*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edited by HuongCullen.

Hiện tại có một bạn mới phụ mình edit là HuongCullen, thiệt là đỡ cho mình nhiều lắm. Phần vì đi làm bận rộn nên k có nhiều thời gian dịch, phần vì lười nữa. Hy vọng mọi người sẽ ủng hộ sự đóng góp, chia sẻ và edit của bạn ấy nhé ^^


Ngoài cửa, Lam Túy và Du Thần tranh chấp với nhau, nhưng ở bên trong, chú Trọng và Vương Phú Quý lại hợp tác rất vui vẻ thuần thục.
Cả hai đều là các lão cao thủ dạn dày kinh nghiệm xuống đất, biết rõ các cạm bẫy dưới đất ghê gớm cỡ nào, vì vậy chẳng cần nói gì, hai người chỉ nháy mắt ra hiệu với nhau một cái, là đã vô cùng ăn ý như đã hợp tác từ rất lâu rồi, hiểu rõ ỹ nghĩ của đối phương.
Vì thế không hề có bất kỳ âm thanh nào vang lên, họ cố nén hơi để giảm nhịp thở xuống mức thấp nhất, rồi hai người bắt đầu từ cánh cửa Thất Tinh, một trái một phải, lấy quan tài thủy tinh nằm ở giữa mộ thất làm ranh giới, một tay cầm đèn pin hiệu Wolf-eyes cỡ lớn, tay kia giơ cao dao quân dụng, hết sức cẩn thận chia ra hai bên tiến hành tìm kiếm.
Họ không chạm vào bất cứ đồ vật gì bên trong cánh cửa, thậm chí mỗi một bước chân cũng phải thăm dò nhiều lần rồi mới tiến lên phía trước. Người ở ngoài cửa nhìn các động tác của chú Trọng và Vương Phú Quý sẽ thấy giống như họ đang diễn một bộ phim câm slow-motion trắng đen rất thịnh hành vào thời Trung cổ, im lặng phăng phắc, trông vô cùng hài hước.
Thế nhưng hai người bên trong cánh cửa không cảm thấy hài hước một chút nào, đèn pin Wolf-eyes của họ quét liên tục không ngừng về bóng tối phía trước, để không bỏ qua bất cứ nguy cơ nào có thể dẫn tới họa sát thân. Cùng lúc đó, mặc dù hai người có tính cách rất điềm tĩnh lão luyện, cũng không khỏi kinh ngạc thán phục trước khu vực mà ánh đèn pin vừa chiếu qua, đến nỗi Vương Phú Quý cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình - xa hoa tinh xảo đến nhường này, mà lại là một mộ thất giả sao?
Chờ hai người đi qua hết mỗi một tấc bên trong mộ thất, rồi lại chờ thêm một lúc lâu không thấy tiếng động nào khác thường, họ mới giơ tay ra dấu cho những người đang ở ngoài cửa đi vào, rồi lập tức không hẹn mà cùng quay lại trước quan tài thủy tinh, đứng khuỵu gối cầm đèn pin kiểm tra tỉ mỉ.
Hai người Lam Túy và Du Thần đang ở gần sát cánh cửa, vừa nhìn thấy dấu hiệu liền lập tức bước vào mộ thất. Bên trong mộ thất vẫn nồng nặc mùi thịt. Cánh cửa Thất Tinh đó dường như rất kín hơi, lúc còn đứng ở ngoài, bọn họ hoàn toàn không hề ngửi thấy cái mùi này. Nhưng sau khi bước vào trong, mùi thịt bị lửa nướng chín thậm chí là cháy khét, hết thảy xộc thẳng vào mũi Lam Túy, cô tần ngần một lúc rồi lập tức nhớ ra đây là mùi gì, ngay tức khắc mặt cô biến sắc rồi quay đầu nôn khan.
Tuy sắc mặt Du Thần trông cũng không khá khẩm gì mấy, nhưng dẫu sao vẫn nhịn xuống được, hắn đi theo Vương Phú Quý ngồi xổm bên quan tài thủy tinh, hỏi nhỏ: "Chú Vương, nằm trong này thật sự không phải chủ nhân ngôi mộ sao?"
Ba ánh đèn pin cực mạnh chiếu thẳng vào quan tài thủy tinh ở cự ly gần, vì thủy tinh có tính khúc xạ ánh sáng nên càng khiến nó ánh lên muôn vàn màu sắc, rực rỡ lạ thường. Chiếc quan tài thủy tinh này mới nhìn thoáng qua sẽ thấy nó rất mờ đục, chất thủy tinh không được trong suốt và tinh khiết như cánh cửa Thất Tinh bên ngoài, nhưng khi đến gần nhìn thật kỹ, Du Thần mới phát hiện thực tế chiếc quan tài thủy tinh này có hai lớp. Tuy nhiên hai lớp thủy tinh này cũng không hề gây trở ngại cho việc nhìn thấy rõ đồ vật ở bên trong quan tài, một nửa thi thể nằm trong quan được ngâm trong một dung dịch trong suốt màu vàng nhạt, đó là một xác ướp ướt* của nữ được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh.
[Xác ướp ướt: là xác ướp vẫn còn đầy đủ nội tạng, ngoại hình hoàn chỉnh, cơ thể đầy đặn, da dẻ còn tính đàn hồi, các khớp của tứ chi vẫn có thể cử động. Còn một loại là xác ướp khô, sẽ bị lấy hết nội tạng, toàn thân khô đét, da dẻ nứt nẻ dính chặt vào xương, bụng hõm xuống...]
Mái tóc dài của xác ướp được búi cao, kiểu tóc tinh xảo vẫn được giữ nguyên khi nhập quan, y phục vì bị ngâm nước trong thời gian dài nên không thể nhận ra màu sắc vốn có, nhưng có thể nhìn ra được kiểu dáng cơ bản, là loại trường bào các quý tộc phương Bắc thường hay mặc thời Ngũ đại thập quốc. Thứ làm người ta chú ý nhất ngay khi vừa nhìn vào đến nỗi không thể dời mắt đi lại không phải là cái xác ướp hoàn chỉnh ngàn năm không rữa cùng với kiểu dáng trang phục tượng trưng cho thân phận địa vị của bà, mà là chiếc vương miện cài tóc* cẩn đầy đá quý cài trên đầu cùng các loại trang sức đủ màu đeo từ cổ, ngực, eo xuống tới cổ chân. Thậm chí phần đáy quan tài bên dưới lớp dung dịch màu vàng nhạt còn chứa đầy một lớp trân châu óng ánh, bóng loáng, to cỡ ngón tay trỏ, những viên trân châu này có kích thước gần như bằng nhau, chúng phát ra quầng sáng mờ mờ màu trắng sữa, cho dù là lớp dung dịch đó cũng không thể giấu đi vẻ đẹp hoàn hảo không chút tì vết của nó.



"Chú Vương, đây thật sự không phải là chủ nhân ngôi mộ sao?" Cho dù lúc ở ngoài cửa Du Thần đã thấy tình hình đại khái bên trong quan tài, nhưng khi hắn nhìn kĩ càng hơn, vẫn có chút không dám tin.
Với mắt nhìn của Du Thần, hắn đương nhiên nhìn ra được, những thứ nằm trong quan tài không có lấy một món thứ phẩm, càng không có hàng giả. Bất kì một món nào nằm bên trong, nếu đem ra thị trường đồ cổ hiện nay đều có giá trị liên thành, đủ làm người ta điên cuồng!
"Đồ tốt phải không?" Vương Phú Quý chép miệng, ha ha cười nhạt hai tiếng: "Không tốt sao có thể làm người ta phát cuồng? Không tốt sao có thể khiến người ta hoàn toàn mất đi lý trí mà liều mạng mở nắp quan tài? Nếu không đủ chói mắt, cơ quan trong này làm sao hại chết người được!"
"Nhưng mà cơ quan ở đâu? Chiếc quan tài này hoàn toàn trong suốt, căn bản không thể giấu được dấu vết và quỹ đạo chuyển động của dây đồng lẫn chốt lò xo."
Vương Phú Quý gật gật đầu, nhưng không trả lời Du Thần, trái lại ông quay qua nói với chú Trọng ở đối diện: "Lão Đổng, nhìn ra được gì không?"
"Lão Vương, sao ông còn phải hỏi đố tôi nữa vậy" Chú Trọng ngồi xổm tại chỗ, nói với Lam Túy đang khom lưng liên tục thở dốc: "Tiểu Túy, đừng nôn nữa. Con mau qua đây, chú nói cho con biết cơ cấu của quan tài này."
Lam Túy đã có phần thích ứng với mùi thịt cháy khét bên trong mộ thất, cô cố nén cảm giác buồn nôn ngồi xổm kế bên chú Trọng, hắng giọng nói: "Mau nói đi, chú đừng có lấp la lấp lửng nữa"
"Quan tài này có hai lớp, mọi người hẳn cũng thấy rồi." Những người có gan lớn cũng lục tục lại đứng vây quanh quan tài, người nhát gan thì đứng ngoài cửa trông chừng, cả đám người không hẹn mà gặp, cùng chằm chằm nhìn vào chiếc quan tài thủy tinh nằm gần ngay trước mắt, ánh mắt tràn đầy lòng tham. Chú Trọng nghiêm khắc liếc họ một cái, nói: "Không muốn làm thịt nướng thì đừng có táy máy tay chân, đàng hoàng một chút cho tao. Cơ quan này nói ra thì cũng đơn giản, tức là nằm xen giữa hai lớp thủy tinh còn có một lớp nữa"
"Trong sách cổ ghi lại trong mộ có một loại cơ quan, gọi là 'Phượng Hoàng niết bàn'. Tên nghe thì rất hay, thế nhưng ai gặp tất phải chết. Loại cơ quan này nói chính xác thì không phải là cơ quan, chỉ là trên mặt đất và các bức tường của mộ thất đều được bôi đầy một loại dầu đốt khó bay hơi có điểm bắt lửa* thấp, khi gặp không khí sẽ lập tức bốc cháy, bởi vậy quá trình sơn quét loại dầu này cực kỳ tàn nhẫn, cần đưa số lượng lớn công nhân mang theo loại dầu này nhốt bên trong mộ thất, sau đó người ở ngoài sẽ bịt kín cửa lại. Sau khi cửa mộ bị bịt kín, công nhân ở trong sẽ mở các thùng chất đốt đã được đậy kín, rồi quét chất đốt này lên xung quanh mộ thất."
[Thông thường bản thân nhiên liệu lỏng không cháy, nhưng sau khi bay hơi, hơi nhiên liệu sẽ trộn lẫn với không khí làm thành hỗn hợp dễ cháy. Điểm bắt lửa liên quan đến nhiệt độ để nhiên liệu lỏng có thể biến thành hơi trộn lẫn với không khí thành hỗn hợp cháy. Ví dụ điểm bắt lửa của dầu hoả từ 28 – 45°C. Những chất lỏng có điểm bắt lửa lớn hơn 45°C là những chất cháy được. Những chất có điểm bắt lửa từ 22 – 45°C thuộc loại chất dễ cháy. Các chất có điểm bắt lửa nhỏ hơn 22°C thuộc loại chất cháy nguy hiểm, cồn có điểm bắt lửa là 1°C thuộc loại chất cháy nguy hiểm. Xăng có nhiệt độ bắt lửa thấp hơn khoảng trên dưới -46°C, thuộc loại chất cháy rất nguy hiểm]
"Loại dầu đốt này gặp không khí sẽ cháy ngay lập tức, vậy há chẳng phải là..."
"Không sai, lúc mới bắt đầu, những chỗ đã quét còn ít thì không sao, đợi đến khi mộ thất được quét quá nửa, công nhân không còn chỗ đặt chân, chỉ có thể đứng lên những chỗ đã quét dầu đốt rồi bị thiêu sống thôi." Chú Trọng mặt không cảm xúc tiếp tục nói: "Hơn nữa loại dầu đốt này cũng cần không khí để cháy, đợi đến khi tất cả khí oxy trong mộ thất bị cháy hết, dần dần sẽ hình thành trạng thái chân không. Đây chính là lí do vì sao phải cần đến số lượng lớn công nhân, vì bọn họ cần phải nhanh chóng quét xong toàn bộ mộ thất trước khi bị chết ngạt. Sau khi khí oxy trong mộ thất bị cháy hết, toàn bộ mộ thất sẽ hình thành trạng thái chân không, đám cháy cũng sẽ tự nhiên tắt. Nhưng nếu sau này có mộ tặc bước vào trong mộ thất, không khí cũng theo đó tràn vào, lửa sẽ bùng phát một lần nữa, thiêu sống kẻ trộm mộ ở bên trong, đồng thời tất cả đồ tùy táng của chủ nhân ngôi mộ cũng sẽ vùi trong biển lửa, thà rằng ngọc đá cháy thành tro bụi, cũng tuyệt đối không để thi hài của bản thân cùng đồ tùy táng rơi vào tay mộ tặc."
"Cái này không phải có hơi giống Phục Hỏa mộ* sao?"
[Phục hỏa mộ: Mộ sử dụng Phục Hỏa, là 1 trong sáu loại cơ quan chống trộm mộ tàn độc nhất, khiến kẻ trộm chỉ có đi không có về. Cái gọi là phục hỏa, tức là sẽ có những ngọn lửa bay bất thình lình xuất hiện trong không trung, có thể thiêu chết kẻ trộm mộ. Phục Hỏa mộ là một cách mai táng đặc trưng của khu vực phía Nam Trung Hoa. Nguyên nhân làm ngọn lửa xuất hiện có thể xuất phát từ cơ quan nằm ẩn trong mộ, làm hình thành một loại khí dễ cháy là khí mê tan.]
"Có thể là cùng một loại, nhưng Phục Hỏa mộ chủ yếu dùng để đối phó với mộ tặc, một khi chất khí trong mộ cháy hết thì sẽ trở nên vô dụng, nó chỉ dùng được một lần. Còn loại Phượng Hoàng niết bàn này lợi hại hơn nhiều, tuy mang hàm ý niết bàn tái sinh, nhưng thực tế lại là chết cùng nhau, chủ nhân ngôi mộ thà để hài cốt cháy rụi, cũng không muốn bị mộ tặc làm nhục, bởi vậy loại cơ quan được ghi chép trong quyển sách kia chỉ được dùng trong mộ của các tướng quân có tính cách kiên cường bất khuất."
[Phượng Hoàng niết bàn: đây là câu nói ví von đến sự tái sinh của Phượng hoàng từ đống tro tàn. Phượng Hoàng được xem là sứ giả hạnh phúc của nhân gian, cứ mỗi 500 năm, nó sẽ mang theo tất cả nỗi sầu muộn cùng với thù oán của nhân gia, lao mình vào lửa tự thiêu, lấy sinh mệnh và cái kết tuyệt đẹp để đổi lấy niềm hạnh phúc vui vẻ của con người. Sau khi trải qua sự tôi luyện cùng thống khổ cùng cực, Phượng Hoàng mới có thể tái sinh, càng trở nên hoàn mỹ hơn, rực rỡ hơn.]
"Vậy ý của chú tức là đám cháy vừa nãy chỉ cháy một lần thôi, sau đó sẽ không cháy nữa?" Hiển nhiên là phần lớn người trong nhóm chẳng hề quan tâm đến nguyên lý của loại cơ quan này, họ chỉ tập trung vào một điểm họ mong muốn nhất -- bất kể là Phục Hỏa mộ hay là Phượng Hoàng niết bàn, thì khi cháy hết nhiên liệu sẽ không thể sử dụng được nữa.
Vừa nói ra câu này, ba gã thủ hạ của giáo sư Trần và hai gã Bắc Mông ngay lập tức phấn chấn hẳn lên, ngay cả người làm của Du gia - Báo Tử và người của Lam gia - Dưa Hấu cũng không nhịn được niềm vui hiện trên khóe mắt, liền rục rịch muốn hành động.
"Một đám ngu! Bây giờ chính là cơ hội tốt cho tụi bây học hỏi kinh nghiệm, từ sáng tới tối chỉ biết tiền tiền tiền, đồ tùy táng đồ tùy táng đồ tùy táng, thật chả khá nổi!" Chú Trọng tận tình giải thích cả nửa ngày rốt cuộc chẳng ai thèm để ý, làm chú vừa mất mặt vừa chán chường cái đám vô dụng không thể đào tạo nữa này, mặt chú lập tức dài ra: "Lo mà quản tay chân tụi bay, nếu loại cơ quan này chỉ cháy một lần vậy tao còn dông dài làm cái rắm gì!"
"Cơ quan trong mộ thất này được biến đổi từ Phượng Hoàng niết bàn, nhưng tàn độc và hoàn mỹ hơn so với Phượng Hoàng niết bàn. Người ta không bôi chất đốt trực tiếp vào bề mặt bên trong mộ thất, mà họ bơm chất đốt vào các viên gạch ở trong mộ. Nếu như vừa rồi chúng ta quyết định đào một đường hầm khác, lỡ như đào nhầm phải phần gạch có chất đốt, một khi đục vào đó, chắc chắn chúng ta đều sẽ chết cháy trong đường hầm. Về phần cái quan tài thủy tinh này, chỉ là một mồi nhử. Mọi người cũng đã thấy, thực tế quan tài thủy tinh có hai lớp, lớp bên trong là quan, lớp ngoài là quách. Mộ tặc vừa bước vào mộ thất, nhìn thấy nhiều đồ bồi táng như vậy, theo trực giác đương nhiên sẽ mở nắp quan tài. Một khi nắp quan tài di chuyển, sẽ tác động đến cơ quan được bố trí sẵn nằm giữa quan và quách."
"Nhưng đâu có cơ quan? Rõ ràng tất cả đều trong suốt, căn bản không hề có chốt lò xo và dây đồng nào hết!"
"Chú Trọng, cơ quan mà chú nói, là lớp nước nằm giữa quan tài?" Lam Túy và Du Thần ở gần nhất, hai người lắng nghe kỹ càng lời chú Trọng giải thích nhất. Lam Túy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quan tài thủy tinh trong suốt, cuối cùng phát hiện ra manh mối.
Trong lớp thủy tinh nằm giữa quan và quách, có một lớp nước trong suốt có mực nước xấp xỉ với mực nước của dung dịch màu vàng ngâm thi hài. Vì là chất lỏng trong suốt, lại có dung dịch màu vàng bên trong quan tài che khuất, cho nên vô cùng khó phát hiện. Trong chất lỏng này, Lam Túy còn phát hiện được mấy sợi tơ mảnh trong suốt, còn mảnh hơn cả sợi tóc, có hơi giống tơ nhện, một đầu dẫn lên một góc ở phía trên, ở một vị trí rất khó phát hiện, nối liền với nắp quan tài, một đầu thì dẫn sâu vào bên trong bệ thủy tinh nằm dưới đáy quan tài.
Nhìn thấy cái này, Lam Túy cơ hồ đã nắm rõ được nguyên lý của cơ quan này: "Chỉ cần mở nắp quan tài sẽ tác động đến sợi tơ bên trong nắp quan, khởi động cơ quan được khảm trong lòng đất, chất đốt trong các viên gạch sẽ chảy ra, đúng không?"
"Đúng hơn phân nửa, trên thực tế cơ quan này đượ chia làm ba bước. Bước đầu tiên là mồi nhử, bao nhiêu đồ tùy táng như vậy, không thể có kẻ trộm mộ nào nhìn thấy mà lại không động lòng, ngoảnh mặt lờ đi. Bước thứ hai là dung dịch bên trong quan tài, các dung dịch này có lẽ rất dễ bốc hơi, vừa gặp không khí sẽ lập tức bốc cháy, những kẻ trộm mộ đang vây quanh quan tài sẽ bị thiêu cháy không kịp trở tay. Bước thứ ba mới là sợi tơ nằm trong dung dịch, những sợi tơ này một mặt được nối với cửa Thất Tinh, vừa chạm vào nó, cửa sẽ lập tức đóng lại, mặt khác nó được nối với gạch trong mộ, khi giật chốt ra sẽ làm cho chất đốt từ trong gạch tràn ra ngoài, đồng thời khi cái chốt bị giật ra, nắp quan tài cũng sẽ tự động bị sợi tơ kéo về vị trí cũ, bảo toàn nhiên liệu bên trong, để lần sau tiếp tục sử dụng. Mộ thất này không chỉ có cửa mà ngay cả trên trần và tường cũng đều có một lớp thủy tinh, bằng cách này thì dù có cháy nhiều lần cũng khó để lại dấu vết, không giống với các mộ thất thông thường sẽ dễ bị lửa ám đen."
"Từ lúc mở cánh cổng đồng cho đến khi đối mặt với cửa Thất Tinh, chính là một cái bẫy?" Du Thần rùng mình một cái, biến sắc nói.
"Không sai, loại cơ quan này nói ra thì không có gì phức tạp, nhưng để sắp đặt được chính xác thì bất kể là khía cạnh tâm lý con người hay về mặt kĩ thuật, hiệu quả cùng với khả năng có thể sử dụng lại nhiều lần, đều được suy tính vô cùng chu toàn. Chỗ thiếu sót duy nhất chỉ có những bộ hài cốt trước đó bị lửa thiêu cháy đến biến dạng" Vương Phú Quý chỉ chỉ vào những cục than đen thui đã không còn nhận ra được là gì đang dính chặt vào mặt đất xung quanh, thở dài nói: "Chỉ có điều đứng trước mớ đá quý trên cửa và châu báu bên trong quan tài, ai lại chú ý đến mấy thứ quỷ quái đen sì sì trên mặt đất cơ chứ? Nếu không phải nhờ Bố Nhật Cổ Đức thì chúng ta chết chắc rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play