Lúc này Vương Thái Hợp mới tiến lên từng bước một, lạnh lùng nói: “Châu Kiến Bình, Tiền Đổng Trác, hai anh quên rằng hàng ngày tôi dạy bảo thế nào sao?”

“Tôi đã nói bao nhiêu lần là không được ỷ vào thân phận của mình mà tùy tiện hành động bên ngoài”

“Hiện tại, tôi cho hai anh một cơ hội, chỉ cần thừa nhận sai lâm với ông Tô Quốc Cường tồi rời khỏi nơi này, tôi sẽ không quy trách nhiệm cho các anh.”

*Nếu không, hậu quả như thế nào, hai anh còn biết rõ hơn tôi Tuy giọng nói của Vương Thái Hợp rất lạnh nhạt, nhưng lại giống như sấm sét trên mặt đất, chấn động cả khán phòng.

“Châu Kiến Bình, tôi với anh là đồng nghiệp, trước mặt ông Thái Hợp, chúng ta đều là học sinh mà thôi”

“Lúc này nên lựa chọn như thế nào, không cần tôi dạy cho nhóm anh chứ?”

Lý Vân Bằng cũng cười nói Rõ ràng, theo bọn họ nghĩ, chỉ cần một câu nói thì chắc chắn có thể khiến Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác quay đầu tạ tội.

Tất cả mọi người đều là thành viên của chính phủ, ai cũng biết ai là kẻ mạnh, ai cánh tay thô.

Trên thực tế, trong mắt của Vương Thái Hợp và Lý Vân Bằng, những chuyện ngày hôm.

nay đều không có ý nghĩa.

Chỉ cần họ xuất hiện là mọi chuyện đều ổn thỏa.

Những lời nói bây giờ đều là xã giao mà thôi.

Nói xong, hai tay Vương Thái Hợp chắp.

sau lưng, phong thái tỏ ra rất khác thường.

Trong lòng ông ta đang đếm, chỉ cần ba giây, Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác đều sẽ cúi đầu tỏ lòng thành kính.

Nhưng lúc này, sắc mặt của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác lại không thể đoán trước được.

Bồng nhiên Châu Kiến Bình hít sâu một hơi, nói: “Ông Thái Hợp, không phải học sinh này muốn gây chuyện với ông, mà hôm nay tôi tới đây là vì được người khác nhờ vả đến bảo.

vệ lẽ phải.”

“Mọi việc hôm nay, tôi và Tiền Đổng Trác đều đã xử trí công bằng, tuyệt đối không có bất kì việc gì bất hợp pháp”

“Xin ông Thái Hợp xem xét rõ mọi việc.”

Sắc mặt Vương Thái Hợp từ từ trở nên ảm đạm, lúc này ông †a mới lạnh lùng nói: “Châu Kiến Bình, ý của anh là, hôm nay lão già này.

xuất hiện ở đây chính là làm việc bất hợp pháp, là tùy ý làm bậy?”

“Tôi không dám” Châu Kiến Bình không khiêm tốn cũng không hống hách nói.

*Không. Anh dám. Anh thật to gan. Tôi thật sự rất tò mò, tên nhãi này không biết từ đâu chui ra mà đáng để anh vất vả vì cậu ta như vậy?”

“Lại còn xử trí công bằng sao?

Các anh có.

thể đừng bưồn cười như vậy không?”

Vẻ mặt của Vương Thái Hợp hiện lên vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

Châu Kiến Bình cùng Tiền Đổng Trác dám khiển trách ngay trước mặt ông ta, đây là không cho Vương Thái Hợp chút thể diện nào.

Châu Kiến Bình hít sâu một hơi nói: “Ông Thái Hợp, xin nghe lời khuyên của tôi”

*Chuyện hôm nay không phải chuyện ông có thể xen vào”

“Chỉ cần ông đứng ngoài cuộc, tôi bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không liên lụy đến ông”

“Ha ha ha.”

Vương Thái Hợp cùng Lý Vân Băng và những người khác sửng sốt trong giây lát, một lúc sau tất cả đều bật cười.

Lý Vân Băng cười đến thở không ra hơi.

“Châu Kiến Bình, có phải đầu óc anh không được tốt lắm không?”

“Cuối cùng thì anh đã hình dung được tình hình chưa?”

“Anh chỉ là một con chó dưới trướng của ông Vương Thái Hợp mà thôi. Anh phải cắn bất cứ kẻ nào mà ông ấy yêu cầu phải căn”

*Thế mà hôm nay, con chó này lại muốn muốn trở thành chủ nhân à?”

“Ha ha ha”

Một nhóm quan chức cười đến mức không kiêng nể gì cả.

Trong cơ quan hành chính, trình tự trên dưới được chia rất rõ ràng.

Chưa bao giờ phát sinh việc cấp dưới uy hiếp cấp trên.

Vậy mà lúc này, Châu Kiến Bình thực sự: đang uy hiếp Vương Thái Hợp sao?

Lý Vân Bằng và những người khác đã ở trong cơ quan hành chính lăn lộn nhiều năm như vậy, mà đây mới là lần đầu tiên họ gặp phải chuyện buồn cười như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play