"Chủ tử lúc này đang vẽ tranh, ngài nên cân nhắc chút." Một ám vệ ăn mặc như tùy tùng đưa người đứng đầu thái y viện tới thư phòng.
"Tạ đại nhân nhắc nhở." Sắc mặt người đứng đầu thái y viện nghiêm túc, sau đó hít một hơi thật sâu, để cho bản thân càng thêm trầm tĩnh, sau đó mới vào thư phòng.
Khác sắc trời còn mờ tối bên ngoài. Bên trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng. Nhưng ngọn nến trên bàn đã cháy hơn phân nửa cho thấy chủ nhân thư phòng gần như cả đêm chưa ngủ.
Nam nhân tuấn mỹ cao to đang đứng trước bàn cầm bút vẽ, dáng vẻ cẩn thận chuyên chú vô cùng ôn nhu, làm nhạt đi vẻ lạnh lùng. Nhưng người đứng đầu thái y viện vẫn cẩn thận từng li từng tí, làm người sớm thuần phục nhất trong nhóm người thần phục, hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, người thanh niên trước mắt này thủ đoạn ẩn giấu bực nào tính toán - không bỏ sót, biến hóa kỳ lại khó tránh.
"Thỉnh an chủ tử."
"Chuyện gì?"
"Tình thế có biến, là Lục gia."
"A?"
Viện thủ (người đứng đầu) châm chước từ ngữ, đem từng chuyện nghe thấy vào buổi tối đều kể ra:"Trước đó hoàng đế nghĩ muốn chọn một thế gia làm con rối, vốn Lục Hầu hèn nhát, Lục Duy Diệu chỉ là cái bình hỏa thủ đoạn thấp kép, chính xác là một thí sinh rất tốt. Nhưng hôm nay tiếp xúc, lại phát giác trưởng tử Lục Hầu Lục Vân Hi cùng lời đồn không hợp. Tựa hồ... Có chút hiểu biết.
"Ý tứ của người là..."
"Sắp tới thời gian ba năm tuyển tú một lần, không bằng nhìn lại. Huống chi thi đình sắp tới, nếu trưởng tử Lục Hầu không đỗ, cũng có thể bồi dưỡng thành trợ lực cho Hoàng đế chúng ta. Dù sao cũng là một song nhi, mẫu gia lại không thể trông cậy. Nếu thật sự vào triều đình, ngoại trừ phụ thuộc hoàng thất cũng không còn cách nào khác."
"Ừ, hiểu, ngươi lui ra đi." Nhiếp chính vương gật đầu, liền để cho viện thủ thái y viện rời đi.
"Vâng." Viện thủ cung kính thi lễ, sau đó rón rén rời khỏi thư phòng.
Bên trong thư phòng lại khôi phục yên tĩnh, nhiếp chính vương tiếp tục vẽ bức tranh chưa hoàn thành.
Trong góc phòng, một ám vệ mặt mang nghi ngờ hiện ra thân hình, quỳ dưới đất hồi lâu không có trả lời.
"Tra sao rồi?" Nhiếp chính vương hỏi.
Ám vệ chần chờ, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng đáp:"Mạc đại nhân nói không ngoa, trưởng tử Lục Hầu thực sự có chỗ bất phàm. Chỉ là thuộc hạ thấy, vẫn là tướng mạo của hắn..."
"ừ?"
"Lục Vân Hi này cũng thiếu niên ngài thường vẽ, có 9 phần tương tự." Từ trong tay áo lấy ra một bức họa, ám vệ châm chước dùng từ bổ sung:"Đây là người giám thị ở Hầu phủ trình lên. Không có bức họa nào trước khi tới kinh thành, bởi vì người không ở Hầu phủ, bọn thuộc hạ cũng không có cố ý để ý tới."
Nhiếp chính vương sau khi nhìn thấy bức họa trong tay ám vệ mà hơi ngẩn người, hồi lâu mới chậm rãi nói:"Phân phó, ba ngày sau vương thủ mở yến tiếc. Mời người trong kinh thành. Thiệp mời tới Lục gia nhất định phải là ngươi tự mình đi đưa. Phải giao tận tay Lục Vân Hi."
"Vâng." Ám vệ lên tiếng đáp ứng.
- ----------------------------------
Hậu viện Hầu phủ.
Kế Hầu phu nhân trầm mặt ngồi trước giường trong phòng ngủ, từ khi trở lại viện của mình, tâm phúc bên người đã bị quản gia cưỡng chế mang đi.
Nha hoàn lúc này tuy quen thuộc, nhưng đều không biết rõ lai lịch. Duy nhất đoán được, đó là những người này chưa từng hầu hạ trong nội viện.
"Phu nhân đừng nóng vội, nhị gia phân phó, người vốn hầu hạ ngài lập tức tới ngay." Một nha hoàn da dẻ ngăm đen giọng nói hơi khó nghe toét miệng nói với kế phu nhân.
"Biết." kế Hầu phu nhân nhăm mi, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Nô tỳ ngu xuẩn này không biết là điều từ đâu tới, lại một chút quy củ cũng không hiểu, ồn ào như mấy nhà bình thường. Nếu trước kia, ả sớm đuổi người đi, nhưng hiện tại chỉ có thể nhẫn.
Thở dài, kế Hầu phu nhân ổn định tinh thần nỗ lực hỏi nha hoàn này tình huống bên ngoài. Rút cây trâm trên đầu xuống kéo tay nha hoàn qua, đặt trâm trong tay nàng ôn nhu nói:"Hảo cô nương, Hầu gia các ngươi giận ta, ngay cả mặt cũng không thấu. Nhưng tốt xấu tình mẫu tử, nói tình trạng bên Diệu nhi cho ta đi?"
"Đại công tử a!" Nha hoàn kia không biết là thật sự không biết hay giả ngu, lại nói thẳng ra:"Phu nhân không cần nhớ, đại công tử bên kia không cần người thương tâm như vậy. Những người hầu bên kia đều là người gặp qua tràng diện lớn, dù đại công tử vẫn luôn không tỉnh lại cũng không cần khẩn trương, nô tì nhớ một người trong đó có tổ tiên nuôi heo, hơi thông thạo y thuật."
"Này..." Kế Hầu phu nhân không nói ra lời, không kịp mở miệng hỏi lại bị cắt đứt.
"Hơn nữa trâm của ngài nô tì cũng không dùng được, thường ngày quét dọn nhà xí mang cái nàt không có phương tiện."
Người hầu có tổ tiên từng nuôi heo và nho hoàn chuyên quét dọn nhà xí? Thật sự quá tốt rồi. Vẻ mặt kế Hầu phu nhân chợt biến. Hơn nữa lại nghĩ tới nha hoàn này còn bưng trà dâng nước thậm chí lấy tay cầm điểm tâm cho ả, dạ dày ả không ngừng cuồn cuộn.
Nhưng nha hoàn này không ngừng, trong miệng liên miên lải nhải liên túc:"Ngài yên tâm, buổi sáng nô tì đã rửa tay sạch sẽ mới đến hầu hạ ngài. Huống chi Hầu phủ chúng ta sạch sẽ, coi như là ngũ cốc luân hồi, cũng không như ngài nghĩ dơ bẩn như vậy. Mỗi ngày đều dùng huân hương huân nhiều lần, chuẩn bị quần áo so với ngài còn chút ý!"
"Đi ra ngoài! Ngươi mau đi ra!" Kế Hầu phu nhân cũng không nhịn được nữa, che miệng như muốn ói ra.
Mà nha hoàn ki cũng không nhúc nhích, ngược lại khoa trương vỗ lưng ả:"Ai nha, vừa mới còn tốt mà, lúc này là thế nào? Nhị gia nói, chính là giả bộ bệnh cũng không được, chùa Hàn Chiếu dù chết cũng phải đi!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Nô tì nói, nhị gia nói, chùa Hàn Chiếu dù chết cũng phải đi!" Thanh âm nha hoàn chậm rãi thấp xuống, giọng khàn khàn lẫn hàn ý. Tư thế chụp lưng, nàng cúi đều dùng sức chế trụ vai kế Hầu phu nhân, đem cây trâm dùng mua chuộc mình cài lại lên đầu ả, gằn từng chứ:"Nhị gia còn nói cho nô tì, đừng nóng vội, nợ thiếu mười sáu năm, từng chút từng chút trả lại!"
Khí lạnh lẽo xẹt qua tai qua da thịt, kế phu nhân vô thức rùng mình. Mà khi nghe nha hoàn này truyền lời, cơ thể tay chân cứng nhắc lạnh lẽo.
16 năm nợ...
Lục Vân Hi, đúng là đã biết. Biết cái chết của tiền phu nhân có liên quan tới mình.
Mà cùng lúc đó ả cũng nhận ra tướng mạo nha hoàn này.
Nha hoàn này làm cho ả thấy quen mắt cũng không là thô sử (chắc nha hoàn chuyên làm việc nặng, ngẫu nhiên có duyên gặp một lần. Mà nha hoàn này cực kỳ giống mẫu thân là nhũ mẫu trung thành và tận tậm của tiền phu nhân.
Hít khí lạnh, kế Hầu phu nhân không nói gì. Đầu óc ả hiện tại rất loạn đủ loại suy nghĩ khiến đầu đau muốn nứt ra, nhưng cùng lúc đó, ả cũng ý thức được chuyện trọng yếu hơn.
Chùa Hàn Chiếu ả không thể đi, nếu không.... Chỉ còn con đường chết. Ngay cả như vậy, e rằng chỉ còn chiêu kia.
Trước chưa chuẩn bị, ả mới bị Lục Vân Hi giả heo ăn thịt hổ, hôm nay nếu đã biết rõ nội tình của nhau, ả cũng nên lấy ra thủ đoạn đáp trả.
Cưỡng bách bản thân tĩnh táo, kế phu nhân cắn chặt răng làm cho tâm tình bình tĩnh.
Ả hít sâu một hơi, giống như thật sự bị nha hoàn này hù dọa sợ tới cực điểm nằm xuống giường, nên không còn để ý ả. Nhưng tay lại lặng lẽ sờ dưới gối, ở trong tủ bí mật trên đầu giường lấy ra một vật, cẩn thật giấu trong tay áo.
- -------------------------
Hàm Chương Các.
Lê Hi thoải mái lật một quyền 《 sách luận 》, nghe song nhi bên người hồi bẩm.
Sau khi xử lí nanh vuốt kế Hầu phu nhân, hắn liền đem tâm phúc khi ở nhà cũ của Lục Vân Hi triệu hồi về bên người. Còn nha hoàn thô sử bên cạnh kế Hầu phu nhân cũng là hắn tận lực đưa người đi. Dù sao kế phu nhân khi dễ mẫu tử Lục Vân Hi nhiều năm như vậy, hắn chỉ lấy chút lợi tức, cũng không quá đáng. Chỉ là chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn luôn mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Lê Hi cảm thấy phản ứng kế phu nhân không hợp. Dựa theo ký ức nguyên thân, nữ nhân này rất thích dùng tâm cơ, âm hiểm hung ác, lại ngụy trang dụ người đồng cảm. Chỉ là nữ nhân gả hai lần lại có không ít thủ đoạn dơ bẩn độc chiếm Lục Hầu nhiều năm như vậy.
Hôm nay mấy phen giao thủ lại giống như không chịu nổi một kích. Chuyện từa hồ có chút không hợp.
Khép lại quyển sách trên tay, ánh mắt Lê Hi trở nên ảm đạm, cẩn thận tìm tòi ký ức Lục Vân Hi, nhưng không có thu hoạch nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT