùng biện pháp tránh thai nữa, tần suất sinh hoạt vợ chồng cũng tăng lên.
Có người ngoài miệng thì nói mình không vội, nhưng trong lòng lại không biết mong ngóng đến mức nào.
Buổi tối, khi Sơ Nhất vừa chơi điện thoại được vài phút đã bị kéo vào hoạt động nào đó, cô không nhịn được phải phàn nàn, đẩy người đang đè trên người mình ra.
"Đã mấy ngày liên tục rồi... không thể nghỉ ngơi một chút sao?"
"Đêm qua anh mơ thấy một giấc mơ," Kiều An Sâm vùi mặt vào cổ cô lẩm bẩm nói.
"Hửm?" Sơ Nhất cố nén cơn rùng mình, tập trung lắng nghe.
"Trong mơ, có một đứa trẻ gọi anh là bố, con nói con muốn chào đời nhanh một chút." Kiều An Sâm không ngẩng đầu đáp, bận rộn tháo cúc áo ngủ của cô.
Sơ Nhất: "..."
Tác giả có lời muốn nói: "Miệng lưỡi đàn ông toàn những lời dối trá!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT