Video nhanh chóng được chiếu thẳng lên một chiếc TV lớn.

Khung cảnh trên đó là một khu công trường hoang phế ở Châu Giang, hiện trường đang có rất nhiều người.

Một nhóm người trong đó chính là người nhà họ Bối, chỉ có điều Bối Thiếu Long không ở đó mà là những người nhà họ Bối khác.

Còn có một đám trai gái trẻ tuổi.

Bùi Nguyên Minh nhìn kỹ mấy người này vài lần, tạm thời chưa nhận ra ai với ai, nhưng anh cũng không sốt ruột, ánh mắt anh rơi xuống trên người một cô gái trong đó.

Vân Lam.

Gia tộc hạng nhất, con cháu dòng bên nhà họ Vân, đồng thời cô ta cũng là bạn gái của Phùng Văn Hao.

Tiếp đó, anh nhìn thấy Phùng Văn Hạo đang đứng bên cạnh bờ sông.

Cuối cùng, ở đằng xa dường như còn có mấy bóng người nữa đang đứng trên cầu lớn Châu Giang và nhìn về phía này, thế nhưng lại không thấy rõ lắm đó là ai.

Sau đó…

Người nhà họ Bối tiến lên, lấy ra một túi tiền đưa đến trước mặt Phùng Văn Hạo, lạnh giọng nói, “Phùng Văn Hạo, nói ra chuyện chúng tao muốn biết rồi nhận tiền và cao chạy xa bay, hay là chết ở chỗ này, ném đi cái mạng hèn của mày, tự mày chọn đi…” “Các người… Tại sao các người lại biết tôi đang ở đây?” Sắc mặt Phùng Văn Hạo trông vô cùng khó coi, anh ta lên tiếng hỏi. “Là em dẫn bọn họ đến. Văn Hạo, anh làm sao có thể đấu thắng được nhà họ Bối chứ? Hơn nữa nhà họ Bối đồng ý đàm phán với chúng ta, đáp ứng cho chúng ta lợi ích nhất định, như vậy là đã cho chúng ta mặt mũi lắm rồi, anh cũng không thể được người ta cho thể diện mà lại không cần chứ, hãy đồng ý với bọn họ đi anh!” Vân Lam tận tình khuyên bảo. “Đúng rồi đó, Văn Hạo. Cho dù cậu có không suy nghĩ cho bản thân mình đi chăng nữa thì cũng nên vì chúng tôi mà ngẫm lại, có đúng không?” “Chúng tôi đi theo cậu nhiều năm như vậy, nếu như chúng tôi xảy ra chuyện, cậu đành lòng sao?” “Thế tử nhà họ Bối đã đáp ứng để cho tất cả chúng ta đều trở thành người trên người, chẳng qua cái giá phải trả chỉ là hết thảy sắp xếp của tên vô dụng kia thôi, giao dịch nhiều lời lãi thật sự!”

Hiển nhiên là lúc này Phùng Văn Hạo đang bắt đầu bị mọi người xa lánh. Bạn gái của cậu ta, bạn tốt cậu ta tín nhiệm nhất, giờ phút này đều đang ở đây khuyên cậu ta hãy từ bỏ, khuyên cậu ta bán đứng Bùi Nguyên Minh. “Các người!” Sắc mặt Phùng Văn Hạo trở nên tái nhợt, trông vô cùng cay đắng.

Cậu ta khó có thể tin được, người mà mình tin tưởng nhất, người mình yêu thương nhất lại ở thời khắc mấu chốt đứng ở phía đối lập với mình. “Phùng Văn Hạo, mày nói ra đồ vật kia, mày liền có thể có được vinh hoa phú quý!” “Thế nhưng mày lại hồ đồ ngu xuẩn. Bạn bè của mày, người yêu của mày, thậm chí bố mẹ của mày đều sẽ bởi vì lựa chọn của mày mà vô cùng thê thảm…” “Mày thật sự muốn từ chối bọn tao sao?” “Thằng kia đã trở thành quá khứ, tất cả đều tan đàn xẻ nghé hết rồi, mày còn khổ tâm trông nom những gia nghiệp này của nó làm cái gì?” “Nói những thứ kia ra, một phần trong đó cũng sẽ trở thành của mày!” “Làm một con chó của nhà họ Bối bọn tao không phải tốt hơn sao?”

Người nhà họ Bối giờ phút này đang trầm giọng mở miệng khuyên giải Phùng Văn Hạo, nhưng mà lại không thèm che giấu sự khinh miệt và khinh bỉ của mình.

Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, Phùng Văn Hạo và một con chó thật sự không khác nhau nhiều.

Lúc này, giả dạng thành dáng vẻ trung can nghĩa đảm cũng chỉ là muốn đàm phán được một giá tiền tốt hơn thôi đúng không?

Phùng Văn Hạo cười khổ một tiếng, nói: “Mọi người thì biết cái gì? Người kia có ơn rất lớn đối với tôi, cực kỳ tín nhiệm tôi. Nếu không phải có anh ấy, hiện tại tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường trong muôn vàn chúng sinh mà thôi…” “Muốn tôi bán đứng anh ấy sao? Không có khả năng!” “Bốp —-”

Vân Lam đi lên trước, bỗng nhiên vung tay tát một phát lên mặt Phùng Văn Hạo. “Đồ vô dụng! Anh vĩnh viễn chỉ có thể làm một con chó của người khác! Anh hoàn toàn chưa từng suy nghĩ cho tôi!” “Anh có, anh chuẩn bị..” Khuôn mặt Phùng Văn Hạo buồn bã. “Chuẩn bị cái gì? Đã đắc tội gia tộc Bùi thị, hiện tại anh lại muốn đắc tội thêm nhà họ Bối nữa sao? Tôi mà chung với cái loại oắt con vô dụng như anh thì chỉ có nước chờ chết thôi.” Vân Lam giương nanh múa vuốt, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Phùng Văn Hạo, nếu như bây giờ anh không đáp ứng với yêu cầu của Thế tử nhà họ Bối, vậy thì tôi liền chia tay với anh, từ đây chúng ta mỗi người một ngả!” “Lam Lam…” “Đừng dùng cái tên này để gọi tôi, cái đồ hoàn toàn không biết gì như anh, không xứng…”

Lúc này, một người bạn của Phùng Văn Hạo bỗng nhiên đi lên trước, cười nói: “Cậu chủ Bối, tên Phùng Văn Hạo này là người cực kỳ hiếu thuận. Tôi cảm thấy khiến cậu ta nói ra những lời này không hề khó, chỉ cần tra tấn bố mẹ cậu ta ở ngay trước mặt cậu ta là được, đến lúc đó cậu ta có muốn không nói ra cũng phải nói…” phát lên mặt Phùng Văn Hạo. “Đồ vô dụng! Anh vĩnh viễn chỉ có thể làm một con chó của người khác! Anh hoàn toàn chưa từng suy nghĩ cho tôi!” “Anh có, anh chuẩn bị..” Khuôn mặt Phùng Văn Hạo buồn bã. “Chuẩn bị cái gì? Đã đắc tội gia tộc Bùi thị, hiện tại anh lại muốn đắc tội thêm nhà họ Bối nữa sao? Tôi mà chung với cái loại oắt con vô dụng như anh thì chỉ có nước chờ chết thôi.” Vân Lam giương nanh múa vuốt, gương mặt xinh đẹp trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Phùng Văn Hạo, nếu như bây giờ anh không đáp ứng với yêu cầu của Thế tử nhà họ Bối, vậy thì tôi liền chia tay với anh, từ đây chúng ta mỗi người một ngả!” “Lam Lam…” “Đừng dùng cái tên này để gọi tôi, cái đồ hoàn toàn không biết gì như anh, không xứng…”

Lúc này, một người bạn của Phùng Văn Hạo bỗng nhiên đi lên trước, cười nói: “Cậu chủ Bối, tên Phùng Văn Hạo này là người cực kỳ hiếu thuận. Tôi cảm thấy khiến cậu ta nói ra những lời này không hề khó, chỉ cần tra tấn bố mẹ cậu ta ở ngay trước mặt cậu ta là được, đến lúc đó cậu ta có muốn không nói ra cũng phải nói…” “Đúng đúng đúng, chỉ cần như vậy là được!” “Cách này hay đấy!”

Những người bạn kia lớn tiếng hùa theo, giống như những tên ác quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play