Bùi Văn Kiên đưa tay lên và nhìn vào lòng bàn tay trái của mình, các đường vận mệnh và sự nghiệp đan chéo nhau, dày đặc như một bàn cờ.

Ở trên dường như thấy được vận mệnh của chính mình, Bùi Văn Kiên vẫn cười khúc khích: “Tôi biết không ít người trong các vị là được người đó nâng đỡ năm đó, ba năm này sẽ chuyển lên đầu tôi, nhưng trong lòng các vị nghĩ gì, chỉ có các vị tự rõ.”

“Bùi Văn Kiên tôi đối xử với các vị như thế nào, trong lòng các vị cũng rõ, hắn có thể mang đến cho các người cái gì, tôi sẽ cho nhiều hơn.”

“Nếu lúc này có người còn muốn nghĩ cho hắn, vậy tôi cho một cơ hội, lúc này thề với tôi là sẽ không đi theo hắn nữa, thì tôi sẽ thả cho rời đi…”

“Nhưng các người nghĩ rõ ràng đi. Nếu như ngươi ba năm trước bắt hắn đi, mọi người đều có phần…” Câu nói cuối cùng rơi xuống, giống như sấm sét, trái tim của những người vốn đang chao đảo giờ phút

này gần như vỡ tung ra. Gần như trong tiềm thức, có người quỳ trên mặt đất một tiếng “bốp” rít lên: “Tôi trung thành với cậu hai, tôi tuyệt đối không phải kẻ hai lòng!”

“Thề trung thành, có ông trời chứng kiến!”

Những ông trùm kinh doanh vốn thường sống xa hoa, nay chẳng khác gì những quan lại thời phong kiến trong xã hội xưa cúng bái hoàng đế.

Bùi Văn Kiên trước mặt họ giống như một hoàng đế.

Bùi Văn Kiên cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại lãnh đạm, nhìn về phía Thành phố Hải Dương lẩm bẩm: “Anh còn muốn lấy lại tất cả chuyện này sao? Thật đáng tiếc, anh không xứng!”

Cách sinh phụ không xa, Bùi Diễm Lan đang thưởng thức hoa trong đầm sen.

Thức ăn cho cá rơi giữa các ngón tay như hành lá, khiến lũ cá chép đỏ, cá chép xanh trong ao không ngừng reo hò.

“Mồi đã sẵn sàng, bao nhiêu người có thể câu được cá đây?”

Ba ngày sau.

Biệt thự của nhà họ Trịnh.

Hôm nay là một ngày tốt lành, nhà họ Trịnh đã tìm được người định tài sản của nhà họ Trịnh.

Đúng lúc này, nhà họ Trịnh tụ họp lại theo sự triệu tập của ông cụ Trịnh.

Mọi người đang thảo luận về sự phát triển tiếp theo của nhà họ Trịnh.

“Ông ơi, cháu nghĩ thứ quan trọng nhất để bán là mảnh đất ở trung tâm thương mại. Mặc dù khi chúng ta mua chỉ bỏ ra chưa đến sáu trăm tỷ cho mảnh đất đó, nhưng định giá thị trường hiện đã gần một nghìn hai trăm tỷ”

“Nếu như không phải chúng ta cần chuyển nhượng gấp, tương lai nơi này sẽ là gốc rễ của nhà họ Trịnh chúng ta!”

“Nhưng không còn cách nào cả. Chúng ta đang cần gấp một lượng lớn tiền mặt, vì vậy tôi nghĩ việc bán nhanh thứ này đi để làm thành tài sản khác là tốt nhất!”

Nói xong, Trịnh Chí Dụng cười liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương.

Trung tâm thương mại này, nó là gốc rễ của Trịnh Tuyết Dương, nó có thể được cho là nguyên nhân Trịnh Tuyết Dương gần đây tăng địa vị.

Chỉ cần mảnh đất này được bán đi, vị trí của Trịnh Tuyết Dương trong gia tộc họ Trinh trở nên giảm sút rất nhiều.

Đối với việc hợp tác với Công ty đầu tư Bùi Thị… Bây giờ cả nhà họ Trịnh sẽ chuyển đến Dương Thành, ai quan tâm đến công ty đầu tư Bùi Thị chứ?

“Ông ơi, cháu cũng nghĩ điều này khả thi. Cho dù bán tài sản khác thì cũng không quá được giá! Nhưng mảnh đất này của chúng ta là trung tâm thương mại của thành phố Hải Dương trong tương lai!”

“Hiện giờ rất nhiều gia tộc hạng nhất ở thành phố

Hải Dương đang nghĩ đến việc lấy mảnh đất này.

Chúng ta có thể đến đấu giá, người nào ra giá cao nhất sẽ thắng!” Trịnh Thu Hằng cũng nói, cô ta là người sẽ gả cho nhà họ Bùi.

Giờ đây, vị trí của cô ta trong gia tộc họ Trịnh đã khác xưa. Những gì cô ta nói, ngay cả ông cụ Trịnh cũng

phải suy nghĩ rất nhiều, dù sao thì nhà họ Trịnh sau này có thể phụ thuộc vào cô ta.

Trịnh Tuyết Dương khẽ nhíu mày nói: “Ông nội, tại sao phải bán tài sản? Có thể coi như đóng gói toàn bộ dự án trung tâm thương mại làm vật thế chấp cho vay. Trong trường hợp này, có lẽ có thể vay được hơn ba nghìn năm trăm tỷ..”

“Hừ! Ngân hàng do cô mở sao? Cô nói vay là vay? Cô là cái thá gì chứ? cứ tưởng mình là nhân vật lớn nào à?”

Trịnh Thu Hằng nói với giọng nói quái dị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play