Mà giờ khắc này, Lê Hi trong Hầu phủ đang chuẩn bị vì sĩ tử yến tiệc.
Thuận tay lật quyển sách, môi hắn cong lên độ cung giảo hoạt.
Từ ngày hôm đó sau khi bị bản thân lừa, người nào đó cũng không có tới. Chẳng qua lần sĩ tử yến tiệc này, y nói gì cũng sẽ không chạy thoát.
Nhìn hai song nhi thị tòng giúp hắn chọn lựa y phục cho ngày mai, Lê Hi để sách xuống đứng dậy đi tới.
"Gia, ngài cảm thế cái nào tốt hơn? Xích Tiêu nói màu lam càng nổi bần màu da, nhưng nô tài cảm thấy cái màu xanh này cũng rất đẹp, ngài cảm thấy thế nào?"
"Ừ, cũng được." Lê Hi nhìn.
Mấy bộ quần áo này hơn phân nửa là trước đó vài ngày Lục Hầu phái người đưa tới. Chất vải tinh tế, chế tác lộng lẫy, ngược lại có dáng vẻ trưởng tử Hầu phủ. Chỉ tiếc, do vội vàng làm, chỗ đường may có phần cẩu thả, không cần cân nhắc.
"Vậy ngày mai ngài định mặc cái nào?"
"Đều không mặt, để lại đi!" Lê Hi lắc đầu, xoay người trở lại sau bàn:"Không chừng tối nay có người đưa tới đồ tốt hơn. Đúng không, Xích Tiêu?"
"..." Đột nhiên bị người gọi tên, Xích Tiêu sửng sốt. Đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của Lê Hi, càng chột dạ.
Hôm qua chủ tử sai người đưa tới một bộ y phục, mặc dù không nhắn lại, nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng, là để cho mình tìm cách dụ Lê Hi mặc vào.
Hiện tại xem ra, tựa hồ có chút khó khăn.
Thấy Xích Tiêu mặt lộ vẻ khó khăn, Lê Hi cũng không bắt cậu trả lời, tự mình chuyển chủ đề: "Chuyện trước đó kêu ngươi đi tra sao rồi? Có kết quả chưa?"
"Dạ có, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xác định, cần bắt mạch kỹ hơn mới có thể kết luận, nhưng theo như mạch tượng trước kia, 8 phần 10 là gia suy đoán chính xác." Thấy hắn hỏi việc chính sự, Xích Tiêu cũng nghiêm túc.
"Nếu là như vậy..."Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trong mắt Lê Hi hứng thú dạt dào:"Ngài may mượn cớ mời thái y vào phủ một chuyến, thuận tiện chỉ điểm thị tòng hầu hạ cô bà. Hôm nay kế phu nhân thân thể bất tiện, bên người phụ thân dù sao cũng phải có một người lanh lợi."
"Ý ngài là.."
"Ta cái gì cũng không nghĩ." Thuận tay ném trái quýt cho Xích Tiêu, Lê Hi cầm bút lên tiếp tục luyện chữ:"Thời điểm nên hồ đồ, thì không thể quá thông minh."
"Vâng." Xích Tiêu lên tiếp cũng không nói thêm, nhưng lời nói của Lê Hi khiến cậu bất ngờ.
Cậu đối với Lê Hi, có loại sợ hãi tự nhiên. Nhất là sau khi hầu hạ gần người thì loại cảm giác này càng khắc sâu.
Lối làm việc của Lê Hi cùng chủ tử giống nhau mười phần, thậm chí hình thức tư duy cũng không khác. Nhìn như thờ ơ, nhưng thực ra trong mỗi câu nói đều ẩn chứa thâm ý. Chỉ là tính cách ác liệt hơn, giống như trêu cợt người khác làm thú vui.
Sau khi gặp nhau lần đầu nhận được ám chỉ của Lê Hi, Xích Tiêu muốn cùng hắn ngả bài, đem lai lịch bản thân hoàn toàn khai ra, nhưng thủy chung không tìm được cơ hội.
Vốn cậu cho rằng bởi vì mình không giành được tín nhiệm của Lê Hi, nhưng nhiệm vụ hắn giao cho mình lại đẩy ngã suy đoán này.
Liên quan tới việc xấu Hầu môn, lại không chút nào tị hiềm, nếu không phải thật sự coi như tâm phúc, thì sẽ không dứt khoát như vậy.
Cho nên, hắn rốt cuộc là kiểu người gì vậy?
Xích Tiêu cảm giác bản thân đã không làm rõ được. Thậm chí có loại ảo giác, cậu giống như là con chuột đã bị vạch trần trước mắt mèo, mọi cử động đều nằm trong tay Lê Hi.
- ------------------------
Huyên Lang Viện.
Kế phu nhân đang ngồi thêu thùa bên cửa sổ, nhã nhặn trầm tĩnh thêu mưa xuân, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.
Cảnh ngộ trước mắt của ả không tốt, bị giam lỏng. Tuy Lục Hầu đã bỏ đi nghi ngờ với hài tử trong bụng, nhưng chuyện tham ô vẫn khiến ông sinh lòng khúc mắc.
Vì vậy, dù tình huống có thay đổi, cũng chỉ như muối bỏ biển. Đồng thời còn phải giao hết tiền tích góp nhiều năm qua.
Khổ tâm nhiều năm, lại bị tổn hại, kết quả như vậy để cho ả vô cùng phẫn hận. Nhưng lúc này như ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể tạm thời kiềm chế. May mắn Lục Duy Diệu đã tĩnh, thương thế chuyển biến tốt, làm cho ả an tâm hơn, có thể tạm thời buông tay chân ra, chuyên tâm ứng phó những người ngáng đường trong phủ.
"Ngươi có tính toán gì?" Hắc y nhân hỏi. Mưu đồ của kế phu nhân ông loáng thoáng đoán được, lại không biết rõ ả muốn làm như thế nào. Từ sau khi chuyện sự cố ở Huyên Lang Viện, Lục Vân Hi hành sự càng thêm cẩn thận, căn bản không tìm được thời cơ tính kế. Còn cô bà Lục gia kia càng là bãi chức danh trưởng bối nơi chốn dựa theo tổ luật, hoàn toàn không có chỗ sai.
"Bây giờ không phải lúc." Thả kim trong tay xuống, đáy mắt ả lóe lên tia độc ác:"Chuyện trước đó ta kêu ngươi đi làm thế nào?"
"Đã làm xong."
"Kia chờ đi. Chỉ cần đến thời cơ thích hợp, dù là tiện chủng Lục Vân Hi hay những lão bất tử Lục gia, tất cả đều phải dập đầu bồi tội trước mặt ta!" Đứng dậy, kế phu nhân từ trong tủ bí mật đầu gường lấy ra hộp gỗ hình vuông đưa cho hắc y nhân:"Tìm cơ hội chôn cái này trong sân nhà của ta. Nhớ kỹ, nghìn vạn lần không nên bị người phát hiện." (Hạ:Đâu ra lắm hộp thế.)
"Đã biết." Hắc y nhân nhận lấy, mở ra xem, sau đó đổi sắc mặt.
Vốn là trong hộp đựng một hình nộm chế tác cẩu thả, ngực ghim đầy châm, ngày sinh tháng đẻ chính là của kế phu nhân.
Chỉ là nét chữ, thấy thế nào cũng giống như chữ trong sách do Lê Hi viết...
- ---------------------------
Nhiếp chính vương.
"Chủ tử..."Ám vệ từ Hầu phủ trở vệ giọng nói châm chước không biết nên hồi báo làm sao, hộp gỗ trong tay cũng thấy hết sức nặng nề.
Vu cổ thuật từ trước đến nay là tối kỵ của hoàng thất, một khi dính tới, chính là liên lụy tội lớn diệt cửu tộc. Kế Hầu phu nhân này cũng thật là to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám đụng.
Nhìn trộm sắc mặt nhiếp chính vương, giọng nói của ám vệ như bị nghẹn, nhất thời không biết nên nói sao.
Vẻ mặt nhiếp chính vương hiện tại vô cùng bình tĩnh, ngay cả tư thế bưng chén trà cũng ưu nhã. Nhưng khí thế quanh thân lại khiến hắn áp lực tới cực điểm, ngay cả thở cũng khó khăn.
"Chủ tử..." Ám vệ lúng túng mở miệng muốn hỏi, lại cảm giác hộp trong tay đã biến mất, ngẩng đầu lên, đã phát hiện trong thư phòng đã không còn một bóng người.
- ----------------------------
Hàm Chương Các.
Lê Hi đã tắm rửa xong xuôi, tựa trên nhuyễn tháp nhắm mắt nghỉ ngơi. Đột nhiên ánh nến trên bàn nhấp nháy, trong phòng lại nhiều thêm một người. Mà trên bàn lại thêm một chiếc hộp nhỏ tầm thường.
"Đưa đệ?" Lê Hi nhướn mi, cũng không hỏi mục đích đến, ngược lại tò mò cầm hộp lên muốn mở ra xem.
"Đừng mở." Nhiếp chính vương đè tay hắn lại, trong mắt mơ hồ ẩn chứa giận dữ và lo lắng. Giống như muốn xác định hắn không có việc gì, nhiếp chính vương cúi đầu, cẩn thận quan sát hắn.
Thấy y nghiêm túc và dáng vẻ khác thường, Lê Hi trừng mắt nhìn, dứt khoát đưa tay ôm lấy cổ y, mượn lực cúi người nhỏ giọng nói bên tai y:"Vừa rồi lo lắng như vậy, dùng tay chạm so với nhìn không phải càng làm huynh an tâm hơn sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT