Buổi tối khi Kiều An Sâm trở về nhà, Sơ Nhất vừa mới tắm xong, cô đang nằm trong chăn nghịch điện thoại, Kiều An Sâm tới gần rồi lên tiếng hỏi.
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Sơ Nhất mệt mỏi đến mỗi không buồn ngẩng đầu "Đỡ hơn nhiều rồi."
"Đo nhiệt độ cơ thể hay chưa?"
"Chưa đo.... chắc không sốt." Sơ Nhất miễn cưỡng trả lời, giọng điệu không còn vui vẻ hoạt bát như ngày thường , Kiều An Sâm cho rằng cơ thể cô không thoải mái, không muốn nói chuyện, vì vậy anh đi vào phòng tắm rửa mặt.
"Phải rồi." Anh đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng chân quay lại nhìn cô.
"Em uống nước ấm chưa?"
Sơ Nhất: "....."
"Em uống rồi." Cô cố chịu đựng, cố gắng bình tĩnh hết mức trả lời anh, Kiều An Sâm không nhận ra sự khác thường của cô, gật gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Kể từ lúc đi làm Kiều An Sâm liền biến thành một người đàn ông bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ.
Sơ Nhất giận dỗi suốt hai ngày, anh hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn sinh hoạt như bình thường, thái độ của Sơ Nhất lạnh nhạt thờ ơ, anh cũng không nói lời nào, qua mấy ngày sau, cơn giận của cô cũng dần tiêu tan.
Có lẽ thời gian là một liều thuốc tốt, mọi ấm ức của cô đều đã biến mất.
Quan hệ của hai người trở lại như trước, ngày cuối Kiều An Sâm được nghỉ ngơi, anh ở trong phòng ngủ bù, khi tỉnh lại đã là xế chiều.
Gần đây Sơ Nhất học nấu ăn ở trên mạng, công việc của Kiều An Sâm rất bận rộn, mặc dù phần lớn đều ăn ở chỗ làm nhưng cũng có một hai ngày không làm thêm giờ, cô rất ngại khi để cho anh nấu hoặc là kêu đồ ăn ở bên ngoài.
Thành thật mà nói là cô đau lòng.
Khi Kiều An Sâm đi ra đã thấy trên bàn ăn bày ra hai món mặn và một món canh, toàn là những món ăn đơn giản như gà kho, cà nhồi thịt, súp đậu trứng muối thịt nguội.
Màu sắc của các món ăn trên bàn vô cùng bắt mắt, dễ dàng kích thích khẩu vị của người khác, Kiều An Sâm ngạc nhiên nhìn Sơ Nhất.
"Em biết nấu cơm từ khi nào vậy? "
"Hai ngày trước ." Sơ Nhất để bát đũa trong tay lên bàn, giả bộ nói.
"Thực ra nấu cơm cũng không khó lắm."
Kiều An Sâm cười, gật đầu phụ họa "Đúng vậy, nấu ngon mới khó."
"Anh ăn thử đi." Sơ Nhất không thể chờ lâu hơn được nữa, cô đưa bát đũa cho anh.
"Được."
Những người nấu ăn ngon bình thường sẽ không biết người khác nấu ngon như thế nào nhưng Kiều An Sâm lại cảm thấy vô cùng ngon miệng, anh nhìn Sơ Nhất khẽ gật đầu.
"Ăn ngon lắm."
Sơ Nhất cười híp mắt, cô đẩy đĩa rau lại gần anh, "Vậy anh ăn nhiều một chút."
...........
Lại là một tuần làm việc bận rộn.
Chỉ có buổi tối Sơ Nhất mới gặp được Kiều An Sâm, cô suy nghĩ không biết mình có nên dậy sớm hay không, nhưng khi cái suy nghĩ này vừa mới xuất hiện liền bị cô bác bỏ.
Trước hay sau khi kết hôn hình như không có gì khác nhau, cuộc sống vẫn giống như trước kia, dù sao phần lớn cũng là cô ở nhà một mình.
Điều thay đổi lớn nhất chính là biến cô trở thành một người có đời sống tình dục.
Vào thứ sáu, Sơ Nhất hẹn gặp Trình Lật tại cửa hàng bánh ngọt.
Soufflé là món ưa thích của cô, hẹn gặp Trình Lật là cái cớ, đi ăn mới là mục đích chính của cô.
Sơ Nhất chậm rãi ăn xong một phần Soufflé nhân dâu tây thì Trình Lật đến, người phụ nữ vừa đẩy cửa ra có mái tóc xoăn dài, mặc một chiếc váy bó sát cơ thể, đeo một đôi giày cao gót, trên tay cầm một chiếc túi xách.
Cô ấy ngồi đối diện với Sơ Nhất, hai người giống như chị cả với em gái tuổi vị thành niên vậy.
Nhưng sự thật là Trình Lật và cô là bạn cùng tuổi, hơn nữa cô ấy còn là chị em tốt ở chung kí túc xá hồi học đại học của cô.
"Cuộc sống hôn nhân gần đây như thế nào?" Trình Lật nghịch tóc, đôi môi đỏ cong lên, trong mắt đều là cười nhạo.
"Cũng tạm được." Sơ Nhất gật đầu và trả lời.
"Cậu có thể yên tâm, đích thân mình đã xác minh Kiều An Sâm không phải kẻ lừa gạt, cuộc sống của mình cũng không cực khổ gì."
Lúc đầu, khi Sơ Nhất vừa gặp mặt Kiều An Sâm, cô đã kể ngay cho Trình Lật, trong lòng vừa kích động vừa mừng rỡ, nhưng lại bị cái người kia dội cho gáo nước lạnh.
"Khoan đã.....trước tiên cậu phải bình tĩnh một chút..." Trình Lật nói.
"Đàn ông ưu tú như vậy lại đi xem mắt, đã thế lại còn đúng lúc gặp cậu, xác suất này cũng quá nhỏ đi!"
"Sơ Nhất, trước hết cậu phải tìm hiểu cho kỹ, ngộ nhỡ người ta là gay đi lừa gạt kết hôn thì sao."
Cả người Sơ Nhất đông cứng lại, tuy lúc đó có trách cứ cô ấy, nhưng sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô lập tức hẹn gặp Kiều An Sâm.
Nói mới nhớ ra, lần đầu tiên hai người nắm tay hôn môi đều là do cô chủ động.
Nguyên nhân của việc đó chính là muốn kiểm chứng xem giới tính của Kiều An Sâm có bình thường hay không.
"Vậy à, xem ra cũng không tệ lắm." Trình Lật nghe cô nói xong, nghiêng người qua nâng cằm cô lên trêu ghẹo, Sơ Nhất gạt tay cô ấy ra.
"Chỉ có điều hôn nhân cũng không tốt như mình nghĩ." Sơ Nhất có chút buồn bực, cô cúi đầu chọc chọc phần kem còn sót lại trong đĩa.
"Có chuyện gì vậy? Anh ta bắt nạt cậu hả?" Trình Lật nghe vậy ngay lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Không phải vậy..." Sơ Nhất cảm thấy chuyện này rất khó mở miệng, do dự cả buổi mới ấp úng nói.
"Ừ thì....cậu biết đấy, công việc của anh ấy rất bận rộn, ngày nào mình cũng ngủ nướng, cả ngày chỉ có thể gặp mặt lúc anh ấy tan ca trở về, thậm chí nói chuyện còn không được mấy câu."
"Hơn nữa công việc của anh ấy mình không hề biết gì cả, ngay cả chủ đề chung bọn mình cũng không có."
Sơ Nhất cúi thấp đầu xuống, mệt mỏi xen lẫn chán nản.
Trình Lật nghe xong chống cằm suy tư một lúc, sau đó nghiêm mặt nhìn cô.
"Lúc trước hai người vẫn đang trong giai đoạn tiếp xúc, Kiều An Sâm như vậy là được rồi, hơn nữa cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý trước khi kết hôn rồi, huống chi, hôn nhân và hẹn hò là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."
"Yêu đương là mới mẻ và kích thích, còn hôn nhân phải bao dung và hiểu cho đối phương."
"Cho dù cuộc sống có cô độc, buồn tẻ và làm cho người ta cảm thấy nhàm chán sao?"
"Đương nhiên rồi." Trình Lật quay qua, tươi cười nhìn cô.
"Nếu cậu không thích vậy thì kết thúc đi, nhanh chóng quay trở lại cuộc sống độc thân lúc trước, trong tay chị đây một đống trai đẹp, cho cậu thoải mái lựa chọn."
"....Cảm ơn cậu."
Sơ Nhất ngồi xe bus về nhà, trong đầu nghĩ lại lời nói vừa rồi của Trình Lật, thật ra đạo lý đấy cô đều hiểu, nhưng thực tế và hy vọng dù sao vẫn chênh lệch quá lớn.
Lúc này, cô lại nhận được tin nhắn của Kiều An Sâm, anh lại không về nhà.
Tin nhắn vẫn giống như thường lệ, không hề có bất kỳ một biểu cảm thừa thãi nào, tất nhiên, Kiều An Sâm cũng không giống như một người sẽ sử dụng biểu cảm, công việc bận rộn như vậy có thể gửi tin nhắn cho cô đã may lắm rồi.
Rốt cuộc cũng có một việc khiến cô vui mừng, cuối cùng Kiều An Sâm cũng đã có ngày nghỉ.
Trước khi đi ngủ, Sơ Nhất đã thảo luận với anh về những dự định cho ngày mai.
"Gần đây có mấy bộ phim mới rất hay, chúng ta cùng nhau đi xem được không?
"Không thì chúng ta cũng có thể đi leo núi, núi Tiểu Nam thì sao? Có cáp treo, phong cảnh trên núi rất đẹp lại còn mát mẻ nữa."
"À, hay là chúng ta đi dạo phố đi, em thấy quần áo trong tủ của anh có rất ít, đi mua thêm mấy bộ quần áo được không?
Sơ Nhất mở to mắt, dù bận nhưng vẫn ung dung đợi Kiều An Sâm trả lời.
"Sơ Nhất, ngày mai chúng ta phải về nhà một chuyến." Chảng hiểu tại sao khi nhìn vào mắt cô, Kiều An Sâm cảm thấy rất khó mở lời.
"Nửa tháng nay chúng ta đã không gặp bố mẹ."
"Vâng." Tâm tình của Sơ Nhất lập tức giảm xút, nhưng rất nhanh liền cảm thấy thoải mái.
"Đúng là chúng ta nên về thăm bố mẹ, là em suy nghĩ không chu đáo, chỉ nghĩ đến chuyện đi chơi."
"Chờ kỳ nghĩ lần sau rồi hai chúng ta đi." Kiều An Sâm xoa nhẹ đầu cô, một chút thất vọng khi nãy tan thành mây khói, cô nhìn anh mỉm cười, đuôi mắt cong lên.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên bọn họ trở về nhà của bố mẹ Kiều An Sâm, gương mặt của Kiều An Sâm đều thừa hưởng nét đẹp của cả hai người, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ của mẹ, phong thái uy nghiêm của cha.
Điền Uyển là một người phụ nữ dịu dàng, thấu tình đạt lí, tính cách hoàn toàn trái ngược với mẹ của cô, bà rất yêu quý Sơ Nhất.
Từ nhỏ đến lớn Sơ Nhất đều được trưởng bối yêu quý, khuôn mặt dễ thương, tính cách hoạt bát vui vẻ, tính tình thì mềm mại dịu dàng.
Bốn người ngồi cùng một chỗ, đa số là Sơ Nhất cùng cha mẹ nói chuyện, bầu không khí vui vẻ thoải mãi, trái lại Kiều An Sâm giống như người ngoài, ngồi một mình ở một bên, cả buổi không nói câu nào.
Anh cũng không có hứng thú tham gia vào chủ đề này, chỉ là sự chú ý của anh thường đặt ở trên người Sơ Nhất, lắng nghe bọn họ trò chuyện.
"Con gái, lần sau Kiều An Sâm nghỉ bảo nó đưa con đến đây, mẹ hầm canh hải sâm, con muốn ăn gì thì nói trước với mẹ, mẹ sẽ làm cho con ăn."
Lúc sắp ra về, bọn họ được bố mẹ tiễn ra ngoài, Điền Uyển cầm tay Sơ Nhất, giống như là không nỡ xa con gái ruột của mình.
Ngay cả xưng hô cũng phân biệt rõ ràng.
Sơ Nhất cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng, cô nắm tay Điền Uyển, cọ đầu lên vai bà.
"Cảm ơn mẹ."
Hai người lưu luyến chia tay hồi lâu, Kiều An Sâm đứng bên cạnh sắp mất hết kiên nhẫn, bị bố mình bắt gặp, ông khẽ hừ một tiếng.
"Làm sao vậy, ghen tỵ à?"
Kiều An Sâm nhíu mày có chút khó hiểu, "Ghen tỵ về điều gì ạ?"
Kiều Phụ hừ lạnh một tiếng " Ghen tỵ Sơ Nhất so với con được người khác yêu thích, thằng nhóc thối, từ nhỏ đến lớn con đều mang cái dáng vẻ cứng nhắc kia, cũng mau Sơ Nhất đồng ý gả cho con."
Kiều An Sâm: "....."
Kế hoạch sẽ không bao giờ tránh khỏi những thay đổi, lần tới Sơ Nhất cũng không thể ăn món canh hải sâm Điền Uyển nấu, bởi vì Kiều An Sâm lại có việc bận.
Gần đây công việc của anh ngày càng bận rộn, hình như là có một vụ án rất khó giải quyết, anh luôn làm việc đến khuya, khi trở về trông có vẻ mệt mỏi, ngày cả lời nói cũng ít đi.
Sơ Nhất cố gắng không làm phiền anh, thời gian một ngày trôi qua như vậy, bất giác đã là một tháng bọn họ kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play