Ngón tay Thư Lộng Ảnh trên giao diện trong suốt điểm vào chưởng pháp.

Tức khắc, một trận choáng váng ập tới. Sau khi phản ứng lại, cả người đã ở trong một không gian tối đen.

Trước mắt chậm rãi hiện ra một tên hòa thượng đầu trọc mỉm cười tựa như phật Di Lạc.

Hệ thống lên tiếng nhắc nhở: “Đây là "Thần Nguyệt" trong truyền thuyết, sở hữu độc bộ võ lâm "Thiên Phật Thủ" Phật giáo tôn giả, thắng hắn có thể tăng lên 20 điểm tiến độ.”

Thư Lộng Ảnh cũng không dám xem thường tên hòa thượng cười tủm tỉm này, nâng cao tinh thần cảnh giác.

Chỉ thấy Phật giáo tôn giả cười tủm tỉm đối y hành một cái Phật lễ, sau đó chân mang giày vải mộc mạc dậm một cái, một chưởng đánh tới.

Thư Lộng Ảnh nhảy thân lên, hai chưởng giáp nhau, không khí xuất hiện từng đợt gợn sóng. Lòng bàn tay hai người trên không trung giáp nhau mấy giây sau đó đồng thời tách ra lui về phía sau.

Tôn giả kia nội lực hùng hậu làm Thư Lộng Ảnh có chút đứng không vững, y giật mình: "Nội lực thật hùng hậu!”

Lúc này tôn giả lại động thủ.

Thư Lộng Ảnh lập tức ổn định tâm thần, phân tích chưởng pháp của tôn giả kia, tìm được sơ hở. Chưởng pháp "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" cùng "Thiên Phật Thủ" cực kỳ tương tự, lấy tốc độ làm chủ, huyễn hóa ra ngàn vạn ảo giác, làm người ta chống đỡ không được.

Bất đồng chính là so với "Thiên Phật Thủ" ổn trọng, "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" có chút xinh đẹp hơn...

Khi xuất chưởng, tư thế tuyệt đẹp, giống như không phải tới đánh chết ngươi mà là tới sờ ngươi.

Nhưng quỷ dị chính là nó tới để đánh chết ngươi, hơn nữa không đánh vỡ nội tạng của ngươi thì không dừng tay!

Thư Lộng Ảnh một bên tiếp chiêu một bên phun tào.

Sau khi tiếp trăm chiêu, cuối cùng vẫn là không địch lại, bị "Thiên Phật Thủ" liên kích mười chưởng đánh ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.

Kỳ thật so chiêu như vậy đối với Thư Lộng Ảnh cực kỳ bất lợi, bởi vì đối phương là hệ thống huyễn hóa ra ảo ảnh, sẽ không thiếu hụt nội lực cũng sẽ không mệt, đánh thế nào sắc mặt cũng không đổi.

So với Thư Lộng Ảnh được hệ thống giúp sức, thời gian hai năm đã sống chết thở hồng hộc tăng sức mạnh không chỉ một cấp bậc.

Vì hệ thống hà khắc.

Thư Lộng Ảnh bị đánh cho có chút chật vật, tóc tai tán loạn, quần áo bị nội lực ép cho rách nát, nội lực hoàn toàn biến mất.

Trên vai hoa tươi bướm đỏ cũng lộ ra, Mạn Châu Sa đỏ tươi ướt át, hồ điệp huyết sắc cũng phân nửa mở cánh.

Mà tôn giả kia, một góc áo cũng không loạn.

Làm một Phật lễ, biến mất trong bóng đêm, chờ Thư Lộng Ảnh khôi phục nội lực mới tiếp tục xuất hiện cùng y đối chiêu, thẳng đến Thư Lộng Ảnh đánh bại hắn.

Mà tiến độ chưởng pháp cũng từ 0 biến thành 3 điểm.

Thư Lộng Ảnh ngồi xếp bằng điều tức nội lực, suốt ba ngày sau mới hoàn toàn khôi phục, chuẩn bị một lần nữa cùng Phật giáo tôn giả so chiêu.

Hệ thống đột nhiên nhắc nhở: “Nhắc nhở ký chủ, có người ngoài xâm nhập.”

Thư Lộng Ảnh rùng mình, lập tức thoát khỏi huyễn cảnh.

Bạch Húc cảm thấy hôm nay thật đáng nhớ a, hắn chỉ là đến Long Môn Thành xem Đại Hội Võ Lâm, nhiều người như vậy, tính toán tới nơi này làm trước mấy tờ ngân phiếu.

Không nghĩ tới lại đụng phải tên điên Kim Qua cuồng luyện võ.

Người nọ thật hiếu chiến, lúc còn trẻ đã bắt đầu tìm cao thủ lợi hại khiêu chiến, đánh không lại liền sẽ chết sống quấn lấy người kia, thẳng đến khi đánh bại mới thôi.

Tới bây giờ, Kim Qua cũng đã là tiền bối đầu tóc hoa râm, nhưng trong thân thể kia một phần hiếu chiến cũng không lão hoá!

Cố tình bọn họ lại là lão lão cao thủ đồng lứa, chết tiệt!

Kim Qua tịch mịch khó nhịn liền chạy đi tìm hắn vẫn luôn chuyên chú trộm đồ. Bạch Húc hắn nào dám cùng kẻ điên này so, nắm một bao mê dược đổ về phía hắn.

Hiện giờ lần nữa gặp phải, Bạch Húc cảm thấy muốn khóc.

Bạch Húc từ trong thành chạy đến ngoại thành, một đường khinh công chạy như điên, Kim Qua lão nhân tay cầm Kim Thương còn ở phía sau liều mạng chạy theo.

“Bạch lão đầu, dừng lại, mau cùng lão phu so chiêu một chút!”

Bạch Húc như cũ chạy như điên: “Ngươi lão già điên, ngươi mở mắt to một chút, ta toàn thân trên dưới có cái gì tốt hơn khinh công, cùng ngươi so không phải là ta tìm chết sao!”

Hai người ngươi đuổi ta chạy, vòng tới vòng lui.

Ở ngoại ô thế nhưng phát hiện có một nơi ở khổng lồ.

Bạch Húc không nói hai lời, trực tiếp nhảy vào đó. Kim Qua theo sát phía sau, Kim Thương vung lên, lớn giọng hô: “Đứng lại cho ta!”

Bạch Húc không để ý tới hắn, ở cái nơi ở này chơi vượt chướng ngại vật.

Thân mình Kim Qua không linh hoạt như thế, đi kia đánh đó, phòng ốc mái hiên bị đánh đến rơi rớt tan tác.

Bạch Húc cùng Kim Qua chạy chạy đuổi đuổi, sương mù chung quanh chậm rãi dày lên.

Bạch Húc cảnh giác dừng lại, làm Kim Qua cũng ngừng theo: “Chờ một chút! Nơi này không thích hợp!”

Kim Qua nhíu mày: “Ta mặc kệ cái gì không thích hợp, mau mau tiếp chiêu.”

Nói xong liền huy thương hướng Bạch Húc đánh tới.

Bạch Húc chật vật tránh thoát, sinh khí dậm chân: “Chúng ta chạy vào đã bao lâu? Ngươi ngẫm xem ngươi đã đạp nát bao nhiêu đồ vật, chính ngươi nhìn thử xem!”

Nói xong, ngón tay chỉ chỉ, phòng ốc ở xa đều hảo, bộ dáng vừa bị đạp nát đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu

“Chúng ta đây là vào ảo cảnh!!”

Kim Qua hừ lạnh một tiếng: “Bất quá chỉ là chút tài mọn!”

Nói xong, nội lực toàn bộ khai hỏa: “Các ngươi là người phương nào?! Có bản lĩnh thì trực tiếp ra đây!"

Bạch Húc bị âm thanh chấn động của hắn làm toàn thân tê dại, nội lực hùng hậu như thế, hắn nếu là thật sự cùng Kim Qua đánh nhau, ăn một thương của hắn, phỏng chừng có thể trực tiếp đi vào quan tài.

Không có người trả lời, nhưng sương mù càng lúc càng lớn, rất nhanh liền nhìn không thấy cảnh sắc bên ngoài.

Phảng phất toàn bộ đều bị sương trắng bao vây.

Bạch Húc nhanh xoay quanh: “Làm thế nào đây, làm thế nào đây?”

Nói xong, còn không quên đá Kim Qua một cái: “Nếu không phải ngươi luôn đuổi theo ta, ta cũng sẽ không vào nhà người khác!”

Kim Qua trừng Bạch Húc, Bạch Húc cũng không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn trở lại, lui ra phía sau vài bước.

Kim Qua cau mày, đối ảo cảnh không có để ý, chỉ dồn khí vào đan điền, trường thương ở không trung soàn soạt vang lên.

Sau đó a một tiếng, Kim Thương đột nhiên hướng đất đâm một cái.

“Ầm———!”

Tiếng vang lớn thật lâu.

Toàn bộ đại địa phảng phất đều chấn động, bụi đất bay tứ tung, cát đá quay cuồng.

Sau khi bụi tan hết, Bạch Húc cũng nhận thấy sương trắng cũng tan đi, mái hiên chung quanh khôi phục bộ dánh rách nát.

Bạch Húc trừng lớn mắt: “Ai nha trời ạ, ngươi thật đúng là một thương đem ảo cảnh đánh tan?”

Sức mạnh này cũng quá cường đại đi?

“Không biết nhị vị vì sao xâm nhập nơi ở của ta, còn làm hư hao phòng ốc của bản tôn?” Mái hiên nơi xa truyền đến âm thanh thanh lãnh như nước.

Bạch Húc cùng Kim Qua đều nhìn qua, chỉ thấy một thiếu niên mười sáu bảy tuổi đứng trên nóc nhà, bạch y phiêu phiêu.

Khuôn mặt tựa như bị sương mù bịt kín, thấy không rõ lắm.

“Bản tôn?” Bạch Húc sửng sốt, nhóc này mới vài tuổi oa oa, dám xưng bản tôn?

Kim Qua lại là cái lão già không có đầu óc, không liên quan đến võ công thì hết thảy đều làm lơ, Kim Thương đối Bạch Húc ra chiêu: “Bạch lão đầu, xem chiêu!”

Bạch Húc bị dọa đến vội vàng vặn eo, hạ thân thế nhưng vặn ra một độ cong mà người bình thường căn bản làm không được: “Ai uy, lão tử không phải đã nói không muốn đánh với ngươi sao? Chủ nhân nơi này còn đang ở đây.”

Kết quả hai người lại chơi ngươi đuổi ta chạy, ở trên nóc nhà Thư Lộng Ảnh quả thực đã bị bầu không khí này làm vui vẻ.

Y đương nhiên biết thân phận hai người kia.

Trong đó bị truy chạy, ánh mắt tinh ranh, vận y phục màu đen che kín thân thể khô gầy, lão nhân này chính là sư phụ của Mạc Lê, Đạo Thánh* Bạch Húc!

(*Đạo thánh: thần trộm)

Bộ dáng giống với Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, Kim Thương Thánh Giả, Kim Qua!

Trên giang hồ là cao thủ tiền bối đỉnh đỉnh nổi danh, trên Phong Vân bảng đứng trước hai mươi người, rất ít xuất hiện trước mắt mọi người. Hiện giờ, lại đồng thời tới cứ điểm của y đùa giỡn.

Bọn hạ nhân đều run run ở trong phòng trốn tránh, không dám ra nhìn. Thư Lộng Ảnh bị làm lơ, thật không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn!

Vừa lúc thử xem chưởng pháp của y mới luyện như thế nào!

Thân mình nhẹ đi, như tiên nhân bay lên, tay trắng nõn mảnh khảnh một chưởng đánh vào Bạch Húc cùng Kim Qua trên không trung.

“Ầm———!”

Uy áp cường đại tản ra, một loại lực lượng khủng bố chấn động xung quanh.

Bạch Húc cùng Kim Qua kinh ngạc, hai người đồng thời thối lui về phía sau.

Bạch Húc bị dư áp ép đến da đầu tê dại, tức khắc kinh hãi nhìn về phía Thư Lộng Ảnh: “Ngươi là người phương nào lại có năng lực như thế?”

Mà Kim Qua chì là kinh ngạc một chút, lập tức phản ứng hướng về đối tượng mới để đánh nhau: “Ngươi, không tồi! Tên là gì? Cùng lão phu so chiêu một chút!"

Thư Lộng Ảnh đứng trên nóc nhà, hoa phục màu trắng phóng ra uy áp hơi hơi phiêu đản, hàn ý bức người.

Ngữ khí thanh lãnh giống như Băng Sơn: “Đây là Thần Nguyệt Giáo, ngươi đừng vội làm càn ở đây, vẫn là mau chóng rời đi!"

“Thần Nguyệt Giáo?” Bạch Húc ánh mắt tinh ranh vừa chuyển, nghĩ tới mấy năm nay có đồn đại về thầm công huyễn thuật, lập tức chụp đùi, “Ta đã biết, ngươi chính là tân giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh!”

Thần Nguyệt Giáo giáo chủ dùng "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh", một chiêu diệt hết hơn trăm người, đây chính là sự thật không thể bàn cãi trên giang hồ.

Hắn cho rằng người trong đồn đại là một con trâu già, khẳng định là một nam tử trung niên gần ba mươi tuổi, không nghĩ tới lại là một thiếu niên mười mấy tuổi!

Má ơi, đây là cái thế đạo nào, thế nhưng sinh ra thiên tài như vậy?!

Bạch Húc cũng không hoài nghi bản lĩnh của thiếu niên này, vừa thấy một chưởng kia liền có thể nhìn ra nội công hùng hậu của người này cùng hắn không phân cao thấp, hơn nữa còn có cái thân huyễn thuật kia.

Hắn không thể so với tên Kim Qua dở hơi này, có thể một kích đem ảo cảnh đánh tan!

“Ta cũng không phải là cố ý đến đây a, là lão gia hỏa này đuổi theo ta, đồ cũng là hắn đập nát, cùng ta không có quan hệ!” Bạch Húc lập tức cho thấy thái độ của mình, người trước mắt này không thể đắc tội, sau đó dưới chân điểm một cái, trốn đi:“Thư giáo chủ, ta có việc đi trước một bước, lần sau có rảnh cùng nhau trò chuyện uống trà.”

Kim Qua ngược lại bất động, bởi vì người trước mắt này so với Bạch Húc có lẽ mạnh hơn, khơi dậy ý chí chiến đấu trong hắn.

Kim Thương chỉ vào Thư Lộng Ảnh trên nóc nhà: “Ngươi, cùng ta so một hồi!”

Thư Lộng Ảnh mặt vô biểu tình, đạp vào không khí đi, tựa như trên không trung có cầu đá trong suốt.

Khinh công như vậy nếu để Bạch Húc thấy phỏng chừng sẽ bị dọa đến mặt cũng biến sắc.

Mà Kim Qua thấp giọng thở gấp, cả người kích động phát run, đây là gặp phải đối thủ hưng phấn!

Thư Lộng Ảnh rốt cuộc đạp trên mặt đất, hoa phục bạch sắc mờ ảo như tiên.

“Ngươi phá huyễn thuật của bản tôn?” Thư Lộng Ảnh đi tới trước mặt Kim Qua, xuyên trong mắt của Kim Mao Sư Vương lão nhân rõ ràng phản chiếu ảnh ngược của chính mình.

Bởi vì muốn sắm vai Thư Mặc, cho nên lúc dùng thân phận Thần Nguyệt Giáo giáo chủ, Thư Lộng Ảnh sẽ dùng huyễn thuật che giấu khuôn mặt của mình đi, người bình thường thấy đều là sương mù, mơ hồ bất kham.

Ảnh ngược cũng là khuôn mặt mơ hồ bất kham.

Mà cái lão nhân này chẳng những phá được huyễn thuật của y, còn có thể thấy rõ khuôn mặt y!

Thư Lộng Ảnh ánh lên một tia nguy cơ.

Kim Qua gật đầu xem như thừa nhận: “Ngươi tên Thư Lộng Ảnh! Võ công không tồi, tới cùng lão phu chiêu một chút.”

Thư Lộng Ảnh có chút dở khóc dở cười, thật là một chấp niệm sâu nặng a……

Thư Lộng Ảnh suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp ứng: “Bản tôn có thể cùng ngươi so chiêu, nhưng ngươi phải nói cho bản tôn biết, vì sao ngươi có thể phá được huyễn thuật của bản tôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play