Nạp Nhã Lan nhất thời không nhận ra hai người này, cô quan sát một hồi lâu mới chậm rãi gật đầu: “Hóa ra là hai người. Từ lúc tốt nghiệp đến giờ cũng chưa gặp lại lần nào, không ngờ lại gặp ở thành phố Hải Dương này. ”

Dương Đan cười cười, cố ý nện gót giày đi tới, quét mắt nhìn Nạp Nhã Lan từ chân tới đỉnh đầu: “Đúng vậy! Trái đất tròn nhỉ?”

Hồi còn học đại học, ai cũng biết chồng cô ta đã điên cuồng theo đuổi Nạp Nhã Lan như thế nào, vì vậy lúc này gặp lại Nạp Nhã Lan, trong lòng cô ta chỉ toàn là thù địch.

Cô ta liếc sang nhìn Bùi Nguyên Minh, cũng soi từ đầu đến chân, giọng bắt đầu chua chát: “Nạp Nhã Lan, tôi nghe nói nhà họ Nạp của cô không có nổi một gã nào ra hồn để kế thừa sản nghiệp của gia tộc, cho nên đi tìm một thằng cù bất cù bơ về làm con rể nuôi trong nhà đúng không?”

“Quý ông này chắc không phải là anh con rể đấy chứ?”

tội đã bảo mà, hồi đại học cô có bao nhiêu là người theo đuổi, tội “Trời a, gì phải tìm một kẻ khố rách áo ôm như vậy về làm chồng chứ?”

“Nhưng mà cũng đúng thôi, chỉ có thằng khố rách áo ôm mới chịu làm kiếp ở rể nhà người ta chứ, người bình thường ai lại chấp nhận cái chuyện này?”

“Nếu không vì trên người còn phải gánh vác trách nhiệm to lớn, thì có ai ngu đến mức đánh đổi thanh xuân của mình để bám váy đâu chứ?”

Dương Đan cười giễu, vẻ mặt đắc ý càng nói càng hăng.

Bùi Nguyên Minh đứng bên cạnh khẽ nhíu mày. Cứ nghĩ rằng hai người họ là bạn học cũ của Nạp Nhã Lan, chắc là mối quan hệ giữa họ cũng khá tốt, nhưng thật không ngờ, vừa mở miệng ra nói chuyện đã nồng nặc mùi thuốc súng như vậy rồi.

Đúng lúc này, Lữ Dương cũng đi tới, cười nói: “Nạp Nhã Lan, cách đây không lâu tôi có gặp thầy Nạp ở Thiếu Thành, lúc đó không có nghe thầy ấy nhắc đến chuyện này. Không ngờ cô lại đến chỗ khỉ ho cò gáy này bắt một thằng bần hàn về làm con rể nuôi trong nhà thật. ”

Dĩ nhiên xuất thân của Lữ Dương này cũng không hề tầm thường chút nào, nếu không lúc nhìn thấy Nạp Nhã Lan, anh ta cũng không dám mạnh miệng nói mấy lời khiêu khích này.

Bùi Nguyên Minh trầm tư một chút, hình như ở Đà Nẵng không có gia tộc

họ Lữ nào có gia thế đặc biệt nổi bật, nhưng bên Thủ Đô nghe ngóng được

thì có một gia tộc họ Lữ cũng rất có máu mặt, không biết cái người Lữ Dương

này có phải đến từ nhà họ Lữ kia không?

Nhưng người ở Thủ Đô đến Đà Nẵng làm gì?

Lúc này, người bán hàng bên cạnh nhịn không được mà nở nụ cười, nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh vài lần, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Không ngờ nam thanh niên này trông cao ráo, đẹp trai thế kia mà lại là “trai bao”.

Nạp Nhã Lan lạnh lùng nhìn Lữ Dương, nhưng lại không nói gì. Bùi Nguyên Minh đoán không sai, Lữ Dương quả nhiên là con cháu nhà họ Lữ ở Thủ Đô, thế nên lời nói cử chỉ mới kiêu căng hống hách như vậy.

Mặc dù anh ta đến đây chủ yếu là đi du lịch, nhưng Nạp Nhã Lan cũng không muốn Bùi Nguyên Minh vô duyên vô cớ chọc vào nhân vật đến từ một gia tộc lớn như vậy. Nhìn thấy Nạp Nhã Lan ngay cả một lời cũng không dám hé răng, ý cười trên mặt Lữ Dương ngày càng sâu.

Trước kia tôi cực khổ đeo đuổi cô, nhưng con đàn bà không biết tốt xấu này lại cứ bày ra cái bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng, từ chối hết lần này đến lần khác.

Kết quả như nào? Bây giờ phải tìm một thằng đến nhà ở rể, xem ra nhà họ Nạp danh gia vọng tộc bậc nhất Đà Nẵng này quả thật là không sinh nổi nhân tài, thời thế cũng chẳng ra làm sao.

Thấy Nạp Nhã Lan không nói gì, Bùi Nguyên Minh cau mày, nhưng anh không thèm để ý đến họ, thay vào đó, anh liếc sang người nhân viên bán hàng trang sức bên cạnh, thản nhiên nói: “Chiếc ‘Ao mộng xanh’ này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua nó!”

Vì Nạp Nhã Lan vô cùng thích chiếc vòng cổ này, nên anh muốn mua tặng cho cô.

Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, Lữ Dương bật cười nghiêng ngả, nói với nhân viên bán hàng: “Đừng bán cho anh ta, kiểu này có bao nhiêu sợi, tôi mua hết”

Cô nhân viên sững người một lúc, nhưng vẫn cười nói: “Xin lỗi hai người, chiếc vòng cổ này là phiên bản giới hạn của thương hiệu chúng tôi, trên thế giới chỉ có 100 chiếc, và chỉ có năm chiếc ở nước ta mà thôi. Chiếc vòng này sẽ xuất hiện tại đây, bởi vì thương hiệu chúng ta đang tổ chức một cuộc triển lãm du lịch. Giá rất đắt, và chúng tôi không bán nó cho người bình thường. ”

Rất đắt sao? Đắt đến mức nào?

Còn không chịu bán cho người bình thường sao? Kiểu gì vậy trời?

Cô nhân viên bán hàng mỉm cười, tiếp tục nói: “Hai quý ngài đây có biết nhà thiết kế chính của thương hiệu chúng tôi, là bậc thầy trang sức tầm cỡ quốc tế, thầy Andre. Các anh hẳn là đã từng nghe thấy rồi đúng không?”

“Chiếc vòng cổ này do chính anh ấy thiết kế. Mà anh ấy cũng từng nói rằng, những người không có thân phận, thì không thể thưởng thức được vẻ đẹp của sợi ‘Ảo mộng xanh’ này được…”

“Được rồi”

Lữ Dương lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Như thể này thì được xem là có thân phận’ rồi chứ gì.”

Nói xong, anh ta ném ra một tấm thẻ bạch kim ném lên quầy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play