Thành phố Hải Dương về đêm rất vắng vẻ.

Khi Bùi Nguyên Minh bị đuổi ra ngoài, anh cũng không lái chiếc Porsche của mình theo, vì vậy chỉ có thể tìm đại một chiếc xe điện dùng chung để lái.

Vì đã hơn mười giờ tối nên không có ai ở công ty, kể cả nhân viên bảo vệ cũng không. Bùi Nguyên Minh sờ soạng khắp người, phát hiện mình một xu cũng chẳng mang theo, trong lúc trong lúc trong người chẳng mang theo thứ gì, anh chỉ có thể gọi điện thoại cho Tống Kiều Linh. Anh cũng hết cách rồi, Hạ Vân bây giờ vẫn đang dưỡng thương, không tiện gọi điện thoại quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.

Ở bên đầu dây bên kia, Tống Kiều Linh đang ngồi trong căn hộ của mình trang điểm, nghe thấy điện thoại đến cô giật mình đứng dậy bắt máy sợ bị lỡ cuộc gọi, giọng kính cần hỏi anh: “Chào tổng giám đốc, đêm đã khuya không biết cậu gọi đến có căn dặn gì không ạ?”

Bùi Nguyên Minh cũng có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nghĩ một hồi, anh bắt đầu nói: “Tôi đêm nay không có chỗ nào để ngủ, cô có thể thu xếp một nơi nào đó giúp tôi được không?”

Tống Kiều Linh sửng người trong giấy lát, rồi mặt cô đỏ ửng lên, nhất thời sững sờ.

Cô thầm nghĩ tổng giám đốc nói vậy là có ý gì nhỉ? Mọi người nói có việc thì thư ký làm, không việc thì làm thư ký, chức vụ hiện tại của cô tương đương với làm thư ký. Tổng giám đốc chắc sẽ không tìm cô để làm ra loại chuyện đó chứ?

Nhưng vấn đề là Hạ Vân nhắc cô biết về điều này, rốt cục là cô có nên đồng ý hay không đây…

Tổng Kiều Linh như trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng. Nếu như Bùi Nguyên Minh kết hôn thì đây chắc hẳn là cơ hội mà cô ta có mơ cũng không có được, thế nhưng bây giờ anh đã là người có gia đình rồi, cô ta sợ nếu bản thân phá vớ đi hạnh phúc hôn nhân của anh ấy thì kết quả lại gánh vác không nổi. Hơn nữa, cô cũng biết rõ số phận của một người mang danh phận người thứ ba thì sẽ như thế nào nên sự kiêu ngạo của cô không cho phép mình làm. như vậy.

Cô còn chưa nói xong, tiếng Bùi Nguyên Minh ở bên kia điện thoại đã ngượng ngùng vang lên: “Nếu cô thấy không tiện vậy thì tôi sẽ gọi cho Hạ Vân, không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.”

Tổng Kiều Linh ngây người một lúc rồi nhanh chóng nói: “Không sao đâu, Tổng giám đốc nếu có thể, đêm nay cứ tới chỗ tôi nghỉ ngơi, nhà tôi còn có một phòng khách.”

“À chờ đã, bây giờ cũng hơi sớm. Tôi lại sắp đi dự một buổi họp của những người trẻ tuổi từ thành phố Hải Dương. Hay là cô đến chỗ tôi đi? Rồi chúng ta đi cùng nhau được không?” . Tiên Hiệp Hay

Tổng Kiều Linh nghe xong, bản thân cũng muốn chuẩn bị tinh thần cho mình một chút, nếu không lúc Bùi Nguyên Minh trực tiếp đến, cô sợ một hồi sẽ chịu không nổi. Nhưng mà, nếu hai người trước khi đi tham dự cuộc họp có thể ngồi trò chuyện, uống chút rượu thì có lẽ bầu không khí lúc đó sẽ không tới mức ngại ngùng như cô nghĩ.

Bùi Nguyên Minh chắc có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Kiều Linh sẽ suy nghĩ nhiều như vậy. Vốn dĩ anh không tham gia những buổi tụ tập như vậy nhiều, nhưng hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, anh cũng mệt rồi, trong lòng nghĩ nếu có thể tìm được một chỗ để ngồi khuây khỏa thì tốt biết mấy.

Suy nghĩ đến đây, anh lại nói tiếp: “Cô gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ tự mình qua, cô không cần phải tới đón tôi.”

“Được, vậy cậu đến đó trước, chút nữa tôi sẽ đến sau. Buổi tiệc này là do tôi tổ chức nên cậu cứ chơi thật vui nhé.” Nói rồi Tống Kiều Linh tắt máy, gửi địa chỉ nơi tổ chức vào điện thoại của Bùi Nguyên Minh. Bùi Nguyên Minh không nghĩ nhiều mà bật bản đồ, bắt đầu dò đường đi.

Thế nhưng sai khi đến chỗ, Bùi Nguyên Minh một thoáng không nói nên lời.

Anh vốn tưởng rằng Tống Kiểu Linh sẽ tìm một căn phòng KTV để tổ chức buổi tụ họp nhưng thật không ngờ đến rằng cô ấy lại chọn tổ chức ở một nơi dành cho các câu lạc bộ tư nhân, hơn thế còn trông khá sang trong. Bên ngoài cửa có rất nhiều xe sang đậu như BMW, Audi, Mercedes-Benz,…Nhìn lại mình đi xe điện ghép đến, Bùi Nguyên Minh cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng dù gì cũng đã đễn đây rồi, anh cũng không có ý định rời đi.

Trong lúc đang tìm chỗ đậu xe, Bùi Nguyên Minh bị một người phục vụ chạy tới hét vào mặt: “Này, anh không thể đỗ xe ở đây được. Ở đây chúng tôi không hoan nghênh các tài xế lái xe đến, vui lòng rời đi cho.” Người phục vụ tỏ vẻ khó chịu.

Thành thật mà nói đôi khi cũng có những người tài xế đến đây, chỉ cần thấy khách từ trong bước ra là sẽ liền chạy đến lôi kéo khách, chẳng có chút tầm nhìn nào vì vậy bây giờ có rất nhiều khách hàng trở nên ghét các tài xế lái xe. Trong khi trên thực tế chuyện giúp đưa khách về thì chỉ cần tùy ý tìm một người phục vụ nhờ họ đưa khách về, chẳng cần đến các tài xế xe làm gì cả.

“Tôi không phải tài xế, tôi tới đây dự tiệc.” Bùi Nguyên Minh dừng xe, nhẹ nhàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play