Lâm Chi Bạn cảm thấy hình như sếp nhà cậu giận rồi.

“Chị Du, hôm nay tâm trạng sếp không tốt à?” Lâm Chi Bạn thấy vậy thì lặng lẽ đi dò hỏi tiền bối nhà mình.

Chị Du đang soạn lại hợp đồng, nghe vậy thì hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao em biết?”

“Em đoán.” Lâm Chi Bạn đáp.

“Đoán?” Chị Du liếc ông chủ đang ở trong văn phòng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Thế mà em cũng đoán được á?”

Sếp nhà họ, từ trước đến giờ lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt vô biểu tình, hỉ nộ ái ố đều bị che lấp dưới cái túi da anh tuấn kia, cho dù thư kí tạm được tính là thân cận nhất với anh cũng không mò ra được anh nghĩ cái gì.  

“Ò.” Lâm Chi Bạn đáp một tiếng: “Em cũng chỉ hỏi vậy thôi.”

Chị Du nói: “Haizz…… Tiểu Lâm à, tâm trạng của sếp không phải là thứ mà em có thể đoán lung tung đâu.

Lâm Chi Bạn ‘vâng’ một tiếng, mắt thì liếc đến văn phòng của ông chủ để săm soi.

Kết quả là hai mươi phút sau, câu hỏi của Lâm Chi Bạn đã có được đáp án. Mấy vị giám đốc cấp cao vội vã đi vào văn phòng, một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng đồ vật bị đổ vỡ, sau đó mấy vị giám đốc thường ngày vênh váo, hất mặt lên trời kia vẻ mặt giờ đây xám như tro tàn, lần lượt rời khỏi văn phòng, nhìn cái sắc mặt đó, hẳn là bị sa thải rồi.

“Úi, vụ gì hot?” Trong phòng bắt đầu vang lên những tiếng thầm thì, mọi người đều đang thảo luận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.  

Chị Du cũng ngạc nhiên, trông cô kiểu cũng không hiểu tại sao sếp lại giận dữ như vậy.  

Chỉ có Lâm Chi Bạn, cậu lặng lẽ thở dài …tâm trạng của sếp đúng là không tốt thật. Cậu đang nghĩ vậy, bỗng nghe thấy tiếng kẽo kẹt, cả phòng đang xì xào ồn ào trong nháy mắt im thin thít, một giọng nói trầm thấp vang lên:  “Lâm Chi Bạn, cậu qua đây một chút.”

Lâm Chi Bạn hơi sững sờ, thấy boss nhà cậu đang bày ra vẻ mặt ‘người chết’ nhìn cậu chằm chằm, trong cặp mắt màu đen kia không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, khiến người ta không thể nắm bắt được tâm tình của anh.

Chị Du ném cho Lâm Chi Bạn một ánh mắt đồng tình, Lâm Chi Bạn không care, cứ thế đi vào văn phòng của ông chủ.

“Ngồi đi.” Ông chủ cậu họ Hạ, tên đầy đủ là Hạ Yến, Lâm Chi Bạn và đồng nghiệp gọi anh là sếp Hạ. Lúc này, anh đang ngồi sau một chiếc bàn gỗ to và rộng, mười ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lâm Chi Bạn: “Cậu có tham gia vào cái hạng mục của tên Vương Chí Dương kia không?”

Lâm Chi Bạn nghe vậy, theo phản xạ có điều kiện nhìn lướt qua chiếc cửa sổ trong suốt sát đất phía sau lưng Hạ Yến, cậu vốn nghĩ tâm tình của ông chủ không được tốt lắm nhưng mà xem tình trạng của ‘thứ đó’ thì cậu cũng không chắc chắn lắm. Lâm Chi Bạn vừa vắt óc nghĩ từ vừa gật gật đầu: “Có ạ, thưa sếp, có vấn đề gì sao?”

Hạ Yến không nói gì, anh ném cho cậu một tập tài liệu: “Nhìn đi.”

Lâm Chi Bạn tiến lên một bước, cầm tập tài liệu kia lật lật xem thử, nhưng mà lúc sau, vẻ mặt của cậu càng kinh ngạc: “Đây là……”

Hạ Yến nói: “Đúng vậy.”

Phần văn kiện trong tay Lâm Chi Bạn kia, vậy mà lại có liên quan với tư liệu của hạng mục, độ chi tiết và nội dung của nó là thứ mà Lâm Chi Bạn và đồng nghiệp chưa từng thấy bao giờ. Căn cứ vào phản ứng của Hạ Yến để đoán thì rõ ràng chỗ tư liệu này không phải do tổ hạng mục của bọn họ soạn ra.

Lâm Chi Bạn hỏi: “Có người để lộ bí mật sao? Đã tìm ra được chưa?”

Hạ Yến hờ hững nói: “Tra ra được rồi.”

Nghe Hạ Yến nói như vậy, Lâm Chi Bạn mới yên lòng, nhưng mà cậu vừa mới thở ra được một hơi thì nghe thấy Hạ Yến nói: “Tối có bận gì không?”

Lâm Chi Bạn lắc đầu.

Hạ Yến lại nói: “Tối nay chúng ta hẹn gặp.”

Lâm Chi Bạn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cái kiểu hẹn người bố đời như này chỉ có thể boss nhà cậu. 

Hạ Yến lại nói chuyện với Lâm Chi Bạn một lúc, phần lớn đều là vụ để lộ bí mật, lúc Lâm Chi Bạn rời khỏi văn phòng, lại nhìn về phía chiếc cửa sổ sát đất sau lưng Hạ Yến.

Động tác này bị Hạ Yến phát hiện, anh hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì đấy?”

Lâm Chi Bạn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vô tội lắc đầu: “Không có gì đâu ạ.” Cậu nói xong thì hơi hơi cúi đầu rồi rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi phòng Hạ Yến, Lâm Chi Bạn đi về chỗ của mình.

Chị Du nhỏ giọng hỏi cậu có việc gì vậy, Lâm Chi Bạn cười nói: “Không sao, tâm trạng của sếp hình như cũng không xấu lắm.”

Chị Du không thể tin nổi, hỏi cậu sao lại biết tâm trạng của ông chủ sếp không xấu. Lâm Chi Bạn cười lắc đầu nhưng trong lòng lại thầm nói một câu……

Bởi vì bé hoa sau gáy sếp đã nở rồi á.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play