Edited by HuongCullen

Trên hai tờ giấy khá to ghi rõ hai chữ trái phải, bị vo thành một cục. Cả đám người im lặng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay của chú Trọng, tờ giấy nằm trong lòng bàn tay đang nắm hờ lay động một phen, từ giữa không trung rơi xuống sàn nhà thủy tinh, lăn lông lốc hai vòng, rồi tản sang hai bên.

"Chọn đi."

Vương Phú Quý hít sâu một hơi, bàn tay khô đét đầy gân xanh đung đưa qua lại hai bên trái phải, rốt cục quyết định chủ ý, đưa về phía một khối cầu.

Không có người nói chuyện, tất cả mọi người đều đè xuống hô hấp, đôi mắt - trông mong nhìn chằm chằm viên cầu nhỏ trong lòng bàn tay Vương Phú Quý.

Mở khối cầu giấy ra, giữa những nếp nhăn trên tờ giấy lộ ra một chữ: Trái.

"Bên trái."

Lời này vừa nói ra, đoàn người nói không được đây là loại cảm giác gì, đối mặt với quyết định vô cùng khó khăn này. Cái loại quyết định khiến họ bồi hồi này cũng dần phai nhạt, chỉ còn lại chờ đợi, chờ đợi rốt cuộc phía trước, dành cho họ là tài phú hay là sát chiêu trí mạng.

"Các anh em, đi thôi!"

Tuy nói con đường phía trước đã xác định, nhưng không khí bây giờ khó có thể kiềm chế được sự thấp thỏm, dù sao riêng cái cơ quan ở mộ thất giả này cũng đủ để mọi người kinh sợ. Du Thần nhíu lông mi một cái ở giữa mộ thất hét lớn một tiếng, quát dẹp đường: "Dám đến nơi này người nào lại sợ chết? Muốn phát tài lại muốn an an ổn ổn sống, nằm mơ đi! Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy! Ngẫm lại mục đích chúng ta tới đây! Nghĩ tới những xấp tiền mặt màu đỏ, đường này chưa chắc đã là đường chết, là một nam tử hán thì đi theo tôi!"

Vài câu này không giống động viên mà giống như giải thích hơn, nhiều ít đả động vào lòng của người trong đây. Đã đến nơi này, người nào không phải thấy tiền là sáng mắt chỉ ham muốn lợi ích về mình? Một đám người nghĩ đến làm xong vụ này, là bản thân có thể hướng tới xa hoa truỵ lạc, rượu ngon mỹ nữ, tiền tài đếm không xuể, nhất hô bá ứng cuộc sống thư thái, mắt liền chậm rãi đỏ, hô hấp cũng thô trọng.

"Mông Điền, Nặc Mẫn, Trần Du Bắc, Báo Tử, Dưa Hấu, các ngươi năm người dẫn đầu, đi xuống trước, những người còn lại phân làm hai tổ, theo xuống phía dưới."

Du Thần thầm nháy mắt với Lam Túy, Lam Túy gật đầu. Hai người bọn họ không ngốc, chắc chắn sẽ không xung phong đi đầu xuống phía dưới dò mìn. Trước tiên đem ba người không ổn định sắp xếp ở nhóm đầu tiên, hai nhà sẽ mỗi nhà an bài một người tâm phúc theo, phái đến phía trước dò đường. Nếu như cái này là mộ đạo chính quy không có tình hình nguy hiểm bất ngờ, nếu có tình huống, Báo Tử và Dưa Hấu thân thủ cũng không tệ, còn có cơ hội trở về, nói lui một vạn bước, mặc dù quân tiên phong thoát khỏi sự cố, bọn họ cũng không đến nỗi toàn quân bị diệt toàn quân bị diệt chết ở bên trong.

Sự sắp xếp này rất ích kỷ, cũng rất ác độc, thế nhưng có thể mang đến lợi ích lớn nhất. Kỳ thực thích hợp dẫn đầu nhất là Đổng Trọng và Vương Phú Quý có kinh nghiệm phong phú nhất, thế nhưng hai người dù sao tuổi tác cũng đã cao, phản xạ và thân thủ so ra vẫn kém Báo Tử và Dưa Hấu, thứ hai Lam Túy và Du Thần cũng không nỡ hai vị trưởng bối mới trải qua phát sinh nguy hiểm này.

Bị sắp xếp như vậy, trên mặt người lộ ra một tia không tình nguyện, nhất là ba người Nặc Mẫn, Mông ĐIền và Trần Du Bắc. Thế nhưng đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đạo lý này ai cũng hiểu. Chỉ chốc lát, ba người ở giữa Báo Tử và Dưa Hấu cưỡng bách lôi kéo xuống, ma ma thặng thặng đi xuống cầu thang thủy tinh trong suốt.

Cầu thang rất hẹp, cũng rất khó xoay mình. Mặt đất lộ ra ngoài cái cửa động chỉ có thể chứa một nam nhân trưởng thành, đặc biệt là độ dốc càng lớn, một số chỗ gần như đạt 60 độ và trơn trượt khiến người ta không đi không được phải từ tốn mà cẩn thận. Theo đó năm người dần dần mất hút trong cửa động, những người còn lại đồng thời lui ra phía sau vài bước cách xa cái cửa động đen như mực, chỉ có tròng mắt không nhúc nhích chăm chú vào cái cửa động, phảng phất hy vọng có thể nhìn xuyên thấu qua cái cửa động, thấy rõ tất cả bố trí bên dưới.

Du Thần và Lam Túy không ngừng nhìn đồng hồ, năm phút đồng hồ trôi qua, phía dưới vẫn cứ không truyền ra bất cứ tin tức gì. Đang lúc bọn hắn chờ đến tâm phiền khí loạn, thậm chí cho rằng năm người đi xuống đã vô thanh vô thức biến mất, trong cửa động truyền đến một tiếng hô hoán mơ mơ hồ hồ.

Đúng là nói, không phải là tiếng kêu thảm thiết, đây rốt cuộc chí ít cũng là tin tức tốt. Du Thần nhào tới bên cái cửa động, liều mạng chiếu đèn pin mắt sói xuống, hướng về bên trong hô: "Tình hình phía dưới như thế nào?"

Trong địa đạo chật hẹp thanh âm của hắn không ngừng bị đàn hồi, biến thành tiếng ông ông muộn âm. Chỉ chốc lát sau phía dưới cũng truyền về tiếng ông ông đáp lời, tuy rằng hồi âm rất lớn, nhưng phía trên cuối cùng cũng có thể nghe rõ: "An toàn, một khối đất bằng phẳng!"

"Chỉ là một khối đất bằng phẳng? Có thông đạo và cơ quan hay không? Có mộ thất không?"

Câu hỏi ông ông lần thứ hai truyền xuống, nhưng đường hầm quá dài, hồi âm quá nặng, nói dài quá phía dưới sẽ không dễ nghe rõ, lần này Du Thần liền hô ba lần, phía dưới trả lời lại một câu: "Có đường!"

Mười mấy thước dưới lòng đất, điện thoại di động còn có vô tuyến điện và vân vân không dùng được, hơn nữa đường hầm khúc khuỷu, tia sáng đèn pin cũng không thể chạy thẳng, bọn họ chỉ có thể liên hệ bằng cách nguyên thủy: Thông tin chỉ có thể dùng trạng thái rống to. Phía trên bốn người dẫn đầu hợp lại tính toán, như vậy không được, căn bản không biết rõ tình huống. Bất quá nếu tiểu đội năm người tiên phong tài năng ở tài năng ở phía dưới hựu hống hựu khiếu, nói rõ không có gì nguy hiểm. Vì vậy sau khi thương lượng, phía trên mười người quyết định tất cả mọi người xuống phía dưới.

Lần này không có lại từng nhóm xuống nữa, từng người kế tiếp nhau chui vào thông đạo. Cầu thang so với trong tưởng tưởng càng trơn trượt hơn, lại càng không dễ đứng thẳng, bởi vậy bọn họ mỗi một bước đi được đều cẩn thận từng li từng tí, miễn cho nhất cá bất lưu thần trượt chân không minh bạch mà ngã chết, Du Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao nhóm đầu tiên đi xuống lâu như vậy.

Trong đường hầm không khí có chút không sạch sẽ, nhưng không trở ngại hô hấp, chỉ là lối đi nhỏ hẹp gò bó xung quanh, để cho bọn họ cảm thấy đặc biệt áp lực. Phía dưới năm sáu thước có một khúc cua ngoặt, độ dốc của cầu thang bắt đầu hòa hoãn, thủy tinh trải ở vách động cũng không có, chỉ còn lại tầng đất đã được mài trơn nhẵn. Đi được một đoạn, mới thật sự có chút giống hình dáng mộ đạo.

Quẹo liền năm lần, lúc này cầu thang hầu như chỉ như sườn dốc thoai thoải, vách động cũng càng ngày càng rộng, từ một người mở rộng thành khổ ba người, Lam Túy và Du Thần dẫn đầu càng chạy càng nhanh, ở đoạn quẹo cuối cùng có tiếng người nói, phía dưới một mảnh rộng rãi, tiểu đội tiên phong sắp đèn pin chiếu sáng giống như ban ngày trên mặt đất.

Lam Túy và Du Thần đi hết bậc thang cuối cùng, ngẩng đầu phát hiện ra khỏi cửa mộ đạo này vẫn là một mộ thất ngăn nắp, chỉ có mộ thất này so với cái phía trên nhỏ hơn một vòng, nhiều nhất chỉ có ba mươi bình, cũng không bố trí xa hoa trên đỉnh, tuy rằng bốn phía cũng được mài trơn nhẵn một cách dị thường, nhưng không có thủy tinh, trang sức và những minh khí hấp dẫn lòng người kia.

Trung tâm mộ thất trưng bày tất cả dụng cụ cổ địa dùng để thờ cúng, mộ thất trừ cái cửa động bọn họ bước xuống ra, bên tường đối diện còn có một đại môn hình vuông chiều rộng chiều cao bằng hai người, hai bên đại môn bày ra bảy cái đỉnh đồng cao ngang hông, trong đỉnh còn lưu lại một ít tro tàn màu đen. Cánh cửa phía cuối đỉnh đồng dường như không có cửa đá niêm phong, bây giờ đã mở rộng ra, lộ ra lỗ hổng tối mịt, bên trong lại là ... một mộ đạo khác.

"Bên trong thế nào?" Không cần phải nói, cánh cửa này nhất định là năm người xuống trước mở ra, Lam Túy hướng Dưa Hấu hỏi.

"Chúng tôi mở cửa đi một đoạn ngắn, đại khái khoảng năm mươi thước, rồi trở lại. Không gặp phải chuyện gì, là mộ đạo thông thường." Dưa Hấu trả lời.

Lam Túy gật đầu, đi tới bên hai tường hoàn chỉnh, ngẩng đầu dùng đèn pin kiểm tra. Đi đến gần mới phát hiện trên vách tường không bằng phẳng như nhìn từ xa, mà mơ hồ có khắc bích họa. Chỉ là những nét khắc trên bích họa không còn rõ nét, nét khắc cùng với màu vẽ, là những vét khắc khiêm tốn rất nông, khắc ra đường nét bên trên vẽ thêm chút màu sắc, bởi vậy khoảng cách khá xa sẽ rất khó phát hiện. Bích hoạ đại thể chia làm bốn bộ phận, một phần là một nữ tử kéo một đoạn tay áo xoay người múa, bốn phía đều là nhạc sư tay cầm các loại nhạc khí. Bộ phận thứ hai là một nữ tử một mình đứng ở trong bụi hoa, bốn phía trăm hoa đua nở, thần tình đạm mạc, mắt nhìn về phương xa. Bộ phận thứ ba, lại có rất nhiều nhân vật, đám người nhốn nháo, vây quanh một chiếc xe ngựa gì đó, nhưng phía sau xe ngựa này cũng mở rộng, phía trên là một cái đài, nằm trên đài là một nữ tử thần thái điềm tĩnh, bốn phía vẩy đầy các loại hoa. Bộ phận thứ tư giống vậy rất nhiều người, cùng bức thứ ba có chút không đúng, bức thứ tư mọi người đều đồng dạng quỳ xuống, chỉ có hai người không giống với họ. Một là nữ tử như cũ ngủ ở trên bình đài của xe ngựa, một là nam nhân đầu đội cao quan mặc trường bào tương tự của Bắc Mông. Nam nhân đi tới bên cạnh nữ tử, khéo tay phủ ở trên mặt nữ tử, một tay nắm chặt tay của cô gái, trên mặt tràn đầy đau thương phẫn hận.

Bốn bức họa này tuy rằng đường nét giản đơn khiêm tốn, nhưng mỗi người, mỗi vật và cảnh sắc đều được khắc rất sống động, đó có thể thấy được cũng không phải bích hoạ làm bừa phổ thông. Từ trong bích họa điểm tương đồng duy nhất là ở nữ tử đạm mạc kia, điều này làm cho Lam Túy càng chắc chắn phán đoán trong lòng.

Nếu như không đoán sai, nữ nhân trên bích họa này chính là chủ nhân mộ thất, Lan phi Hạ Lan Phức.

Thế nhưng người đàn ông kia là ai? Nhìn hắn thần tình đau thương, bức họa thứ tư được mọi người cung kính như vậy, người đàn ông này khẳng định thân phận không thấp, lẽ nào vị này là huynh trưởng của Lan phi, quân vương của Bắc Yến?

Lam Túy nhìn mấy bích họa này trong đầu đã có đủ loại phán đoán. Nhìn lại một chút Quân Y Hoàng ở bên cạnh giống như cô ngửa đầu tỉ mỉ quan sát, Lam Túy dùng âm thanh thấp giộng hỏi: "Quân Quân, nàng ta đúng hay không chính là Lan phi?"

"Ừ."

Quân Y Hoàng kinh ngạc nhìn bích hoạ, rồi ngây ngẩn, bức thứ ba và thứ tư, tuy rằng khi xưa không thấy, nhưng Quân Y Hoàng có thể đoán được là quá trình sau khi Hạ Lan Phức bị đưa về Bắc Mông an táng. Cố nhân năm xưa, hôm nay gặp lại, nhưng là một người an táng ở nơi thâm sâu, một người lại bị nhốt ở nhân thế, không thể không làm người ta thở đài.

Lam Túy và Quân Y Hoàng không chú ý, theo sau các nàng xuống là Bạch Tố Hà, nhìn chằm chằm vào bích họa, trong lòng càng không ngớt kích động. Người trong bức họa mặc dù chỉ được phác họa vài nét, nhưng thần thái đều hiện rõ, nhất là bức thứ nhất, điệu múa kia cùng với vị Hạ Lan Phức trong mộng cơ hồ được tái diễn. Nếu không phải là Bạch Tố Hà trời sinh tính cách nội liễm, sẽ không thể nào không kinh hô thành tiếng.

Cùng với Bạch Tố Hà nội liễm bất đồng là Mông Tranh ở phía sau nàng, Mông Tranh từ khi thấy rõ bức thứ nhất, tựa hồ như nhào tới trên bức họa, hai mắt tròn vo nhìn chằm chằm mỹ nhân như tiên nữ giáng trần trong bích họa, trong mắt lộ ra sự chua xót cùng đau đớn mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra, nàng nói không nên lời là vì cái gì, nhưng mà chỉ là vài bức họa mà lại khiến nàng muốn khóc lớn một trận, loại cảm giác khắc khoải đau đớn này, quả thực không lời nào có thể tả được.

"Mệnh này đã tận, nhưng ngẫm lại sinh ra vốn đã vậy, đời đời kiếp kiếp, không cùng người gặp lại!"

Trong đầu mơ hồ hiện lên lời nói kia, hàm chứa tuyệt vọng, hàm chứa bi thương cực độ, là ai? Là ai? Nói ra lời quyết tuyệt như vậy?!

Như vậy phun ra máu tươi, như vậy diễm lệ, như vậy chướng mắt, dường như muốn đem lòng của nàng lôi ra đến đau nhức, thân ảnh uể oải trên mặt đất, bờ môi anh đào dính cơ số máu tươi, đôi mắt bình thưởng đạm mạc nhưng vĩnh viễn ẩn chứa nhiệt hỏa kia chậm rãi nhắm lại, người kia, cứ như vậy không lưu luyến chút nào, tuyệt tình tiêu sái.

Từ bỏ tất cả!

Kể cả nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play