*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, tại sân bay Dương Thành.
Một đoàn người bước ra từ lối đi dành cho khách vip, người dẫn đầu chính là Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng.
Chỉ là trước kia hai người họ kiêu ngạo ngang ngược, lúc này lại thấy giống như người hâu.
Đi ngay sau bọn họ là một người mặc âu phục thêu hoa, một thanh niên trẻ trung mang sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này anh ta thản nhiên nói: “Trịnh Chí Dụng, Trịnh Thu Hằng, đừng có mà nói ông đây chưa cho các người cơ hội!”
“Bây giờ các người phải thể hiện tốt hơn nữa, nếu như mời được thây Chung Nam Sơn về Tứ Hải thì chúng tôi sẽ cho các người làm người hầu ở nhà họ Chân!”
“Nếu như không làm được thì mau cút đi! Nhà họ Chân chúng ta có rất nhiều chó, không thiếu một hai con đâu!”
Trịnh Chí Dụng cúi đầu xuống, khom lưng: “Cậu Chân Hàn Tước, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, Dương Thành là địa bàn của chúng tôi, lân này chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trịnh Thu Hằng lại nở một nụ cười kiều mị, nói: “Anh Chân Hàn Tước, anh đi đường vất vả rồi, đêm nay người ta sẽ phục vụ anh thật tốt!”
“Bốp.”
Chân Hàn Tước còn chưa mở miệng thì cô thư ký bên cạnh anh ta đã đi lên tát một phát vào mặt Trịnh Thu Hằng, lạnh lùng nói: “Chỉ là một con chó mà cũng xứng sao?”
“Tôi không xứng! Tôi không xứng!”
Trịnh Thu Hằng không dám phàn nàn gì, lúc này chỉ có thể cúi đầu khom lưng nở nụ cười.
Lúc cô ta và Trịnh Chí Dụng nhìn nhau, trong mắt đều là oán giận! Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương! Các người không ngờ đâu đúng không! Chúng tôi đã trở lại! Chỉ cần giết chết được các người thì dù có phải làm con chó nhà người ta, chúng tôi cũng sẽ làm! Trừ nhà họ Chân ở Tứ Hải thì cũng có không ít các gia tộc lớn nhỏ đến Dương Thành.
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT