Mưa rốt cuộc ngừng, bầu trời một mảnh đen nhánh, hạ huyền nguyệt* mơ hồ bất kham tỏa ra ánh sáng mỏng manh yếu ớt.

(*Hạ huyền nguyệt: trăng khuyết dần)

Hắc y nhân đều đã chết dưới Bạo Vũ Lê Hoa Châm.

Cổ khánh đến trước mặt Tần Phong đang run run thân mình, một lạy đối hắn nói: “ Ân cứu mạng của tiểu hữu, Cổ Khánh suốt đời khó quên.”

Tần Phong có chút ngạc nhiên, người trước mặt này tuy hiện tại chật vật, nhưng nhìn cũng không giống người có thân phận bình thường.

Cổ Khánh, hắn đương nhiên nhận ra, quản gia tứ đại gia tộc Cổ gia.

Ngày thường không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ ông nhưng hiện giờ lại đối khất cái như hắn lạy một lạy.

Tần Phong nâng Cổ Khánh dậy: “Không cần cảm tạ ta, ta vốn cũng không tính cứu các ngươi, là bọn họ tàn nhẫn độc ác nên đáng chết.”

Cổ Khánh sửng sốt, không nghĩ tới tên ăn mày này lại thẳng thắn như thế, khó tránh thêm vài phần thưởng thức.

Nhưng nghĩ đến Cổ gia bị đánh phá, trên mặt cố che giấu bi thương đem sự tình ở Cổ gia nói cho Tần Phong biết.

“Gặp đại họa như thế, gia chủ nhà chúng ta sợ là chạy trời không khỏi nắng, gia chủ ra lệnh cho ta đem tiểu bối trong nhà chạy thoát, giữ được dòng máu của Cổ gia, không ngờ bọn họ lại giảo hoạt như thế, mai phục đến tận đây, giết nhiều hài tử của chúng ta như vậy.” Cổ Khánh nhìn những tiểu hài tử đã chết đi, bi thống nói.

Đám hài tử được cứu thấp giọng khóc lóc, một đêm này biến động quá lớn, từ trước đến nay sống trong nhung lụa, hiện giờ đột nhiên đối mặt với sinh tử tàn khốc, những bằng hữu quen biết từ nhỏ cứ như vậy chết đi.

Tần Phong cúi đầu trầm tư trong chốc lát: “Bây giờ nên nhanh tìm một nơi tốt cho các ngươi ở tạm, sau đó mới mời đại phu đến xem.”

Cổ Khánh hỏi: “Tiểu hữu có nơi ở?”

Tần Phong do dự trong chốc lát: “Có, nhưng……”

Hắn có thể dẫn bọn họ đến miếu hoang nhưng lại lo đám người đó sẽ đuổi tới, nhìn đám hài tử thấp thấp khóc thút thít lại có một chút mềm lòng.

Cổ Khánh biết Tần Phong do dự, chắp tay nói: “Tiểu hữu hôm nay bảo hộ được dòng máu của Cổ gia ta, đó là đại ân, nếu tiểu hữu không tiện, ta cũng không dám trách tội.”

Tần Phong nghe như vậy, cắn răng một cái: “Được, giúp người phải giúp tới cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây thiên, các ngươi vẫn là theo ta đi đi.”

Trong miếu còn có Bạch Húc gia gia trấn thủ, có lẽ sẽ không có việc gì đâu, Tần Phong tự an ủi.

Đoàn người Cẩu Đản đang chờ Tần Phong cùng Tiểu Lê, kết quả là chờ được rồi lại xuất hiện một nhóm lớn quý công tử!

Không phải là quý công tử bình thường sao?

Hài tử Cổ gia a! Nhìn tơ lụa trên người bọn họ đi, du quang tỏa sáng, mặt mài trắng nõn, nói chuyện cũng rất văn nhã.

Bọn họ ngày thường căn bản không thể gần gũi các quý công tử này, chỉ có thể đánh giá từ xa, hiện giờ lại cách gần như thế a.

Một đường xuống núi, Cẩu Đản có chút vô thố ngắm các quý công tử này, lôi kéo tay áo Tần Phong: “Lão đại, ngươi như thế nào lại quen với bọn họ a?”

Tần Phong cõng Tiểu Lê đang ngủ say, kể sơ lược chuyện giết người trong rừng cùng Cổ gia nói một lần cho bọn khất cái nghe.

Cẩu Đản cùng mọi người nghe xong thì khó kiềm nén được tức giận, trên đời lại có người xấu như vậy! Nhìn nhóm tiểu công tử nước mắt rưng rưng, hùng hổ vỗ ngực nói: “Các ngươi không cần sợ, lão đại của chúng ta rất lợi hại, hắn tuyệt đối có thể bảo vệ tốt các ngươi.”

Bộ dáng dõng dạc đó làm Tần Phong có chút xấu hổ, một chân đá vào mông Cẩu Đản: “Nói cái gì đó!"

Cẩu Đản ủy khuất che mông: “Lão đại, ta khen ngươi ngươi còn đá ta?”

Bầu không khí thoáng lung lay làm tâm tư trầm trọng của mọi người hòa hoãn hơn rất nhiều.

Ánh mắt Cổ Khánh hiền lành, không giấu được mà thưởng thức nói: “Cẩu Đản tiểu hữu nói đúng, ngươi thật sự rất lợi hại.”

Tần Phong ho khan vài tiếng, lỗ tai hồng lên như máu, may mắn đây là buổi tối, nhìn không thấy.

Đêm này, Cổ Hằng cuối cùng cũng không chờ Thư Lộng Ảnh đến.

Hắn chính là đang trong cơn giận dữ, lúc chuẩn bị nổi trận lôi đình thì gã sai vặt kia lại nhắc tới khúc "Dạ Thuyền".

Gã sai vặt vâng vâng dạ dạ nói: “Thư công tử nói "Dạ Thuyền" là một khúc hay, khó được Cổ công tử ngươi thân lâm kỳ cảnh, nói với Cổ công tử hảo hảo nghiền ngẫm.”

Đêm mưa, thuyền hoa, thất ước……

Không có chỗ nào không giống điển cố "Dạ Thuyền"!

Cổ Hằng đột nhiên cả kinh, nhớ tới cuộc trò chuyện của Thư Lộng Ảnh và hắn trong buổi tối hôm đó, một ý niệm đáng sợ từ trong đầu hiện lên.

Hắn bất chấp cái gì, một chưởng đánh bay gã sai vặt, thi triển khinh công hướng bờ biển phóng đi.

Lúc trở lại Cổ gia, lửa lớn hừng hực cắn nuốt phòng ốc trung tâm Cổ gia, Cổ Hằng tí nhãn dục liệt*!

(*Tí nhãn dục liệt: con ngươi như muốn nứt ra)

Trong hai ngày, chuyện Cổ gia gặp họa diệt môn đã truyền đi khắp nơi, khơi dậy tầng tầng gợn sóng.

Trong thọ yến gia chủ Cổ gia, một thế lực không rõ bao vây tiêu trừ, gia chủ Cổ Đằng Thiên không những trúng kịch độc mà còn bị chém mấy chục đao trên người.

Ngạo thị quần hùng* Cổ Đằng Thiên, cứ như vậy mà chết làm người ta thổn thức không thôi, nhưng làm người tò mò hơn vẫn là thế lực bao vây tiêu trừ Cổ gia.

(*Ngạo thị quần hùng: một trong những tôn hiệu thực lực nội công trên giang hồ để người ta biết đối phương nội công cấp bao nhiêu, yếu hay mạnh.)

Lưu tại hiện trường là một ký hiệu Tàn Nguyệt Đao được khắc lên nên mọi ánh mắt đều hướng thẳng vào Thần Nguyệt Giáo.

Tứ đại gia tộc đều giận dữ, Thần Nguyệt Giáo giáo chủ Thư Lộng Ảnh, quả thật là chờ không được mà bại lộ dã tâm như dạ thú của bản thân!

Cục diện hài hòa quỷ dị yếu ớt bất kham, tranh chấp lẫn nhau, chạm vào là nổ.

Lại nói, phong tiêm lãng khẩu* Thư Lộng Ảnh đang ở đâu?

(*Phong tiêm lãng khẩu: đối tượng được bàn tán khốc liệt nhất...)

Y đang ở cứ điểm của mình, thư thái thoải mái tắm suối nước nóng. Cánh hoa, nước suối, sương mù mơ hồ che đi bóng người mảnh mai.

Đừng nói Thư Lộng Ảnh vô tâm vô phế một mình hưởng thụ, y chính là đang làm chuyện đúng đắn, nghĩ tới một thân đầy máu, ghê tởm cực kỳ.

Thuộc hạ an bài thị nữ hầu hạ tắm rửa đều bị y cho lui.

Thư Lộng Ảnh cơ hồ muốn đem một lớp da của mình tẩy sạch mùi hoa từ trên xuống dưới, lúc này mới đi ra khỏi suối nước nóng, thay một kiện áo dài băng tằm.

Chân trần đạp lên mặt đất, đảo mắt, tới địa cung dùng để thẩm vấn người rồi.

Dung trưởng lão thấy Thư Lộng Ảnh, lập tức kêu người hành hình dừng tay, sau đó đi đến đón: “Giáo chủ, nơi này bẩn, chuyện thẩm vấn vẫn là giao cho ta đi.”

Thư Lộng Ảnh lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ hỏi hắn mấy vấn đề chính thôi.”

Nói xong, thân hình nhẹ lay, Thư Lộng Ảnh liền đứng trước mặt người bị thẩm vấn.

Thư Lộng Ảnh vừa mới tắm xong, cả người đều tản ra mùi thanh hương nhàn nhạt, làn da phiếm màu hồng phấn, ánh mắt cũng một mảnh mơ hồ, mỹ nhân như vậy, làm người thần hồn điên đảo.

Nhưng người bị thẩm người tựa như thấy quỷ, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, cả người run lên như cái sàng.

Thư Lộng Ảnh cười khẽ, như băng tuyết sơ dung*: “Sao lại sợ thành như vậy, người Minh Giáo các ngươi dám giả mạo Thần Nguyệt Giáo chúng ta để hành hung, ta còn tưởng lá gan các rất lớn.”

(*Băng tuyết sơ dung: làm tan đi băng tuyết)

Cổ gia gặp họa diệt môn, Minh Giáo âm thầm châm ngòi li gián Thần Nguyệt Giáo cùng tứ đại gia tộc, cố ý giả dạng người của Thần Nguyệt Giáo để tập kích Cổ gia.

Thần Nguyệt Giáo cũng bởi vậy mà trúng thầu, trong nguyên văn vốn coi tiền như rác, sau bị người trên giang hồ người bao vây tiêu trừ nên tổn thất thảm trọng, không phải giống với Đậu Nga* sao.

(*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện có thật về nỗi oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. Vở kịch được cho là sự đặt định về khái niệm người tốt người xấu và nhân quả báo ứng trong cuộc sống không bao giờ sai.)

Xem qua "Thần Nguyệt", Thư Lộng Ảnh không thể thay đổi tình tiết của Thần Nguyệt Giáo, nhưng có thể hảo hảo giáo huấn đám sói con dám vu oan Thần Nguyệt Giáo.

Hơn nữa y cũng không định để Thần Nguyệt Giáo sẽ có kết cục giống trong nguyên tác đều nguyên khí đại thương, tính toán tô son trát phấn cốt truyện một chút, đem Thần Nguyệt Giáo hảo hảo bảo hộ, đem các thế lực đùa bỡn trong tay, sau đó chờ Tần Phong trưởng thành lại đem Thần Nguyệt Giáo giao vào tay hắn.

Vì kế hoạch trên, Thư Lộng Ảnh quyết định xuống tay với Minh Giáo, lúc Minh Giáo còn chưa lớn mạnh đã bị y nhào nắn trong tay, sau này sẽ không quấy nổi sóng to gió lớn gì.

Vì thế, hôm qua Thư Lộng Ảnh liền lệnh người trong giáo chờ sau khi Minh Giáo vây công Cổ gia thì một mẻ bắt nhóm người xung phong hành động đầu tiên của Minh Giáo.

Cái gọi là, bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau.

Minh Giáo bọn họ tự cho là vạn vô nhất thất*, kết quả bị Thư Lộng Ảnh làm trở tay không kịp.

(*Vạn vô nhất thất: tuyệt không sai lầm)

Trừ bỏ nguyên nhân vì cốt truyện, cố ý thả Thi trưởng lão chạy đi, những người khác toàn bộ đều bị áp giải vào cứ điểm này.

Thư Lộng Ảnh đoán lần hành động này có thể làm vị Minh Giáo giáo chủ thần bí kia vài ngày ngủ không được, một mực cảnh giác đi.

Người bị thẩm vấn nhìn thấy Thư Lộng Ảnh liền nghĩ tới ác mộng hôm qua, ảo cảnh tàn phá tứ chi, sâu mọt mấp máy, huyết tinh cùng hắc ám vô tận, quả thực muốn đem người ta bức điên!

Mặt người nọ trắng bệch, cắn chặt môi dưới cái gì cũng không nói, giống như Bát lộ quân đại nghĩa anh dũng không sợ bị người Nhật Bản đánh tan xác.(Vì edit câu này mà ta phải đi đọc lịch sử chiến tranh Nhật - Trung!!!!!!!( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅))

Thư Lộng Ảnh thật muốn học làm người xấu như trên TV, tà khí vỗ vỗ mặt người này nhưng khi nhìn đến vết máu trên mặt, vẫn là không nhúc nhích.

Ngày hôm qua vào Cổ gia liếc mắt một cái, máu tươi đầy đất, không ít thi thể của người hầu đổ đầy đất, Thư Lộng Ảnh bản chất là một người yêu hoà bình, thấy một màn như vậy cả người liền cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa càng đáng giận chính là, Minh Giáo bắn cho y một thân đầy máu.

Thư Lộng Ảnh nguyên bản là người yêu sạch sẽ, từ lúc xuyên qua tới bây giờ điều kiện luôn ưu tú, bệnh yêu sạch sẽ đã thăng cấp thành thành thói quen cực độ quy mô.

Tần Phong là vai chính, y có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng pháo hôi nho nhỏ này dám đụng vào nghịch lân của y, quả thực chính là chán sống!

Đối Minh Giáo xuống tay tàn nhẫn khinh thường, cảm xúc không biến chuyển bao nhiêu, Thư Lộng Ảnh kết hợp với kinh nghiệm 'cái xác không hồn' của mình đời trước, tạo một ảo cảnh đầy huyết tinh làm bọn họ nếm thử tư vị trong đó.

Thanh âm Thư Lộng Ảnh dần dần chuyển lạnh: “Một Minh Giáo nho nhỏ của các ngươi, cho rằng có thể che dấu rất kỹ sao? Đừng nói là Thần Nguyệt Giáo của ta, ngay cả tứ đại gia tộc cũng sẽ rất nhanh nhận ra. Các ngươi cho rằng chúng ta ăn chay nên sẽ không động vào Minh Giáo?!”

Người nọ run lên, đúng vậy, bọn họ vẫn luôn cho rằng Minh Giáo sẽ không bị mọi người phát hiện, vẫn luôn tự cho rằng bọn họ đang âm thầm đùa bỡn hai đại thế lực này.

Thẳng đến ngày hôm qua lần đầu ra tay, đã bị Thần Nguyệt Giáo tóm gọn, tựa như hành động của Minh Giáo đã sớm rõ ràng thu vào đáy mắt của người này, chỉ là vẫn luôn lười để ý mà thôi.

Thư Lộng Ảnh nói mấy câu liền dọa sợ người ta, thanh âm hiện lên ý cười: “Ngoan ngoãn trả lời vấn đề của bản tôn, bằng không bản tôn sẽ đến Minh Giáo của các ngươi tóm hết một ổ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play