(158)

Bạch Hạo Vân là đang muốn trêu chọc cô nữa chứ gì?

Gớm. Thấy cô hiểu nhầm một chuyện vô cùng tai hại nên mới muốn dở trò trêu chọc cô à? Thật là tức chết đi được mà. Muốn trêu thì cứ trêu đi, dù sao trong chuyện này cũng là Tư Mộc cô hiểu lầm người ta.

Bạch Hạo Vân đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Tư Mộc, cả người của anh cúi sát xuống như muốn đè lên thân thể của người con gái này vậy. Ánh mắt ôn nhu của Bạch Hạo Vân khiến Tư Mộc không khỏi cảm thấy có chút gì đó hồi hộp, trái tim của cô thì đập liên tục vô cùng rộn ràng.

Âm thanh phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân cực kì ấm áp. Anh muốn giải thích cho người con gái này hiểu, mối quan hệ giữa anh với Trịnh Mỹ Châu thật sự không phải như Tư Mộc nghĩ đâu.

"Tư Mộc, nghe này, anh với Trịnh Mỹ Châu thật sự không phải mối quan hệ như em nghĩ đâu!"

Tư Mộc hơi ngẩn người, đôi mắt long lanh nhìn Bạch Hạo Vân vô cùng chăm chú. Hai cánh tay của người con gái bị Bạch Hạo Vân giữ chặt. Không khí giữa hai người đang lãng mạn như thế, vậy mà chỉ vì một câu nói của Bạch Hạo Vân đã phá tan tất cả mọi thứ.

"Vì thế, em không cần phải ghen đâu!"

Bạch Hạo Vân đưa tay chạm vào phần cằm của Tư Mộc như đang muốn trêu chọc người ta. Bạch Hạo Vân cứ khiến cho người ta phải nổi điên lên mới được hay gì chứ?

Tư Mộc ngay lập tức phản bác lại. Lúc này Tư Mộc vừa tức vừa xấu hổ, thật là muốn xông lên đánh cho người đàn ông này một trận. Người gì đâu mà lươn lẹo dễ sợ chứ lạnh lùng cái đếch gì!

"Bạch Hạo Vân, anh nói vớ vẩn cái khỉ gì thế? Tôi ghen bao giờ?"

Bạch Hạo Vân bật cười nhìn người con gái đang xù lông ở phía dưới mình kia. Bộ dạng giận dữ nhưng đang vô cùng xấu hổ kia của Tư Mộc không khỏi khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy vô cùng buồn cười. Những lúc như vậy, anh lại rất muốn trêu đùa người con gái này.

"Em còn dám chối hả? Chữ ghen đang viết to đùng ở trên mặt của em kìa!"

Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn Bạch Hạo Vân, ánh mắt của cô ngập tràn sự khó hiểu. Có sao? Cô thể hiện ra bên ngoài rõ như vậy à? Không phải Bạch Hạo Vân đang cố tình kiếm cớ trêu chọc cô đấy chứ?

"Bạch Hạo Vân, anh đừng có mà ăn nói linh tinh. Trên mặt của tôi làm gì có cái gì chứ? Nếu có thì tôi đã nhìn thấy rồi!"

Bạch Hạo Vân chỉ biết bất lực cười khổ. Đúng là ngây thơ mà! Đầu óc của người con gái này đúng là chậm hiểu thật sự! Nếu cô mà thấy được thì nói làm gì nữa. Trong lòng của Tư Mộc rõ ràng là có Bạch Hạo Vân anh nhưng cô còn không nhận ra nữa kìa, huống chi là nhìn ra bản thân của cô đang ghen chứ?

Bạch Hạo Vân cười khổ nói với Tư Mộc, ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn người con gái đang tức giận cùng xấu hổ đang bị cánh tay của Bạch Hạo Vân anh giữ chặt kia. Giọng nói ấm áp dịu nhẹ của Bạch Hạo Vân phát ra.

"Tư Mộc, nghe này, Trịnh Mỹ Châu không phải bạn gái của anh, mà cô ấy là em họ của anh. Mẹ của Trịnh Mỹ Châu với mẹ của anh là hai chị em ruột. Năm xưa, gì ấy giúp đỡ anh rất nhiều, vì thế, anh cần phải giúp đỡ cho Trịnh Mỹ Châu."

Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân thay đổi trong chốc lát. Từ cười cợt đùa giỡn trở nên vô cùng nghiêm túc. Chuyện này anh phải nói rõ ràng, nếu không sau này tránh những sự việc sẽ phát sinh.

Tư Mộc hơi sững sờ! Cô ngây ngốc nhìn Bạch Hạo Vân. Em gái hay sao? Không phải chứ? Thảo nào nhìn hai người lại có nét giống nhau như thế, vậy mà Tư Mộc lại không nhận ra hai người họ là anh em mới đau chứ. Rồi dẫn đến cái hiểu lầm nghiêm trọng như bây giờ.

"Em gái?"

Tư Mộc lắp bắp phát ra tiếng.

Bạch Hạo Vân gật đầu. Phải, Trịnh Mỹ Châu chính là em gái của anh, người luôn giúp đỡ anh trong lúc khó khăn.

"Phải, Trịnh Mỹ Châu chính là em gái anh, chứ không phải là cái kiểu như em nghĩ đâu!"

Tư Mộc hơi bĩu môi nhìn Bạch Hạo Vân. Ai bảo anh không nói trước với cô, khiến cho Tư Mộc hiểu lầm một cách vô tình nghiêm trọng đến như vậy chứ. Nếu như Bạch Hạo Vân nói trước với cô thì mọi chuyện sẽ không đi đến nước này hay không? Tư Mộc cũng sẽ không phải sầu não mấy ngày liền như vậy. Đã thế, Bạch Hạo Vân còn ở đây muốn trách mình cô mới hay chứ lị!

Bạch Hạo Vân nhìn Tư Mộc bằng cái ánh nhìn đầy ôn nhu, khuôn mặt anh càng ghé sát gương mặt xinh xắn của người con gái. Khuôn mặt của hai người bây giờ đang vô cùng gần gũi, chỉ thiếu một chút nữa là môi chạm môi rồi.

Tư Mộc hiểu lầm cũng đúng thôi!

Ai bảo Bạch Hạo Vân không nói trước với cô đã cứ dính lấy Trịnh Mỹ Châu như vậy rồi, bảo sao Tư Mộc không hiểu lầm cho được. Còn nữa, với mấy cái lời nói của người giúp việc kia nữa, bọn họ không nói rõ ràng gì cả, khiến cho Tư Mộc càng thêm hiểu lầm hơn.

Thật ra, Trịnh Mỹ Châu là con gái của em ruột mẹ Bạch Hạo Vân, cũng chính là em gái của anh. Năm xưa, khi hai mẹ con anh gặp khó khăn, bà ấy đã cho hai người ở nhờ, cho mẹ con anh ăn, mặc mà không đòi hỏi một thứ gì cả. Mẹ của Trịnh Mỹ Châu, cũng chính là gì của Bạch Hạo Vân, là ân nhân mà cả đời anh báo đáp cũng không hết được.

Chồng gì ấy mất sớm, một mình gì nuôi nấng Trịnh Mỹ Châu đến ngày hôm nay. Đã thế còn tận lực giúp đỡ mẹ con anh mà không một câu oán than! Hơn nữa, Trịnh Mỹ Châu cũng rất tốt với anh, cô coi Bạch Hạo Vân như anh trai ruột của mình mà dốc sức giúp đỡ.

Nếu năm đó không có hai mẹ con của Trịnh Mỹ Châu thì không biết giờ này Bạch Hạo Vân sẽ ra sao rồi nữa! Vì vậy, Bạch Hạo Vân mới thân với Trịnh Mỹ Châu đến như vậy, thân đến mức dễ khiến cho người ta hiểu lầm về mối quan hệ giữa hai người.

Sau khi sang Mỹ du học một thời điểm, Bạch Hạo Vân cũng đưa Trịnh Mỹ Châu sang đó, cho cô ăn học đàng hoàng, không thể để công lao của gì tốn công vô ích được. Thế nên, hai người đã thân lại càng thân hơn.

Đầu tiên, Bạch Hạo Vân muốn để cho Trịnh Mỹ Châu ở cùng nhà với mình cơ cho an toàn. Nhưng cô gái kia quá cứng đầu nhất quyết không chịu sống chung nhà với Bạch Hạo Vân, cô muốn sống tự lập ở bên ngoài. Thế nên, Bạch Hạo Vân cũng không thể ngăn cản. Thỉnh thoảng, Trịnh Mỹ Châu có sang nhà của Bạch Hạo Vân chơi mà thôi!

Có lẽ chính vì thế nên những người giúp việc kia cũng hiểu lầm phần nào đó. Họ nói chuyện không rõ ràng, không nói rõ về quan hệ anh em máu mủ giữa hai người, đã thế còn thêm một câu mong Bạch Hạo Vân với Trịnh Mỹ Châu sẽ thành một đôi nữa chứ. Đây chẳng khác gì đang đổ thêm dầu vào lửa cả.

Thật ra, họ cũng chỉ muốn nói cho Tư Mộc về chuyện khi nhỏ Trịnh Mỹ Châu thường chơi với Bạch Hạo Vân mà thôi. Bọn họ cũng chỉ là người được nghe kể lại. Chỉ cái tội là trong số những người giúp việc kia lại không hề biết Bạch Hạo Vân với Trịnh Mỹ Châu là anh em nên mới vô tình nói ra câu đó.

Còn về việc mấy ngày trước Bạch Hạo Vân không về nhà là vì anh đưa Trịnh Mỹ Châu đi viếng mộ mẹ của mình. Gì ấy đã mất sau khi Trịnh Mỹ Châu sang Mỹ được năm năm rồi. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân lâu rồi cũng chưa đi thăm mộ mẹ của mình, nhân tiện đó anh cũng đi thăm mẹ của mình luôn.

Đáng lẽ ra chỉ mất có một ngày thôi, nhưng Bạch Hạo Vân có chuyện cần giải quyết liên quan đến công việc của mình, vì vậy anh phải mất ba bốn ngày mới giải quyết xong. Ai ngờ vừa trở về nhà thì đã nghe tin Tư Mộc gặp tai nạn, đang ở bệnh viện. Vì thế, Bạch Hạo Vân mới tức tốc lao nhanh đến bệnh viện, ai ngờ lại bắt gặp Bạch Duệ Thần ở đó.

Bạch Hạo Vân ngắm nhìn người con gái trong lòng mình một lúc lâu, anh đưa tay vuốt ve một vòng quanh khuôn mặt của người con gái. Giọng nói trầm ấm của Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng hỏi Tư Mộc.

"Sao, bây giờ hiểu rõ mọi chuyện rồi, em còn không thừa nhận là em đang ghen hay sao?"

Tư Mộc ngây ngô nghe Bạch Hạo Vân kể chuyện bỗng giật mình vì bị giọng nói của Bạch Hạo Vân kéo về thực tại. Cô thật không ngờ hóa ra Trịnh Mỹ Châu lại là ân nhân của Bạch Hạo Vân vậy mà cô lại nghĩ về mối quan hệ của hai người như vậy. Tư Mộc hơi quay đầu đi, cô không dám nhìn trực diện với Bạch Hạo Vân.

Nhưng Bạch Hạo Vân lại không cho phép Tư Mộc tránh né. Anh hơi nâng gương mặt của cô, không cho cô quay đi chỗ khác.

"Tư Mộc, em thích anh, đúng chứ? Đã đến nước này rồi em vẫn không chịu thừa nhận rằng trong lòng em có anh hay sao?"

Khuôn mặt của Tư Mộc hơi ửng đỏ. Cô cũng không biết phải trả lời Bạch Hạo Vân ra sao nữa. Cô thật sự không hiểu rõ, ở trong lòng của mình đang nghĩ gì cả, thế nên, cô không dám mở miệng trả lời Bạch Hạo Vân. Trái tim trong lồng ngực của Tư Mộc đập thình thịch thình thịch, ngay cả Bạch Hạo Vân cũng có thể nghe thấy.

Bạch Hạo Vân khẽ đưa tay đan xen vào những ngón tay của người con gái. Trong lòng của Tư Mộc có anh là anh đã rất vui rồi, không cần cô phải nói ra đâu. Bạch Hạo Vân cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của người con gái trong lòng của mình.

Tư Mộc cũng không hề phản kháng, cô cũng không biết trái tim của mình đang nghĩ điều gì. Nhưng cô lại không hề dãy dụa, mặc cho Bạch Hạo Vân muốn làm gì thì làm.

Ở dưới nhà lúc này, Trịnh Mỹ Châu cùng mấy người giúp việc kia đang xúm xùm lại tám chuyện gì đó, trông vô cùng rôm rả.

"Trịnh tiểu thư, cô có biết vì sao hôm nay cậu chủ lại xuống muộn như thế không?"

"Phải đó, mọi hôm đều xuống rất sớm mà!"

"Cả Tư tiểu thư nữa, sao hôm nay cô ấy xuống muộn thế? Hay là lên gọi nhỉ?"

Trịnh Mỹ Châu ngay lập tức ngăn cản mấy người kia lại. Bởi vì cô biết, trên đó đang diễn ra chuyện gì.

"Ấy, đừng làm như vậy! Mấy bác thông cảm, anh trai cháu lần đầu khai trai, sức lực hơi dư thừa chút! Kệ anh ấy đi, lúc nào xong ắt anh ấy sẽ xuống, đừng làm phiền hai bọn họ!"

#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play