Sau khi Thư Lộng Ảnh trở về đình viện của mình thì y liền đem chính mình nhốt ở trong phòng. Phân phó Thanh Đằng không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy, sau đó y lấy ra ngọc bội Tàn Nguyệt. Trên ngọc bội hoa văn bạch hồ ly càng ngày càng đậm.
Thời gian đóng băng sắp kết thúc rồi.
Nhưng, có kịp không?
Cổ Khánh đã không như trong cốt truyện mà nổi lên sát ý với y, nếu Bạch Miêu không kịp trở về thì y nên làm sao bây giờ?
Tay Thư Lộng Ảnh cọ nhẹ lên ngọc bội Tàn Nguyệt, ngón tay y thon dài hiện rõ khớp xương, làn da trắng nõn mềm mại, tuy rằng y vẫn luôn có chút ghét bỏ thân hình nữ tính của mình nhưng bây giờ y lại vì cái thân hình này mà có nguy cơ biến mất thì thật đúng là không cam lòng.
Trong lòng y có chút dự cảm mơ hồ. Y cảm giác y vào cái thế giới này là để làm chuyện gì đó rất oanh oanh liệt liệt, nhưng bây giờ đại sự gì cũng chưa làm chẳng lẽ y lại biến mất như vậy!
Hơn nữa tro cốt cũng không thể lưu lại! Sau khi chết hóa thành bùn nuôi cho cây tươi tốt cũng không được!
Cái loại không cam lòng này vẫn cứ luôn nắm trái tim y làm y hít thở không thông.
Thư Lộng Ảnh lẩm bẩm nói: “Bạch Miêu, ngươi phải nhanh nhanh trở về đó có biết không? Hiện tại ta cái gì cũng tin ngươi, ngươi là hệ thống lợi hại nhất, đỉnh cao nhất a.”
“Bất quá ta cũng không vô dụng như vậy! Trước khi ngươi trở lại ta sẽ không để bất cứ kẻ nào làm xuất hiện sai lầm! Bao gồm cả Cổ Khánh, bao gồm cả… Tần Phong!” Ngón tay y đột nhiên gắt gao nắm chặt ngọc bội Tàn Nguyệt, ánh mắt trở nên sắc bén.
Sau khi tâm tư bình tĩnh, Thư Lộng Ảnh thu hồi ngọc bội, bắt đầu phân tích cục diện hiện tại.
Trong dự kiến, Thần Nguyệt Giáo cùng tứ đại gia tộc sẽ nảy sinh ra mâu thuẫn càng lúc càng lớn.
Dựa theo nguyên tác thì trong Đại Hội Võ Lâm năm sau, tứ đại gia tộc sẽ không hẹn mà bắt đầu ban bố lệnh thảo phạt Thần Nguyệt Giáo.
Thân phận Thư Mặc này trong Cổ gia cũng càng ngày càng không có chỗ đứng, nếu cứ tiếp tục ngốc ở đây thì tỷ lệ ngoài ý muốn sẽ càng lớn.
Nhưng nếu y không rời Cổ gia thì làm thế nào để tiếp tục cốt truyện?
Y bồi dưỡng tận năm thế thân cho mình, bọn họ cũng càng ngày càng giống điệu bộ của y, nếu để bọ họ thay y trong thời gian ngắn thì có lẽ có thể sẽ giấu diếm được một đoạn thời gian.
Trong đoạn thời gian này, y chỉ cần nghĩ cách dùng lực lượng bên ngoài đoạt đi mạch tài lực của Cổ gia và phải bảo hộ Tần Phong cho tốt là được.
Làm thế nào có thể đoạt được mạch tài lực của Cổ gia?
Thư Lộng Ảnh nghĩ đến trước kia y có xem qua tư liệu về các mối quan hệ của Cổ gia khi còn ở Thần Nguyệt Giáo, trong đầu hiện lên linh quang ——— chiếm cứ mấy cái bến tàu quan trọng của Cổ gia!
Đến lúc đó y muốn khống chế Cổ gia thì chỉ cần cầm quyền bến tàu là được rồi.
Có cái tư tưởng này Thư Lộng Ảnh thoáng cảm thấy kiên định một chút, chỉ còn một vấn đề nữa chính là để Tần Phong an toàn.
Dù sao y cũng là một con bướm trong cái thế giới này, chỉ cần vô ý một chút là có thể đem cốt truyện chủ tuyến thổi bay.
Nhưng chỉ cần Tần Phong còn sống, hết thảy liền tốt.
Phải bảo vệ Tần Phong an toàn, biện pháp tốt nhất là đặt hắn ngay dưới mí mắt của y. Nhưng có biện pháp nào có thể để Tần Phong rời khỏi Cổ gia, đi theo y?
Dùng một thân phận khác xuất hiện trước mặt Tần Phong, sau đó trực tiếp gọi Tần Phong đi cùng y?
Thư Lộng Ảnh lắc đầu, không được, Tần Phong là người trọng tình trọng nghĩa, nếu muốn rời đi khẳng định là phải thương lượng với Cổ Khánh. Huống chi Cổ gia sẽ mặc kệ Tần Phong rời đi sao!
Cho dù là thành công đem Tần Phong mang theo ra ngoài, nhưng hiện tại nội lực của y hoàn toàn không có mà Tần Phong đã mạnh mẽ đến mức có thể một mình hô hoán cuồng phong bạo vũ, nếu có một ngày y bị Tần Phong phát hiện ra y chính là Thư Mặc thì hậu quả thật là không thể tưởng tượng được.
Y sẽ ngốc tới nỗi giải thích rằng y bị bức sắm vai hai nhân vật sao? Tần Phong sẽ tin sao? Nói không chừng còn bị bóp chết…
Đang lúc y trở nên rối rắm thì Thanh Đằng chợt gõ cửa.
“Cốc cốc cốc……”
“Thư công tử, gia chủ mang lễ vật qua đây, công tử có muốn gọi người đem lễ vật vào phòng không?”
Thư Lộng Ảnh nhíu mày, Cổ Hằng lại đang xiếc cái gì?
“Vào đi.”
Cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Thanh Đằng dẫn hai tên sai vặt tiến vào, hai gã sai vặt cố hết sức đem rương gỗ to đặt trên mặt đất.
Một tên sai vặt đưa tay lau mồ hôi trên trán, cung cung kính kính nói với Thư Lộng Ảnh: “Lễ vật đã đưa đến, chúng tiểu nhân xin lui trước.”
Thanh Đằng ghét bỏ nhìn bọn họ, hai gã sai vặt vừa bước ra cửa, Thanh Đằng liền hung hăng đóng rầm cửa lại. Sau đó đưa mắt nhìn rương gỗ trên mặt đất, ghét bỏ nói: “Vừa nãy còn hung hăng bảo người cút đi, bây giờ lại đưa lễ vật qua đây? Cái này là vừa đánh vừa xoa sao? Họ xem chúng ta là loại người gì a?”
Thư Lộng Ảnh cũng không rõ tâm tư của Cổ Hằng, y đưa tay bảo Thanh Đằng mở nắp rương.
Kim quang tỏa sáng, muôn màu muôn vẻ!
Vô số những món châu báu khác nhau hỗn độn trong rương quả thực muốn chói mù mắt Thư Lộng Ảnh!
Thư Lộng Ảnh đưa tay che đi đôi mắt đang có chút phát đau, vội vàng kêu Thanh Đằng đóng lại nắp rương.
“Đều là trang sức châu báu, xem ra Cổ Hằng đã xem ta thành nữ nhân. Bất quá cái này cũng đổi được một ít tiền, không biết trong lòng hắn lại có mưu kế gì.” Thư Lộng Ảnh ngẫm nghĩ, tổng thể y cảm thấy hành động quỷ dị của Cổ Hằng và thái độ của Cổ Khánh có quan hệ với nhau.
Hai nhân vật quan trọng đồng thời xuất hiện kỳ quái, y làm sao bây giờ?
Thanh Đằng bĩu môi: “Mấy thứ này, chúng ta cũng có.”
Thư Lộng Ảnh nhìn nàng một cái, Thanh Đằng lập tức im lặng.
Thư Lộng Ảnh vì muốn để Tần Phong dưới mí mắt của mình, y đã suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng cũng chưa nghĩ ra biện pháp gì đẹp cả đôi đường. Vì thế y liền ngủ gà ngủ gật đưa gối đầu.
Ngày thứ hai.
Thư Lộng Ảnh cầm Trảm Tà Lệnh trong tay, trong lòng vi diệu. Bây giờ y mới thấy cái công dụng mị hoặc của Thư Mặc a.
Trảm Tà Lệnh, là lệnh truy sát mà các nhân sĩ võ lâm ban bố cho giang hồ dùng để diệt trừ tà ma ngoại đạo.
Để Trảm Tà Lệnh xuất hiện thì những người đó phải là đại gian đại ác, là thiên địa bất dung trong mắt các nhân sĩ võ lâm.
Một khi Trảm Tà Lệnh được xuất ra thì không ít thế gia và giáo phái trên giang hồ sẽ hợp lực cùng nhau truy sát người mà Trảm Tà Lệnh chỉ định. Phàm là ai giết được người bị Trảm Tà Lệnh chỉ định đều lập tức có danh tiếng trên giang hồ.
Hơn nữa nếu giết được ma đầu có ảnh hưởng trong võ lâm thì thậm chí có thể được đặt chân vào Phong Vân Bảng.
Đây là biện pháp duy nhất được gia nhập Phong Vân Bảng mà không cần tham dự Đại Hội Võ Lâm!
Cho nên, tứ đại gia tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Mà đối tượng của Trảm Tà Lệnh lần này là một tên hái hoa tặc tội ác chồng chất ——— Thủy Thượng Phiêu!
Chuyên môn chọn phụ nữ nhà lành mà xuống tay, không ít nhân sĩ giang hồ cũng bởi vì hắn mà đội nón xanh*!
(*Đội nón xanh: bị cấm sừng)
Nghe nói gần đây tên Thủy Thượng Phiêu dính vào một đại nữ nhân trong giang hồ, mà đại nữ nhân kia cũng không phải loại người dễ bị trêu chọc, giận đến kinh thiên động địa ban bố Trảm Tà Lệnh!
Mà tên Thủy Thượng Phiêu này dù sao cũng là một dâm côn để các hái hoa tặc khác noi theo, công phu đương nhiên không tệ, hắn một thân khinh công xuất quỷ nhập thần, cũng chính bởi vì vậy mà người này luôn nhẹ nhàng nhanh nhẹn thoát khỏi nguy hiểm, rất nhanh nổi khắp giang hồ.
Cho nên đây là cơ hội thích hợp nhất để mọi người ra ngoài dựng danh tiếng, ngay cả Tần Phong cùng đám con cháu Cổ gia cũng phải đi.
Mà y, vừa lúc cũng muốn nương theo cơ hội này rời khỏi Cổ gia, nhanh nhẹn gọn gàng mà không chút vướng bận để Tần Phong ngoan ngoãn ngốc dưới mí mắt của y.
Đúng như Thư Lộng Ảnh nghĩ, Tần Phong cũng đã nhận được một cái Trảm Tà Lệnh.
Thứ này lúc hắn còn làm khất cái đã nghe qua, nhưng không nghĩ đến sẽ có một ngày chính hắn cũng chân chân thật thật cầm trong tay a.
Tính tình hắn từ trước đến nay ghét nhưng thứ ác độc, trước kia hắn khinh thường ác nhân như vậy nhưng một chút cũng không nghĩ sẽ có ngày hắn được làm anh hùng trừ hại cho dân.
Nhưng, hiện tại hắn nên làm gì, đi đâu đây?
Cổ gia cực lực phòng bị hắn, sợ hắn có tâm tư phản bội Cổ gia. Nên bọn họ luôn cho hắn rất nhiều thứ tốt, cưỡng bức cũng không ít. Cho hắn luyện công với đám đệ tử thế gia nhưng lại vô tình để hắn bị người ta vạn phần xa lánh. Hôm nay để hắn đi có thể hay không sẽ chọc giận những người đó?
Cổ Khánh đưa Trảm Tà Lệnh nhìn thấy Tần Phong đang rối rắm, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Đi thôi!”
“Quản gia, ngươi không sợ…”
Cổ Khánh bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi vẫn là không đổi được câu khác sao…”
Tần Phong có chút quẫn bách.
Cổ Khánh thở dài sờ sờ đầu Tần Phong: “Hiện tại ngươi không quá hài lòng khi ở Cổ gia ta cũng biết. Ta cùng bọn họ bất đồng, ta không phải vì tư chất của ngươi mới giữ ngươi ở lại Cổ gia, ngươi hẳn là đã biết?”
Tần Phong từ nhỏ đã sống nhơ nhớp trong góc của hồng trần, nhìn ra được tâm ai ấm ai lạnh.
Trước kia lúc hắn chưa được Lãnh Tố phán định tư chất thì Cổ Khánh đã thu hắn làm con, hơn nữa hắn có thể cảm giác được Cổ Khánh đối hắn là thật lòng.
Lần trước lúc hắn bị Thư Mặc đả thương, bọn người Cổ Hằng chỉ lo tư chất của hắn bị hủy, duy chỉ có Cổ Khánh là chân chính lo cho thân thể hắn.
Tần Phong ngữ khí có chút mềm mại: “Ta biết.”
Cổ Khánh có chút vui mừng cười: “Vậy ngươi hẳn là biết, ta không đành lòng tiếp tục nhìn ngươi bị phỉ bán như vậy. Sở dĩ hiện tại bọn họ còn dám khinh thường ngươi, xem ngươi là ngoại tộc là vì họ thấy ngươi còn nhỏ võ nghệ không cao. Nhưng nếu lần này ngươi thành công bắt được Thủy Thượng Phiêu, thanh danh lập tức sẽ xuất hiện trên giang hồ, cuối cùng bọn họ chỉ có thể ghen tị ngươi mà không thể làm gì ngoài cung kính quy phục ngươi."
“Không chỉ đơn thuần là như thế, ta cũng không hy vọng ngươi sẽ quan tâm những cái đó mà vô tâm tiến tới, muốn làm gì thì làm, vô pháp vô thiên!” Cổ Khánh tiếp tục nói, “Ngươi chính là ngươi, giống như lúc trước, dù làm ăn mày nhưng ngươi sống có tôn nghiêm. Hiện giờ cũng giống nhau, hà tất để ý ánh mắt của những người đó, huống chi thân phận của ngươi cũng không còn thấp nữa! Sống cho chính ngươi, dùng thực lực của ngươi, làm bọn người từng xem thường ngươi á khẩu không nói gì được!”
Tần Phong trong lòng hơi rung động, không sai, trong khoảng thời gian này hắn vậy mà rất quan tâm ánh mắt của những người khác.
Lúc trước, Cổ gia là nơi mà hắn có mơ cũng không thể chạm, hiện giờ hắn lại có thể cùng những người này ngồi cùng một bàn ăn. Sự thay đổi đột ngột này làm tâm tình hắn bất an lo sợ, vì thế hắn bỗng nhiên quên đi tướng mạo vốn có của chính mình.
Cổ Khánh nói những lời này, hoàn toàn đánh tỉnh hắn.
Đúng vậy, hắn tuy rằng đã từng là ăn mày, nhưng hắn không kém bọn họ hắn hà tất phải bó tay bó chân chịu đựng? Để hắn học võ thành công, đi tới đỉnh cao, ai còn dám khinh thường hắn?!
Tần Phong thông suốt, trong lòng đối Cổ Khánh cũng vạn phần cảm kích.
Tuy rằng hắn vẫn luôn oán trách Cổ Khánh gián tiếp hại chết bọn Cẩu Đản, nhưng mấy ngày nay Cổ Khánh là thật tâm đãi hắn, cũng thực tâm che chở hắn.
Cục đá che lâu rồi sẽ ấm lên, huống chi tâm hắn vốn cũng không phải làm bằng đá. Hơn nữa người chân chính hại bọn Cẩu Đản là Thần Nguyệt Giáo, hắn không nên giận chó đánh mèo với Cổ Khánh.
Tần Phong rốt cuộc đáp ứng: “Được, ta đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT