Cúc Hoa Lâu ở Long Môn Thành là nam quan lâu nổi tiếng nhất, Di Hồng Viện ở Long Môn Thành là nữ kỹ lâu nổi tiếng nhất. Hai nơi đều ở cùng một chỗ, mặt đối mặt, giương mắt không thấy cúi đầu gặp.

Tần Phong cùng Cẩu Đản thực nhanh chạy tới nơi phong nguyệt này. Hai người lén lút đi vào, quả nhiên rất nhanh đã tìm thấy đám người bắt Tiểu Lê.

Tiểu Lê như cũ ăn mặc rách nát, mặt đầy nước mắt, cả người bị trói, miệng còn bị nhét khăn lau.

“Đây là ăn mày, lớn lên lại hảo như thế, không có kinh nghiệm. Không phải vẫn là muốn Di Hồng Viện chúng ta dạy dỗ. Nhiều nhất một lượng bạc!” Tú bà dáng người hơi hơi biến hình tức giận nói.

Tên buôn người kia gian xảo, không vội nói: “Nếu không phải ta đang cần dùng tiền gấp cũng sẽ không đem mỹ nhân này bán cho các ngươi, các ngươi cũng làm cái nghề này nhiều năm, ta không tin các ngươi nhìn không ra giá trị của nha đầu này.”

Nếu Thư Lộng Ảnh cũng ở chỗ này khẳng định sẽ phụ họa, Tiểu Lê là ai chứ? Một trong tam đại mỹ nhân trên giang hồ, Mạc Lê!

Tương lai là lão bà của nam chính Tần Phong a!

Sao có thể xấu được?

Nhưng mà, hiện tại chỉ là một tiểu khất cái mà thôi.

Hai người ngươi chém ta đề, cuối cùng quyết định 50 tiền, mỹ nhân kinh diễm giang hồ trong tương lai bị bán đi như vậy.

Trong tay Tần Phong cầm một hòn gạch, lẳng lặng nhìn.

Bởi vì tối nay khách nhiều, nhân thủ không đủ dùng, cho nên nơi này chỉ có tú bà cùng tên buôn người kia mà thôi.

Sau khi định giá, tú bà liền uốn éo vòng eo đi lấy tiền.

Tần Phong thấy tên buôn người kia hung thần ác sát đá Tiểu Lê mấy cái: “Khóc cái gì mà khóc, làm khất cái có ích lợi gì, ở chỗ này mới tốt!”

Tiểu Lê bị chặn miệng, chỉ có thể phát âm thanh nức nở.

Tần Phong đè nén tức giận, nhân lúc đám người kia không chú ý liền trực tiếp nhảy ra hướng ngay tên đó đánh tới.

“A!” tên buôn người kêu thảm thiết.

Vừa rồi gả cũng có chút phản ứng, nhưng lại không kịp tránh, chỉ là né được điểm yếu hại.

Một khối gạch đạp trúng thái dương, tức khắc choáng váng, ngã quỵ trên mặt đất.

“Cẩu Đản! Mau, nhanh mở trói cho Tiểu Lê!” Tần Phong lập tức phân phó.

Cẩu Đản nghe xong, lập tức liền xông lên nhanh cởi trói cho Tiểu Lê.

Tần Phong thở hổn hển, đi lên trước muốn nhặt khối gạch lên, chuẩn bị cho tên buôn người thêm một cú.

Không ngờ, tên buôn người không hoàn toàn bất tỉnh, tay duỗi ra, bắt được mắt cá chân của Tần Phong, đột nhiên kéo mạnh đem hắn đẩy ngã trên mặt đất.

“Tần Phong ca!"

“Lão đại!”

Tiểu Lê được cởi bỏ khăn trong miệng cùng Cẩu Đản thất thanh kêu lên.

Tần Phong tránh thoát không được, đầu vừa nhấc đầu đã thấy tú bà kia lắc mông trở lại, vội vàng hướng Cẩu Đản và Tiểu Lê hô to: “Không cần lo cho ta, có người tới, chạy mau!”

Cẩu Đản vừa cởi bỏ dây thừng xuống, Tiểu Lê liền vọt nhanh tới trước mặt Tần Phong.

“Cẩu Đản, đem Tiểu Lê mang đi!”

“Tần Phong ca, không cần, chúng ta cùng nhau đi!” Tiểu Lê xôn xao rớt nước mắt.

Tần Phong hung hăng duỗi chân hướng tên buôn lậu đạp mạnh nhưng người này chết sống không buông.

Cẩu Đản rất nghe lời Tần Phong, không nói hai lời lôi Tiểu Lê không tình nguyện chạy đi.

Tú bà kia chậm chạy lại đây, thấy một màn này, ảo não chụp đùi, đối với tên buôn người mắng: “Ai da! Ta nói Vương Quý ngươi thật vô dụng mà, đến một tiểu hài tử cũng trông không được, ta mới quay người một lúc thì người đã không thấy đâu!”

Vương quý phản ứng lại, một tay bắt lấy Tần Phong không buông, một tay che vết thương đang ồ ạt chảy máu hướng tú bà nói: “Từ Nương, tiểu tử này bị ta bắt được, khẳng định sẽ hỏi ra tung tích của nha đầu kia.”

“Ngươi nằm mơ!” Tần Phong bị nắm mắt cá chân hung hăng giật ra, ý đồ tránh thoát.

Nghe tên buôn người cả giận nói, thanh âm non nớt của Tần Phong đột nhiên tuôn ra, dọa tú bà run run.

Từ Nương vươn ngón tay nhéo cánh tay Tần Phong một cái: “Ngươi xú khất cái này, làm ma ma ta sinh ý còn chưa nói, còn dám ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ.”

Trên tay Tần Phong lập tức xanh tím một mảnh. Từ nương cũng không phải người tốt tính, gặp loại sự tình này liền hướng tên buôn người khẩu khí cực kỳ không tốt nói: “Lão nương cho ngươi thời gian, mau bắt người về đây.”

Nói xong không quên đá Tần Phong hai cái.

Tần Phong bị đá một trận buồn nôn, nhưng vẫn liều mạng giãy giụa, sức lực lập tức giảm xuống.

Tên buôn người ngồi dậy, mặt đầy máu dữ tợn vặn vẹo.

Thanh âm khàn khàn nói với Tần Phong: “Tiểu tử thúi lá gan thật lớn, dám đánh Vương Quý ta?”

Bên Thư Lộng Ảnh tỉ mỉ chuẩn bị, cốt truyện cực kỳ thuận lợi.

Một khúc "Nhân Gian Cung Khuyết" làm khuôn mặt nguyên bản không thú vị của Cổ Hằng từ từ chuyển sang kinh ngạc.

Thư Lộng Ảnh cũng biết đây là chuyện tốt, không tiếp tục cố tình ra vẻ nữa khiến Cổ Hằng càng chú ý.

Hiệu quả này thực vừa lòng, sau khi đàn xong một khúc liền rời khách điếm Duyệt Lai.

Ngồi trong cổ kiệu thoải mái, Thư Lộng Ảnh tâm tình cực hảo thưởng thức ngọc trụy Tàn Nguyệt.

Đột nhiên, hệ thống trong đầu y phát ra hai tiếng “Tách—— tách——"

Thiếu chút nữa đã ném ngọc trụy Tàn Nguyệt ra ngoài.

“Lại cái gì, phát hiện tín hiệu của Tần Phong?” Thư Lộng Ảnh tức giận hỏi.

Vừa rồi Thư Lộng Ảnh có hỏi riêng, khi nào hệ thống mới phát ra âm thanh chói tai này.

Bạch Miêu hồ ly giải thích, một là sinh mệnh của y đang nguy hiểm, hai chính là nhận được tín hiệu của Tần Phong hoặc tính mệnh Tần Phong đang gặp nguy hiểm.

“Tính mạng ta hiện tại không nguy hiểm, vậy chẳng lẽ là……”

Tách hai tiếng, thăm dò tín hiệu Tần Phong…… Hơn nữa Tần Phong đang gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Thư Lộng Ảnh lập tức đình chỉ lời nói, lên tiếng với người bên ngoài cỗ kiệu hô: “Dừng lại!”

Người bên ngoài nghe tiếng dừng lại, liền thấy hồng ảnh “Vụt——” một tiếng từ trong kiệu bay ra ngoài.

Người ngoài kiệu hai mặt nhìn nhau, thỏ gia này thế nhưng biết võ công?

“Tần Phong ba năm sau còn phải cùng ta gặp mặt, vì cái gì lúc này lại chịu nguy hiểm tính mạng?” Thư Lộng Ảnh sử dụng khinh công hướng nơi Bạch Miêu hồ ly nói bay đi.

“Tình tiết lịch sử đích xác là như thế, dù tính mạng có nguy hiểm nhưng sẽ không chết. Hoặc là ngươi làm sai nơi nào nên mới có hiệu ứng bươm bướm đưa đến kết quả này.” Bạch Miêu hồ ly vô cùng lý trí phân tích.

Thư Lộng Ảnh khóc không ra nước mắt a, này là câu trả lời không đáng tin, chẳng lẽ về sau y phải run run sợ sợ hoàn thành cốt truyện sao?

Bay thật cao qua mái hiên, cuối cùng ở không trung hoa lệ xoay người một cái, Thư Lộng Ảnh đứng trên cây cửa sau Di Hồng Viện.

“Này không phải là Di Hồng Viện sao? Tần Phong tới nơi này làm gì?”

Thư Lộng Ảnh lặng yên không một tiếng động từ trên cây bay xuống, liền nghe thấy phía sau cửa truyền đến âm thanh hùng hùng hổ hổ: “Ai bảo ngươi phá hư chuyện tốt của lão tử! Ai bảo ngươi đánh lão tử!”

Có âm thanh non nớt kêu rên.

Thư Lộng Ảnh cẩn thận nhìn qua.

Chỉ thấy một nam nhân mặt đầy máu đang hướng tiểu hài tử cuộn tròn trên mặt đất tay đấm chân đá: “Còn không mau nói cho ta biết nữ khất cái kia ở nơi nào!”

Thư Lộng Ảnh nhìn một màn này, tâm tình vội vàng ngược lại hiện lên do dự.

Hệ thống “Tách—— tách——” kêu lên.

Chứng tỏ Tần Phong còn chưa chết.

Muốn cứu sao?

Rốt cuộc chuyện này cùng y có quan hệ hay không?

Thư Lộng Ảnh rối rắm nhíu mày, lưỡng lự.

Nếu là cùng y có quan hệ thì Tần Phong chết y cũng không thể sống. Nếu như không có quan thì y ra mặt có quấy nhiễu cốt truyện hay không?

Thật là tiến không được thoái cũng không xong.

Chỉ một chút do dự, Thư Lộng Ảnh thấy được con ngươi Tần Phong đã có chút tan rã.

Không biết như thế nào, xuyên qua cặp mắt kia có thể thấy được một chút quật cường, nồng đậm bi ai……

Thư Lộng Ảnh khẽ thở dài.

Tần Phong đến sức lực né tránh cũng không có.

Toàn thân đều đau đơn.

Nhưng may mắn, Tiểu Lê cùng Cẩu Đản đều được thoát rồi.

Hôm nay có khả năng hắn sẽ chết ở chỗ này? Không biết đám khất cái kia biết được có khổ sở hay không?

Hắn còn hứa cho bọn họ một cuốc sống tốt nhất. Lại nghĩ đến không có mình, đến thân nhân cũng không có……

Thật không cam lòng……

Thời điểm hỗn loạn suy nghĩ, Tần Phong mơ hồ nghe thấy hương hoa, sau đó hai mắt nhắm được bế đi

Lúc một lần nữa mở mắt, khung cảnh đã thay đổi

Tần Phong chưa từng gặp qua nơi nào đẹp như vậy.

Tất cả đều là cỏ lao tuyết trắng cao bằng nửa người. Thanh phong thổi tới, cỏ lau khuynh đảo, phát ra tiếng vang soàn soạt. Đom đóm ẩn trong cỏ lau sôi nổi xông ra, như ngôi sao đang bay múa chao lượn.

Một vòng trăng khuyết treo ở không trung, ngân quang mềm nhẹ vỗ trên mặt đất.

Mỹ lệ như tiên cảnh.

Mà hắn đang nằm trên cỏ lau mềm mạ.

Hắn đứng dậy, phát hiện mình vẫn một thân rách nát như cũ, nhưng vết thương trên người đã không đau.

Mà nơi xa, có một hồ nước, phản chiếu ảnh ngược từ bầu trời cùng ánh trăng sáng tỏ.

Hắn là đã chết rồi?

Cho nên mới tới được tiên cảnh, vết thương trên người mới không đau.

Cứ như vậy chết đi, Tần Phong không khỏi khổ sở ngồi trên cỏ lau, đôi tay ôm đầu gối, đem mặt chôn sâu vào.

Bắt đầu nhớ lại cuộc đời của mình, song thân đều chết, bơ vơ không nơi nương tựa lưu lạc ăn xin, xem sắc mặt người mà sống.

Qua thật lâu, Tần Phong liền phát ra thanh âm nức nở, bờ vai nhỏ gầy run lên từng hồi.

Khóc thương tâm như thế, không trung thổi qua một trận thở dài.

Tần Phong đột nhiên ngẩng đầu: “Ai?!”

Khuôn mặt nhỏ treo đầy nước mắt, đáng thương hề hề, nhưng đôi mắt lại sắc như tiểu lang (sói).

Hồi lâu, không nghe thấy ai trả lời, giống như tiếng thở dài kia chỉ là ảo giác.

Nước mắt lại xôn xao chảy xuống.

Hắn nghĩ tới hắn đã chết, quỷ cũng được, người cũng thế, còn sợ cái gì?

Nghĩ đến đây, càng không kiêng nể gì mà khóc lớn hơn.

Bỗng nhiên hồ nước xa xa truyền đến tiếng đàn, Tần Phong một bên khóc, một bên ngẩng đầu nhìn qua.

Trong hồ nước có một bạch y nam tử.

Quần áo hoa lệ tinh xảo, nhưng mặt lại mơ hồ không rõ, ánh trăng chiếu lên người y, cả người đều là ngân quang bạch sắc, giống như tiên nhân.

Chỉ thấy tiên nhân nam tử kia chậm rãi từ hồ nước hướng hắn đi tới.

Tiếng đàn mờ ảo như vũ (lông chim) nhẹ nhàng gãi vào tâm Tần Phong.

Bạch y nam tử đi tới trước mặt hắn, Tần Phong ngẩng đầu, si ngốc nhìn lên y.

Vẫn không rõ dung mạo như cũ, nhưng Tần Phong có thể cảm nhận được ánh mắt ôn nhu của bạch y nam tử.

Tần Phong chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Ngươi, ngươi là tiên nhân sao……”

Ngây ngốc, tràn ngập tò mò cùng khát khao, lời còn chưa dứt, Tần Phong liền cảm giác thân mình bị bao lấy, lúc phản ứng lại, đã bị kéo vào một cái ôm ấp áp.

Tần Phong ngơ ngẩn, chóp mũi thổi qua mùi nguyệt hoa quế hương nhàn nhạt.

Thanh âm người nọ thực mờ ảo, nhưng hắn lại nghe cực kỳ rõ ràng: “đừng khóc……”

Nháy mắt, đáy lòng nảy lên vô hạn ủy khuất. Hắn ôm lấy eo đối phương, lên tiếng khóc lớn lên.

Tựa như muốn đem ủy khuất sợ hãi mấy năm nay đã chịu đều khóc ra hết……

Trong lòng ôm lấy Tần Phong đã vào ảo cảnh, Thư Lộng Ảnh lạnh lùng nhìn Vương Quý nằm bò trên mặt đất.

“Hồ ly, giết người này không có việc gì đi?”

Hệ thống phảng phất như cũng cực kỳ chán ghét loại nhân tra này: “đã tra qua, không có việc gì.”

Vương Quý run rẩy, gả cảm giác được một cổ sát ý mãnh liệt bao vây lấy, quả thực làm gả hít thở không thông.

“Anh hùng, hảo hán! Tha mạng, tha mạng a!”

Gả run rẩy bò đến trước mặt cái người mỹ lệ lại tỏa ra hơi thở đáng sợ kia, muốn giật nhẹ vạt áo đối phương xin tha.

Còn chưa kịp tiến đến trước mặt, liền thấy Thư Lộng Ảnh chậm rãi giơ tay, hướng mắt hắn.

Chỉ thấy cánh tay trắng nõn mảnh khảnh ở không trung hung hăng nắm chặt quyền.

“A——”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn toàn bộ Di Hồng Viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play