*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Khanh Khanh!"
Bạch Tố Hà chợt giật mình choàng tỉnh, cô ngồi bật dậy, trước trán liền đụng vào cái gì đó ngay bên trên kêu một cái 'cốp'. Bạch Tố Hà sợ đến xanh mặt, theo phản xạ cô liền kết ấn định đưa về phía vật thể, nhưng lại nghe thấy vật thể bất minh đó sau khi bị đụng mạnh liền khóc thút thít 'hu hu hu'.
Cô nín thở mở ngọn đèn trong căn lều vải, mới phát hiện ra cái gọi là vật thể bất minh chính là Mông Tranh mà lẽ ra giờ này phải đang ngủ say.
Mông Tranh ôm lấy trán không ngừng 'ui da, ui da' than đau, nét mặt Bạch Tố Hà sa sầm xuống: "Vừa nãy cô đang làm cái gì?!"
"Khanh Khanh là ai vậy?" Mông Tranh đau đến không tả nổi vậy mà vẫn có thể vừa rên rỉ vừa tranh thủ mở miệng hỏi.
"Liên quan gì tới cô!"
"Lẽ nào là bạn trai của chị?" vẻ mặt u ám của Bạch Tố Hà cũng không thể dập tắt sự hiếu kỳ của Mông Tranh, cô bé ngập ngừng lại nói: "Mà cũng không đúng ah, cái tên này nghe không giống tên con trai!"
"...." Trán Bạch Tố Hà liền nổi gân xanh, cố gắng đè xuống xúc động muốn đem cái sinh vật mặt mày ngu ngốc, lại không ngừng muốn hỏi cho rõ ngọn ngành đang ở trước mặt này ném ra khỏi lều.
"Lẽ nào là..."
Một cái gối căng phồng bay vèo qua, chính xác đáp xuống mũi Mông Tranh, thành công bịt lại cái miệng chu chu đang không ngừng thao thao bất tuyệt.
"Còn nói thêm một chữ nào nữa thì đi ra ngoài cho tôi" Bạch Tố Hà lạnh lùng nói rồi xoay người chui lại vào túi ngủ. Túi ngủ bị thiếu mất một cái gối nên ngủ không được thoải mái, cô đưa tay lên gối đầu, phiền muộn cạ cạ mặt lên cánh tay.
Hạ Lan Phức, Hạ Nhược Khanh.
Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì? Bạch Tố Hà có thể cảm nhận được rõ ràng sự hồi hộp và ham muốn trong cơ thể Hạ Lan Phức khi nàng đang tắm. Ít nhất đối với Hạ Lan Phức mà nói, nàng tuyệt đối không chỉ xem Hạ Nhược Khanh là chị em yếu đuối hay bạn bè thân thiết gần gũi đơn thuần.
Bạch Tố Hà vốn ngỡ rằng màn nhảy múa trên mặt nước đã kết thúc giấc mộng ly kỳ của cô, trên đường đến lăng của Lan phi cô cũng từng âm thầm tự trách bản thân sao lại đem một giấc mơ đi tin là thật, chủ động gia nhập vào chuyến đi của Lam Túy. Nhưng cô không ngờ đêm hôm nay giấc mơ đó lại tiếp tục, lại còn khiến cô trở tay không kịp.
Khanh Khanh, Hạ Nhược Khanh...
Cô gái với dung mạo yếu đuối mỏng manh, tính tình khôn khéo này, rốt cuộc trong giấc mơ của cô, nàng đóng vai trò gì?
Đủ mọi suy nghĩ dồn dập kéo đến, quay cuồng trong tâm trí Bạch Tố Hà, chẳng bao lâu thì cô lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, giấc ngủ này, khi tỉnh dậy trời đã sáng hẳn.
Cô ngồi lên túi ngủ, híp mắt nhìn ánh mặt trời bên ngoài rọi vào lều. Trong lều đã không còn ai, tay chân Mông Tranh thế mà nhẹ nhàng hơn dự liệu của Bạch Tố Hà, cứ thế ra ngoài mà không làm cô thức giấc, điều này càng khiến cô mang thêm lòng phòng bị với cô gái lúc nào cũng vờ như ngây ngô này.
Cô vừa mở dây kéo lều, một cục gì đó lạnh buốt liền rơi vào trong lều, một cục trắng tinh mềm mại như bông, đọng lại dưới mặt lều bằng nhựa. Bạch Tố Hà kinh ngạc một lúc rồi tiếp tục kéo dây kéo, ập vào mắt cô là một vùng trắng xóa, tối qua rõ ràng đã rơi một trận tuyết lớn, toàn bộ nền đất vàng của thảo nguyên mênh mông giờ đã bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Ngọn lửa chính giữa mấy túp lều vẫn đang cháy phừng phực, hai tên người làm Lam gia đang quây quanh ngọn lửa nhóm bếp nấu ăn. Bạch Tố Hà đi qua chào bọn họ, mới biết Lam Túy và chú Trọng đang ở trong căn nhà đất phía bên tay trái cùng Du Thần và giáo sư Trần bàn bạc cụ thể chuyện xuống đất. Cô y theo lời bọn họ đẩy cánh cửa gỗ khép hờ được dựng lên tạm bợ, một luồng hơi nóng liền ập vào mặt, xen lẫn với một mùi khó mà diễn tả bằng lời, khiến cho nét mặt vốn dĩ đã không biết làm sao để ôn hòa hơn của Bạch Tố Hà càng thêm nhăn nhó.
Lam Túy nghe động tĩnh thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Tố Hà liền gật đầu chào: "Dậy rồi à"
Bạch Tố Hà đi vào không khiến bọn họ chú ý lắm, Lam Túy cau mày lại thật chặt nhìn đăm đăm vào sa bàn*, ánh mắt chăm chú tới nỗi dường như sắp đào luôn một cái hố trên đó.
[Sa bàn: một mô hình thu nhỏ về một đối tượng chủ thể nào đó nhằm phục vụ cho việc tìm hiểu, nghiên cứu... Trên thực tế, những sa bàn kiến trúc là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu hoặc làm mẫu]


"Đây là địa hình khu vực quanh đây, tôi đến đây tám ngày có lẻ rồi nhưng vẫn chưa tìm được địa điểm" Giáo sư Trần gõ gõ cái tẩu thuốc, lão chỉ vào hình vẽ trên sa bàn nói: "Loại đất trong phạm vi mười dặm quanh đây đều rất cứng chắc, xẻng rất khó đào xuống dưới. Xẻng của tôi cũng chỉ đào được bảy tám mét là sâu nhất rồi, sâu hơn nữa thì không đào được. Có mấy chỗ khi lấy xẻng xúc đất lên, trong đó có lẫn một ít cát mịn, mấy vị là người trong nghề, hẳn cũng biết được đất mà có lẫn cát có ý nghĩa gì"
"Bẫy cát?" đôi mày rậm đen của chú Trọng vặn vẹo lại thành một đống, chú nhìn qua Du Thần: "Du Thần, cậu thấy sao?"
"Sau khi ba tôi quay về thì hoàn toàn im bặt không nhắc gì đến chuyện xảy ra ở Gegengol. Khi đó ông bị thương, về chưa được hai ngày đã sốt cao, những gì tôi biết đều là nghe được lúc ông sốt mà mê man nói sảng"
"Nói như cậu nghĩa là ngoài địa điểm ra, cái gì cậu cũng không biết?" Du Thần vừa nói xong, lông mày chú Trọng thiếu chút nữa là dựng thẳng đứng.
"Tình hình ở đây cụ thể như thế nào, tôi thật sự không biết" Du Thần vẫn giữ giọng điệu rề rề: "Nhưng mà ba tôi biết là được rồi"
Hắn nói chuyện rất lưng lửng mập mờ, chú Trọng lập tức nổi giận: "Mẹ mày thằng nhãi chết tiệt, tới giờ mà vẫn còn giả vờ giả vịt ra vẻ ta đây"
"Chú Trọng, ngồi xuống trước đã!" Lam Túy cũng hết cách với tính cách thích giả vờ giả vịt của Du Thần mỗi khi gặp chuyện và tính khí nóng như lửa của chú Trọng, mới bực bội nói: "Anh Du, hiện giờ không phải lúc úp úp mở mở, chúng ta đều là người trên cùng một thuyền, tội gì phải làm chậm trễ thời gian của tất cả mọi người!"
"Tôi không có úp úp mở mở nha" Du Thần cười ha hả nói: "Mấy người cũng nghe vị giáo sư này nói rồi, ông ta đến đây tám ngày rồi còn chưa định vị được, mấy người hà tất phải phí sức vô ích? Cứ ngồi ở đây chờ là được rồi"
Giáo sư Trần bị nói thế thì tái mặt nhưng cũng không mở miệng phản bác, chỉ phì phèo ngồi rít thuốc, khiến cả căn nhà đều đầy mùi thuốc lá.
Lam Túy bất thình lình hiểu ra: "Anh biết được ám thị Mộc gia để lại để định vị?"
"Đây là bí quyết gia truyền của Du gia, thứ lỗi không thể truyền ra ngoài" Du Thần nhún vai: "Mấy vị tranh thủ thời gian mà ăn ngủ đi, với thời tiết này xem ra tối nay sẽ rơi một trận tuyết lớn. Ở Gegengol, từ tháng mười trở đi nhiệt độ sẽ giảm rất nhanh, ban đêm tuyết lớn, ban ngày lại tan ra thấm xuống đất rồi đông lại do nhiệt độ thấp, nên đất ở đây sẽ khó đào hơn bình thường gấp mười lần. Một khi tìm thấy địa điểm, chúng ta phải làm việc thâu đêm, nhanh chóng làm xong, nhanh chóng rời đi"
Tin tức đều nằm trong tay người khác, nhóm Lam Túy chỉ đành để mặc Du Thần giả thần giả quỷ khua môi múa mép. Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng rít thuốc của giáo sư Trần liên tục vang lên.
Có lẽ là cảm thấy buồn chán, giáo sư Trần phủi phủi quần áo đứng dậy đi ra ngoài. Lại yên tĩnh trở lại, Lam Túy đột nhiên hỏi: "Anh Du, hắn cũng thức thời mà đi rồi, anh nên nói ra ý nghĩ thực sự của anh rồi"
"Lam Túy, tôi thật sự không có ý nghĩ gì khác. Cho dù tôi chưa từng xuống đất cũng biết được bẫy cát là thứ gì. Những hạt cát sẽ được sao khô rồi chèn đầy trên dưới trái phải xung quanh huyệt mộ, mỗi một huyệt mộ trước tiên sẽ được chôn vùi trong cát rồi sau đó mới bắt đầu đắp đất lên. Thứ này vô cùng khó nhằn, đào một cái liền sụt, ngay lập tức cát sẽ chảy xuống lấp đầy cái lỗ chúng ta vừa đào được, nếu xui xẻo hơn còn có khả năng bị chôn sống trong cát. Hiện giờ cách nhanh nhất, tiện lợi nhất chính là tìm cái lỗ mà ba tôi đã đào, theo lộ trình ban đầu của ông ấy mà đi xuống dưới"
"Tôi không đồng ý" Chú Trọng trầm giọng nói: "Mộc gia hiện giờ có kết cục gì cậu biết rõ hơn chúng tôi, người làm nhà cậu dẫn theo đa phần đều chết trong đó. Rõ ràng đã biết đó là đường chết mà còn đi theo sau đít, vậy không phải là đầu óc có vấn đề thì là cái gì?"
Du Thần thế mà không hề tức giận, ngược lại hắn còn người: "Vậy ý của chú là?"
"Chúng tôi sẽ định vị một chỗ khác, tìm một đường khác để đi"
"Chú có chắc chắn được con đường mà chú tìm không phải là đường chết? Ít nhất ba tôi và Chu Viễn vẫn còn sống mà thoát ra ngoài, điều đó cho thấy con đường họ đã đi nhất định là có xác suất sống sót trở về"
"Mộc gia và Chu Viễn hiện giờ được xem là sống sót trở về?"
Chú Trọng nói chuyện không hề khách khí, tuy Du Thần vẫn đang cười nhưng nụ cười đã có chút gượng gạo.
"Chú Trọng, nói chuyện dễ nghe chút đi. Ba tôi hiện giờ còn chưa tắt thở đâu" vừa dứt lời, hắn đứng dậy đùng đùng xô cửa, rồi cũng đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play