“Miệng còn hội sữa, ăn nói bừa bãi! Tôi chẳng muốn cãi với cậu!” Trương Đình mỉa mai liếc Bùi Nguyên Minh một cái, sau đó nhìn sang Nạp Hoàng Chi.

“Hoàng Chi, ông là nhân vật giám định bảo vật cấp bậc tổ sư gia, ông đến đây đánh giá bức tranh này thật hay giả, tất cả mọi người sẽ tin ông.”

“Đúng vậy, thầy Hoàng Chi, ông ra tay đi!”

“Đúng thế! Tránh cho tên ở rể này đứng đây sỉ nhục danh dự của hội trưởng Đình!”

“Chúng tôi tin với thân phận và địa vị của thầy Hoàng Chi ông, sẽ không phán định lung tung…”

Nạp Hoàng Chi sâu xa nhìn Trương Đình, sau đó mới lấy ra một cái kính

lúp, cẩn thận quan sát.

Một lát sau, ông thấp giọng nói: “Con hồ trên bức tranh này giống y như đúc, vô cùng oai phong mạnh mẽ… Nhìn từ điều này, chắc chắn là hàng thật…”

“Oa…”

Cả phòng lập tức xôn xao!

Vừa nãy tên ở rể phân tích bừa, nói năng rất ra dáng, giống như là sự thật, kết quả cũng được!

Thầy Hoàng Chi đã nói là thật, vậy thì còn giả sao?

“Đồ vô dụng! Anh có nghe không! Quỳ xuống cho tôi! Bò ra đi!” Trương Lăng lấy lại tinh thần, chỉ vào Bùi Nguyên Minh mắng.

“Trương Lăng, anh đừng tức giận, Bùi Nguyên Minh chỉ vụng về mà thôi. vừa nãy nói đùa ấy mà, anh đừng coi là thật.” Nạp Nhã Lan luống cuong, nhanh chóng tiến lên, cô ấy sợ Bùi Nguyên Minh thật sự bị bắt quỳ xuống.

Trịnh Tuyết Dương muốn nói đó, nhưng mà lúc này lại không nói được gì, trơ mắt nhìn một người phụ nữ khác nói giúp chồng mình, trong lòng cô càng thêm đau xót.

Lúc này, lần đầu tiên cô thấy hối hận, hối hận vì sao mình phải cãi nhau với Bùi Nguyễn Minh.

Nếu không, bây giờ người đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh xin tha cho anh, đối mặt với khó khăn cùng anh, là mình mới đúng!

“Cậu nhóc, tôi đã sớm nói với cậu, làm người phải khiêm tốn, phải biết kính nể, hôm nay tôi cho cậu một bài học, cậu đừng cảm thấy mất mặt” Trương Đình ra vẻ hơn người: “Cậu còn trẻ, nhìn nhầm là chuyện bình thường, nhưng nhìn nhầm mà vẫn phách lối như thế, là cậu không đúng rồi.”

Nói xong, Trương Đình nhìn Trương Lăng.

Trương Lăng lập tức hiểu ý của ông ta, hắn ta hung dữ nói: “Nhanh quỳ xuống bò ra đi!”

Rõ ràng với thân phận của Trương Đình, có một số việc không thể làm trực tiếp, nhưng hôm nay không độc ác giẫm tên ở rể này dưới chân, ông ta không nuốt trôi cục tức trong lòng.

“Đúng thế! Cậu nhóc, mau bò ra đi!”

“Cậu đấy, chỉ là một tên ở rể, không hề có bản lĩnh, cũng học người ta không coi ai ra gì!”

“Trong nghề giám định tranh, hội trưởng Đình chính là nhân vật cấp bậc đại sư, so với ông ấy, cậu còn quá non!”

“Nhưng mà thua hội trưởng Đình thì cậu cũng không oan…”

“Đã sớm nghe nói con rể ở rể nhà họ Trịnh là tên bỏ đi, xem như hôm nay đã mở mang kiến thức…”

Nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương cực kỳ khó coi.

Gương mặt xinh đẹp của Nạp Nhã Lan cũng đỏ ửng.

Chỉ có mấy người nhà họ Trịnh nhìn nhau, vẻ mặt mừng rỡ không che giấu được.

Đặc biệt là với Trịnh Chí Dụng, thân phận của Bùi Nguyên Minh càng cao, càng có uy hiếp lớn với anh ta.

Mà Bùi Nguyên Minh càng vô dụng, anh ta càng vui vẻ, không chừng có thể nhờ việc này để trực tiếp đạp Trịnh Tuyết Dương trên cao xuống!

Chỉ có ánh mắt của ông cụ Trịnh rất phức tạp, một mặt ông ta mong mượn quan hệ giữa Bùi Nguyên Minh và nhà họ Nạp, để nhà họ Trịnh bước lên cao.

Mặt khác, ông ta mong Bùi Nguyên Minh mất mặt.

Tóm lại vào lúc này suy nghĩ của ông ta vô cùng phức tạp, ánh mắt nhìn Bùi Nguyên Minh hận không thể cắn chết anh.

Tên ở rể này, làm ra nhiều chuyện như vậy, bảo sau này nhà họ Trịnh làm sao đặt chân ở thành phố Hải Dương?

“Mọi người sốt ruột như vậy à?” Ngược lại là Bùi Nguyên Minh không nói nhiều.

“Chẳng lẽ mọi người không nghe thấy, thầy Hoàng Chi vẫn chưa nói hết hả? Không đợi ông ấy nói hết rồi chọn phe, mọi người không sợ đứng nhầm phe sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play