"Cô...cô làm sao vậy?" Lam Túy chờ Bạch Tố Hà lên xe liền đóng chặt cửa xe, hổn hển xoa ngực hỏi.
"Không có gì" Quân Y Hoàng hiển nhiên không có thở dốc, nên vẫn nói chuyện lãnh đạm như bình thường.
"Thật không?" vừa nãy Lam Túy rõ ràng cảm nhận được sau lưng đột nhiên rất lạnh, lại nghe thấy mấy tên người làm bên Du gia gào lên mấy câu gì đó, lúc đó cô không có thời gian quay đầu lại nhìn, nên rốt cuộc họ gào cái gì cô cũng không nghe rõ. Chỉ là trực giác khiến cô cảm thấy Quân Y Hoàng có chuyện.
"Đã nói không sao rồi" Quân Y Hoàng lộ vẻ mất kiên nhẫn. Dẫu nàng cố tỏ ra lãnh đạm, nhưng thực tế tứ chi toàn thân, lục phủ ngũ tạng của nàng đều như đang bị thiêu đốt, đau đớn đến nỗi nàng chỉ muốn co rúm người lại.
Thế nhưng cơn đau này lại không có cách nào giảm đi mà chỉ có thể trông chờ đến khi âm lực của nàng hồi phục mới có thể dần dần biến mất.
"Bạch Tố Hà, cô ấy bị sao vậy?" Không thể khui được đáp án từ miệng Quân Y Hoàng, Lam Túy liền quay qua hỏi Bạch Tố Hà.
"Sao tôi biết được" Bạch Tố Hà ôm đầu trả lời. Suốt đoạn đường cô luôn phải điều khiển chim lửa bay lượn xung quanh, do sử dụng tinh lực quá độ mà hiện giờ đầu cô đau như muốt nứt toát ra thành trăm mảnh. Quân Y Hoàng đã không muốn nói, cô cũng không có hơi sức đâu mà đi lo chuyện người khác.
Lam Túy nghi ngờ quan sát nhìn qua nhìn lại hai người lại một lượt, vẫn không nhìn ra được gì. Bên ngoài bầy sói vẫn chưa chịu tản đi, khu vực cắm trại vẫn có người đang đợi nên bọn họ lái xe đi đón, mấy chiếc khác đều đã khởi động, Lam Túy hết cách chỉ đành vặn chìa khóa, đạp vào chân ga, chạy theo mấy chiếc xe phía trước quay về khu cắm trại.
Ngọn lửa tại khu cắm trại bập bùng cháy ngày một yếu ớt, nhưng khi xe đến nơi được bổ sung thêm đạn dược, tình thế lập tức cũng trở nên bớt căng thẳng hơn nhiều. Một nửa số người làm cầm súng cảnh giác đứng canh, số còn lại nhanh chóng thu dọn đồ đạc chất lên xe. Giết chết con đầu đàn quả thật đã chọc giận bầy sói, mặc dù chó sói không ngừng bị bắn chết nhưng những con còn lại vẫn không tháo chạy, chúng vẫn bao vây xung quanh khu cắm trại không chịu bỏ đi.
Chiếc Land Rover của Du Thần còn chưa sửa xong, chỉ đành bỏ lại khiến ruột hắn đau như cắt. Thiếu mất một chiếc xe đương nhiên trang thiết bị cũng bị thiếu đi một phần, rất nhiều đồ dùng không cần thiết đều bị bỏ lại. Trong lúc người làm soạn đồ, Lam Túy và Du Thần đánh xe lượn một vòng quanh những nơi từng phát ra tiếng hét thảm, trên mặt đất chỉ thấy một đống máu thịt vụn vặt nhầy nhụa rơi vãi, rõ ràng là bầy sói đã trút hết bao nỗi căm hận lên mấy tay người làm gặp nạn, cắn xé thi thể họ ra thành nhiều mảnh nát bươm. Du Thần trầm mặc nhìn ra ngoài cửa xe, không ngừng thở dài, Lam Túy lái xe đánh một vòng, sau khi chắc chắn không còn khả năng nhặt lại xác những anh em bị hại mới quay xe trở về khu cắm trại.
"Lam đương gia, đây là lỗi của tôi, dẫn nhầm đường lại không báo trước với mọi người những nguy cơ có thể gặp phải nên mới ra nông nỗi này, thật sự rất xin lỗi" Du Thần vô cùng áy náy nói với Lam Túy.
"Không phải anh vẫn luôn cố giấu tin tức kín như bưng sao, cái gì cũng không chịu nói, bây giờ nói vậy thì có tác dụng gì nữa?" Lam Túy hỏi ngược lại hắn, lời nói của cô nồng nặc mùi thuốc súng.
"...Đây đích thực ngàn lần là lỗi của tôi, lại còn nhọc công cô cứu tôi một mạng. Phần ân tình này Du Thần sẽ ghi nhớ, người họ Du không phải kẻ lấy oán báo ân, sau này nếu cô cần gì, Lam đương gia đừng ngại lên tiếng"
Lam Túy nghe Du Thần nói chân thành như vậy, chỉ hờ hững liếc hắn một cái, ngữ khí cũng hơi dịu lại: "Đừng gọi tôi Lam đương gia, tôi nhỏ hơn anh, gọi tôi Lam Túy là được rồi. Không cần chờ tới chuyện sau này, bây giờ anh nói rõ cho tôi biết cái lăng của Lan phi rốt cuộc là như thế nào. Người làm anh dẫn theo không phải là người làm của nhà anh đúng không, dẫn một đám người như vậy muốn xuống dưới đó cùng tôi, anh rốt cuộc đang âm mưu cái gì, nói rõ ra đi xem như chúng ta không còn nợ nần"
Lam Túy nói thế này xem như là muốn hắn báo đáp, có cơ hội mà không lợi dụng không phải là tác phong làm việc của cô. Du Thần nghe thế nhưng vẫn không nói gì, một lúc sau mới trả lời: "Lam Túy, phần ân tình này Du Thần nợ cô. Dù sao cô cứ yên tâm, chuyến đi này tôi không hề có ý định hãm hại Lam gia các cô"
Tới bây giờ mà miệng vẫn chặt như vậy!
Lam Túy phát cáu vỗ nhẹ lên vô lăng, cũng chẳng muốn nói thêm lời thừa thãi, chỉ đạp chân ga chạy thẳng về khu cắm trại.
Khi đồ dùng thiết bị được chuẩn bị xong xuôi, cả đám người làm bắt đầu nhảy lên xe. Sau một lúc thì ngọn lửa trại đối với bầy sói cực kỳ hung hãn không còn tác dụng ngăn cản nữa, họ chỉ có thể trông cậy vào súng đạn, bên ngoài khu cắm trại la liệt xác sói. Trước khi đi, Du Thần lấy đuốc đốt trụi chiếc xe bị hư và lều bạt, chó sói vốn dĩ là loài động vật vừa mang thù vừa xảo quyệt, nếu mất dấu kẻ thù, chúng sẽ quay lại nơi kẻ thù đã từng hạ trại để mai phục chờ đợi, chờ đợi cơ hội khi kẻ thù trở lại, do đó xe và vật dụng họ bỏ lại chắc chắn sẽ không thể lấy lại nữa, nên hắn phải đốt sạch bất cứ thứ gì có khả năng tiết lộ dấu vết của bọn họ. Dù sao xác sói cũng toàn mùi thuốc súng, chuyện này không phải chuyện giỡn chơi. Dù vậy Du Thần vẫn vô cùng lo lắng, chỉ huy đoàn xe một đường lao thẳng như bay, chỉ sau mấy tiếng đồng hồ đã hoàn toàn bỏ xa bầy sói, nhưng hắn vẫn không cho xe dừng lại nghỉ ngơi mà vẫn yêu cầu mọi người tiếp tục chạy tới trước.
Đoàn xe boong boong chạy mãi cho đến đêm khuya hôm sau, tất cả mọi người đều không gắng gượng nổi nữa, lúc bấy giờ bọn họ đã vượt qua kỳ Tô Ni Đặc Tả*, tiến vào thành phố Ulanqab*, chạy men theo chân núi phía bắc núi Âm. Một mặt là những dãy núi cao chập chùng trải dài ngút ngàn, một mặt là thảo nguyên mênh mông vô tận, cảnh sắc hùng vĩ bao la, chỉ là cả đoàn đều đã mệt rã rời, không ai có tâm tư để thưởng ngoạn.
[Kỳ: là một đơn vị hành chính tại khu tự trị Nội Mông Cổ, kỳ là đơn vị hành chính cấp huyện.
Ulanqab: là một thành phố tại Khu tự trị Nội Mông Cổ]
Họ chọn một khu vực tương đối rộng rãi để dừng xe, không có lều vải, họ chỉ có thể đun chút nước nóng, nấu ít đồ ăn lót dạ. Rút kinh nghiệm từ bài học lần trước nên lần này không ai dám đi lung tung kiếm đồ đốt nữa, cũng may bọn họ trang bị đầy đủ, đến cả lò không khói gì đó họ cũng mang theo, cả đoàn chia thành hai nhóm, một nhóm phụ trách nấu ăn sẵn tiện gác đêm, nhóm còn lại ở trong xe ngủ bù.
Chiếc xe của Lam Túy được để lại cho ba cô gái để họ ở trong xe nghỉ ngơi, nhưng Bạch Tố Hà đã ngồi ở băng sau ngủ cả ngày nên cô không muốn chui rúc trong xe nữa, cô tự nhảy xuống xe duỗi chân tay đi loanh quanh. Cuối cùng Lam Túy cũng có thời gian ở riêng với Quân Y Hoàng, Bạch Tố Hà vừa xuống xe cô liền bò xuống ghế sau, mặt đối mặt với Quân Y Hoàng.
"Nàng nhìn cái gì?" Quân Y Hoàng vẫn còn rất khó chịu, nhưng ánh mắt của Lam Túy nhìn nàng chằm chằm nóng rực, khiến nàng bất giác lùi về sau tránh né.
"Cô nói thật đi, cô đã làm gì vậy? Có phải đã sử dụng âm lực không? Hiện giờ cô thấy thế nào? Có phản ứng gì không?"
Một đống câu hỏi của Lam Túy liên tục tuôn ra như súng liên thanh nhắm thẳng vào Quân Y Hoàng.
"Không có" Quân Y Hoàng rủ mắt xuống, hờ hững nói. Dù sao nàng là linh thể, Lam Túy cũng không phân biệt được sự khác thường của nàng.
"Vì sao cô lại giấu tôi?" Lam Túy căn bản không quan tâm đến lời phủ nhận của Quân Y Hoàng, tiếp tục hỏi.
"Ta đã nói không có, sao nàng vẫn không tin!" Quân Y Hoàng đang rất khó chịu lại còn bị Lam Túy truy hỏi, dẫu nàng vốn kềm nén, kín đáo cũng bắt đầu trở nên cáu gắt.
"Cô và tôi sớm chiều ở chung đã một năm rưỡi rồi, cô có ổn không tôi còn không biết sao?" Lam Túy cười khẩy: "Cô tưởng tôi là con ngốc sao? Tôi không muốn cô sử dụng âm lực là vì muốn tốt cho cô hay tốt cho tôi? Nếu tôi ích kỷ một chút, cứ để cô ra tay, thì tôi chẳng cần mạo hiểm gì cũng có thể tiêu diêu tự tại đi qua lấy xe rồi. Nhưng cả đoạn đường tôi liều mạng chiến đấu để đi qua đó, là vì cái gì? Cô tưởng não tôi úng nước hả? Cô sử dụng âm lực trên dương giới sẽ có hậu quả gì, lẽ nào còn cần tôi phải nói cho cô biết?"
"Có hậu quả gì thì cũng liên quan gì tới nàng, nàng và ta có quan hệ gì mà lại giáo huấn ta như vậy?" Quân Y Hoàng cuối cùng cũng nổi giận, không còn giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên như bình thường, châm biếm hỏi ngược lại Lam Túy.
"..." Câu nói này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Lam Túy. Cô lặng người ngồi đó hồi lâu, mới nhếch miệng tự giễu: "Đúng rồi, tôi và cô thì có quan hệ gì chứ, người có quan hệ với cô là Tô Linh Vũ. Tôi thì là cái gì? Tôi chỉ là một đứa xui xẻo vừa trùng hợp lại là chuyển kiếp của Tô Linh Vũ mà thôi, cô sống hay chết thì có liên quan gì tới tôi chứ? Cô có bị hồn phi phách tán thì càng tốt thôi, tôi cũng không cần bí đường đến mức phải liều mình chui vào mộ Lan phi gì đó. Cô nói đúng, là bản thân tôi không biết tự trọng, tự tìm đường chết, mới tự tìm rắc rối lao đầu vào chỗ chết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play