Biến cố Hầu phủ đã thông qua ám vệ nhiếp chính vương truyền tin tức đến nên Lê Hi biết hết, còn dự định của kế phu nhân hắn cũng biết rõ, bao gồm thị tòng song nhi tới báo tin sẽ lấy dáng vẻ nào xuất hiện trước mặt mọi người hắn cũng có thể đoán được.
Người nào đó chó cùng rứt giậu được ăn cả ngã về không, vậy hắn không tranh thủ phối hợp chẳng phải là cô phụ tâm sức đã làm xong chiến trận?
Huống chi, tử cục này rốt cuộc là mộ ai còn chưa biết.
Lúc này người kế phu nhân kiêng kỵ nhất chính là hắn. Vài lần giao phong đều thất bại đủ để cho nữ nhân xuôi gió xuôi nước nhiều năm như vậy mất đinh tĩnh táo cùng sự nhẫn nại, thầm nghĩ muốn dùng phương thức hữu hiệu nhanh chóng một kích giết chết. Mà ả trước đó vì xoay chuyển tình hình mà tạo ra lời nói dối kỳ hạn chỉ hữu hạn, không còn dư thời gian cân nhắc, lập tức sẽ lộ tẩy.
Cho nên yến tiệc sĩ tử chính là thơi cơ tốt nhất ả đạt thành tâm nguyện.
Nếu có thể khiến Lê Hi ở trước mặt mọi người kết tội, ngay cả nội bộ dòng họ Lục thị muốn cởi tội cho hắn cũng không có ý nghĩa.
Thí mẫu sát đệ, sử dụng vu cổ, cho dù còn sống, cũng không còn tương lai.
Đây là kết cục kế phu nhân thiết lập cho hắn, cũng là thủ đoạn cuối cùng đưa hắn vào chỗ chết.
Tính tính thời gian, viện thủ thái y viện phỏng chừng đã đến Hầu phủ, nghe đâu Lục Hầu bị tức đến thổ huyết hôn mê, vậy thì tốt có thể nhìn cẩn thận hơn, nhất là ở phương diện bên trong, cũng nên bắt đầu trị liệu.
Sĩ tử yến tiệc sắp kết thúc, nhưng nhiếp chính vương vẫn không xuất hiện, còn những sĩ tử ban đầu ồn ào, muốn đàm đạo phong nguyệt cũng yên lặng không ít.
Lời nói vừa rồi của Lê Hi dù ở trước mặt mọi người là vã mặt sĩ tử Giang Nam, nhưng cũng là một hồi cảnh báo cho những người vây xem.
Chưa tiến vào triều đình, cũng đã nguy cơ tứ phía, nếu như may mắn ở cuộc thi đình trổ hết tài năng, đợi bọn họ, là chân chính Tu La tràng điện Diêm Vương, một bước đi nhầm nhất định chết.
Nhìn như đạo lý bình thường, lại không thể trong thời gian ngắn có thể thấu đáo được. Nếu không phải Lê Hi mở miệng chỉ điểm, chỉ sợ hơn phân nửa bọn họ sau này đều là mệnh tang ở trên cuộc chiến danh lợi.
Sĩ tử xung quanh đều tập trung ánh mắt nhìn Lê Hi, không hẹn mà cùng sinh ra hiếu kỳ với song nhi đạt Trạng Nguyên này. Thậm chí những người vốn không con trọng hắn cũng lần nữa xem kỹ, suy xét có nên sớm cùng Lê Hi làm tốt quan hệ, trở thành lợi thế sau này có thể nâng đỡ lẫn nhau.
Nhưng, những tâm tư của bọn họ trong mắt Lê Hi đều là non nớt ấu trĩ, thậm chí cấp bậc thấp đến vô vị.
Quan trường không có bằng hữu chân chính cũng không tồn tại địch nhân tuyệt đối, toan tính đoạt được, đều chỉ vì bốn chữ quyền thế lợi ích.
Đặt ly rượu xuống, Lê Hi đứng dậy rời khỏi chỗ, định đi ra phía sau.
Lê Hi rời khỏi không lâu, liền xảy ra biến hóa, trước đó tiểu tư trưởng tử tướng phủ đột nhiên đi vào yến tiệc, nhỏ giọng nói với chủ tử của hắn.
Sau đó, trưởng tử tướng phủ mất đi vẻ uể oải không phấn chấn, mà hả hê nhìn chỗ ngồi Lê Hi, mang theo tiểu tư đi tới chỗ bàn của các vị lão giả, khom người hành lễ nói:"Mấy vị đại nhân hữu lễ, tiểu tư của ta vừa mới ở ngoài nghe nói trong nhà Lục trạng nguyên hình như xảy ra đại sự, phái hai hạ nhân tới gọi Lục trạng nguyên về nhà. Chỉ là chuyện có phần kỳ lạ, hai hạ nhân này nói chuyện rất khác, một là từ Lục Hầu phái tới, gia đinh nói Lục trạng nguyên phạm vào trọng tội muốn trói người, đưa đến quan phủ. Người còn lại là tâm phúc Lục trạng nguyên, sắc mặt nóng nảy, lời trong lời ngoài đều biểu thị có người sau lưng ám hại Lục trạng nguyên. Hiện tại hai người đều được tiểu tư của ta an bài đợi ở cộng, chỉ chờ các lão giả có chỉ thị."
Trưởng tử Tướng phủ giọng điệu kỳ quá, giấu diếm thâm ý, mỗi chữ thốt ra đều là châm chọc trên người Lê Hi có kỳ hoặc, không nói tỉ mĩ, khiến mọi người càng thêm tò mò.
Mấy vị lão gia nghe nói nhìn nhau, có phần không xác định nên xử lý thế nào. Lục Vân Hi là người nhiếp chính vương nhìn trúng, có thể tự tay viết xuống bái thiếp cũng đã rõ.
Nhưng công tử tướng phủ lại ngu xuẩn nói ra trước đám đông, nếu không quan tâm sợ rằng sẽ bị miệng lưỡi thiên hạ đàm tiếu.
Thôi, không bằng tứ lạng bạt thiên cân, lừa dối cho qua chuyện.
Suy nghĩ xong, một trong những lão giả đó khoát tay mở miệng nói:"Tức là trong nhà có việc, vậy tranh thủ kêu người trở về, miễn cho dây dưa lỡ việc."
"..." Không ngờ tới phản ứng của bọn họ, trưởng tử tướng phủ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng, đối với tiểu tư sau lưng phân phó:"Nếu mấy vị đại nhân đã phân phó thế, vậy thì nhanh kêu người Hầu phủ tiến vào, nghìn vạn lần đừng chậm trễ chính sự của Lục Hầu."
"Vâng." Tiểu tư sau khi nghe xong lập tức hiểu rõ chủ tử nhà mình muốn người hắn mang vào là ai, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Lòng Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết.
Trưởng tử tướng phủ thủ đoạn bỉ ổi, mọi người đều thấy rõ. Không ngoài ý muốn khi thấy tiểu tư mang gia đinh muốn đi vào trói Lê Hi, để cho hắn ở trước mặt mọi người mất thể diện, vì báo thù chuyện đã làm gã mất mặt khi nãy.
Bụng dạ hẹp hòi, sau này khó làm nên đại sự!
Trong lòng các vị lão giả đều nhận định về gã như vậy, đáy mắt cùng thêm phần khinh miệt cùng chán ghét, đồn thời sai người tìm Lê Hi mới rời chỗ đi về.
- -----------------------
Nhắc tới cũng khéo, Lê Hi ở trong đình cách đó không xa tỉnh rượu. Cổ thân thể này suy cho cùng tuổi còn nhỏ, ít uống rượu, uống chút rượu sẽ say.
Bốn bề vắng lặng, hắn dứt khoát nửa nằm trên tiểu tháp, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Gió lạnh hơi phất qua, làm tóc rũ xuống bên tai. Sợi tóc màu đen che khóe mắt vì say rượu mà hơi đỏ ửng, giảm chút ngạo khí lại thêm lười biếng, khiến làn da trắng như sứ cùng ngũ quan tuấn mỹ càng thêm hoạt sắc sinh hương. Chỉ nhìn qua, đã có thể câu ba hồn, dẫn bảy vía.
Cách đó không xa ở ngoài đinh, nhiếp chính vương đứng đó an tĩnh nhìn hình bóng của Lê Hi, hơi nhướng mi.
Cảnh tượng tương tự, tư thái tương tự, khoảng cách tương tự. Hình như ở trước đây thật lâu, y đã từng trải qua.
Thời điểm đó Lê Hi nhỏ hơn hiện tại nhiều, rõ ràng là một búp bê bằng sứ ngây thơ đáng yêu, lại luôn xụ mặt giả vờ làm dáng vẻ người lớn. Mà mình là thái tử một quốc gia, là một trữ quân (vua chờ kế vị), tay cầm trọng quyền, lại giao cả trái tim đặt lên người hắn. (hình như là ở thế giới đầu tiên phần một)
Chỉ tiếc, một đời kia, Lê Hi hình như rời đi rất sớm, chỉ lưu y lại với tiếc nuối một đời.
"Sao không tới?" Thanh âm réo rắt trộn lẫn men say ám muộn quấy rầy suy nghĩ của nhiếp chính vương, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, là Lê Hi không biết đã mở mắt ra từ khi nào đang tựa vào tiểu tháp nhìn y.
"Đệ..." Nhiếp chính vương vừa muốn nói, đã bị tiếng huyên náo cách đó không xa cắt đứt. Sau đó liền có tiểu tư trong vương phủ chạy tới trước mặt Lê Hi, thái độ cung kính hành lễ, cũng mời Lê Hi đến tiền thính một chuyến, nói là Hầu phủ xảy ra chuyện.
Lê Hi gật đầu đáp ứng để cho tiểu tư đi trước, sau đó quay đầu đưa tay vuốt nên nếp nhăn trên trán nhiếp chính vương. Thấy sắc mặt lo lắng, lại tiếng tới nói một câu:"Đừng lo lắng, để cho đệ tự mình xử lý. Thời gian sau này còn dài, đợi đệ xử lý xong đám ngu xuẩn kia, tất cả thời gian còn lại đều cho huynh."
Nói xong, hắn liền đi theo tiểu tư tới tiền thính.
Thời khắc này tiền thính hỗn loạn, Lê Hi mới vừa vào đã bị người Lục Hầu phái tới bắt được, nói là muốn áp giải về phủ.
"Sách, xem ra trong nhà Lục trạng nguyên biến cố nghiêm trọng, Hầu gia nửa khắc cũng không chờ để cho người tới yến tiệc mời người. Sốt ruột như vậy, trạng nguyên vẫn là sớm nên trở về thì hơn." Trưởng tử tướng phủ giọng tràn đầy hả hê, giọng điệu ác liệt dễ dàng để mọi người nghe thấy khinh thường trong lời nói của gã.
Mà Lê Hi lại không bị ảnh hưởng chút nào, châm biếm lại:"Sớm nghe nói tể tướng là người rất nhiệt tình, trong nhà cũng rất náo nhiệt. Hôm nay thấy công tử, có thể thấy được nửa câu sau không đúng. Còn chưa làm quan, đã muốn đoạn việc nhà, quả thật là vô vị vô cùng. Nếu trong nhà thật sự bận rộn, cũng sẽ không rãnh rỗi đưa tay tới nhà khác."
Đây là trào phúng ngay trước mặt, trưởng tử tướng phủ bị tức tới không xong, nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể hừ lạnh. Tuy trong lòng vẫn tức giận, nhưng nghĩ tới tình cảnh của Lê Hi, hô hấp bình thường lại.
Lúc này chỉ cần không phải là kẻ ngu đã có thể nhìn ra tình hình hiện tại của Lê Hi. Lục Hầu ngay cả nửa phần thể diện cũng không chừa, xông vào yến tiệc trước mặt mọi người bắt người đi, thả hủy đi danh tiếng tiền đồ của Lê Hi cũng muốn đưa hắn về Hầu phủ, có thể thấy là hận tới cực điểm.
Trải qua chuyện này, Lục Vân Hi khó thoát tội ngỗ nghịch. Đại Chu trọng hiếu, dù lý do Lục Hầu tức giận là gì, ở trong mắt người khác, sai đều nhất định là Lục Vân Hi.
Vì vậy, trong nháy mắt gia đinh mang Lê Hi đi, tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhận định sự thật, đó chính là lần này Lê Hi triệt để xong rồi.
Nhưng chuyện so với bọn họ tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng, ngay khi gia định trói Lê Hi đi, một người xông vào chính sảnh, chính trang trên người thị tòng.