Những lời Trịnh Tuyết Dương nói làm cho mấy đàn em sau lưng

Tiểu Huy Khánh phá lên cười, có người không nhịn được vừa cười ha hả vừa nói: “Trịnh Tuyết Dương, cô vẫn còn tưởng mình cao giá lắm à? Lại còn dám uy hiếp anh Khánh ư?” “Dạo gần đây được bao nhiêu người to gan lớn mật thế chứ? Đơn giản là toàn bọn không biết trời cao đất dày mà thôi!” “Anh Khánh, hình như là anh vẫn nhân từ với cô gái này quá rồi đấy, em thấy ấy, phải đem cô gái này ép vào đường cùng, giữ lại nửa cái mạng thôi là được • rồi!”

Một đám côn đồ tên sau ác độc hơn tên trước thì đương nhiên rất có kinh nghiệm làm mấy chuyện như thế này rồi.

Tiểu Huy Khánh khoát tay áo đi tới trước mặt Trịnh Tuyết Dương, tay phải nâng cằm cô lên, cười mỉm nói: “Gái ạ, Tiểu Huy Khánh tôi đây lăn lộn trên đường bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên mới có người dám uy hiếp tôi đấy!” “Cô sợ mình sống thọ quá à?” “Chắc anh biết chuyện Thế tử Minh cầu hôn mấy ngày trước rồi chứ?” Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ phải lấy danh Thế tử Minh. “Cô muốn nói với tôi cô chính là người Thế tử Minh cầu hôn ấy hả?” Tiểu Huy Khánh như cười như không. “Chính xác, anh đã biết thế còn không mau thả tôi ra!” Trịnh Tuyết Dương kêu lên tuy không tự tin lắm. “Ahahaha.” Tiểu Huy Khánh cười ngặt nghẽo, sau đó liền giật tóc Trịnh Tuyết Dương, trở tay tát cô một bạt tai. “Con ranh này, mày dám lấy Thế tử Minh ra để dọa tao à? Mày nghĩ ông đây lại bị mày dọa hả?” “Đúng là Thế tử Minh đã cầu hôn mày, nhưng không phải là mày đã từ chối nó rồi à?” “Mày cảm thấy một nhân vật lớn như thế sẽ ra tay vì một con đàn bà đã từ chối nó hay sao?” “Mày đó, mặt thì xinh mà đầu thì ngu quá nhỉ? Giờ mày quỳ xuống gọi tao anh ơi, ba ơi mấy tiếng xem, không chừng tao lại mềm lòng thả mày đi đấy.” “Mày dọa tao á? Đúng là đi tìm chỗ chết!”

Trịnh Tuyết Dương tuyệt vọng, cô không nghĩ rằng những việc này Tiếu Huy Khánh đều biết.

Mà đám người lăn lộn trên đường, lúc nào cũng hành sự chẳng theo quy củ gì cả.

Giờ cô rơi vào tay những kẻ này, sắp tới đây nói không chừng còn thảm hơn là chết.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tiểu Huy Khánh reo lên.

Anh ta thuận tay cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, thái độ của anh ta trở nên cung kính không gì sánh bằng được, dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại. “Anh Hổ, hôm nay sao anh lại gọi điện cho thằng em này thế ạ?” Tiểu Huy Khánh mặt mày hớn hở. “Có chuyện gì cần sai bảo ạ?” Tuy anh ta có là lão đại trên đường ở khu vực xám, Dương Thành.

Nhưng vấn đề là, nếu tính trên toàn bộ đường phố Dương Thành, thân phận anh ta vẫn quá thấp dù sau lưng có Bùi Hạo Nhiên chống cho.

Lão đại đường phố mới nổi ở Dương Thành – Ngô Kim Hổ gọi điện cho anh ta, anh ta đâu dám sinh sự?

Người ta chỉ dùng một đầu ngón tay thôi cũng dí chết anh ta được rồi!

Ở đầu bên kia, Ngô Kim Hổ đã gọi cho rất nhiều lão đại đường phố. Tên Tiểu Huy Khánh này trước nay anh ta vẫn không để ý, giờ thật sự không tìm thấy manh mối nào mới gọi đến số này. “Tao hỏi mày, hôm nay người của mày có đến khu du lịch núi Bạch Vân bắt người phụ nữ nào không?” Ngô Kim Hồ nói thằng. “Ừm…” Tiếu Huy Khánh sửng sốt: “Anh Hổ, người phụ nữ này có bối cảnh gì sao ạ?”

Nghe Tiếu Huy Khánh nói vậy, Ngô Kim Hổ thở phào.

Tìm được rồi! “Người có đang trong tay mày không? Bây giờ tao qua luôn!” Ngô Kim Hổ nhanh chóng cúp máy.

Tiếu Huy Khánh có chút sửng sốt, anh ta quan sát Trịnh Tuyết Dương một lúc, sau đó gọi cho Uông Chí Dĩnh: “Chí Dĩnh, người phụ nữ này có bối cảnh gì khác hay sao?” “Tại sao lão đại đường phố Ngô Kim Hồ lại tìm cô ta, tìm đến tận chỗ tạo rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play