"Tên khốn, vậy mà mày lại không chút nể mặt nể mũi nào!"

Nghe thấy Bùi Nguyễn Minh trước mặt của Thượng Quan Kinh Hồng cũng kiêu ngạo như vậy, đám người Trần sư huynh đều là ánh mắt phát lạnh, bọn họ đều muốn phát điên lên.

Nhưng lúc này Thượng Quan Kinh Hồng lại khoát khoát tay áo, tỏ ý bảo những người này an tâm chớ nóng vội.

Ông ta cho người mang đến một chiếc ghế tựa, ngồi trước mặt Bùi Nguyên Minh, sau đó chậm một điếu xì gà, hút một hơi. "Chi bằng cậu nói cho tôi, nên đưa ra công đạo thế nào, cậu mới hài lòng?"

Bùi Nguyễn Minh liếc nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, thản nhiên nói: "Thứ nhất, 175 tỉ phí bồi thường tổn thất tinh thần. "Thứ hai, tôi muốn biết, súng đaoh cụ của các ông, vì sao ở bên trong lại có đạn." "Thứ ba, nhân viên liên quan tới chuyện này, đều phải đến sở cảnh sát phối hợp điều tra, có tội thì vào ngục, không tội thì phạt" "Thứ tư, Lý phu nhân phải cút qua đây, bưng trà cho

Trịnh Khánh Vân, chịu nhận lỗi! Sau đó đánh gãy hai tay của mình, cầu xin tha thứ." "Bốn điều kiện này làm xong, chuyện này coi như bỏ qua."

Nói xong, Bùi Nguyên Minh thản nhiên uống một chén trà, thật giống như không biết những lời mà mình vừa mới nói có biết bao chấn động lòng người.

Thượng Quan Kinh Hồng ngược lại không bị Bùi Nguyễn Minh hét giá cao doạ cho sợ, ông ta chủ hút hai hơi xì gà, sau đó cười một tiếng không tỏ rõ ý kiến, nói: "Anh bạn trẻ, cậu đây là đang nói giá trên trời sao?" "Có điều chuyện này tôi đã hiểu rõ ràng rồi." "Ở nơi này, tôi đến nói cho cậu biết, tôi có thể đưa cho cậu lời giải thích thế nào." "Trịnh Khánh Vân tuy rằng bị đánh, những là bị thương da thit." "Lý phu nhân tuy rằng đánh người, nhưng trong lòng sốt ruột vì thương con gái, về tình có thể tha thứ!" "Hơn thế nói như nào đi chăng nữa, phát súng kia, quả thực là Trịnh Khánh Vân bắn, bây giờ Lý Gia Hân sắc mặt vẫn còn ngây dại, từ góc độ này mà nói, Trịnh Khánh Vân bị đánh, tựa hồ là lẽ đương nhiên." "Vậy nên, Trịnh Khánh Vân cũng không phải là người hoàn toàn vô tội, bây giờ chỉ là phải chịu chút trách nhiệm này, liền có thể để việc này trôi qua, điều này không tốt hay sao?" "Mà cậu muốn chém muốn giết như thế này, thích hợp sao?" "Cậu tuổi còn trẻ, không hiểu rõ cái gì gọi là đồi xanh còn đó, nước biếc chảy dài hay sao?"

Lúc này Thượng Quan Kinh Hồng bày ra vẻ mặt nghiền ngắm, với tính cách của ông ta mà nói, hiếm thấy có khi nào nhỏ giọng mềm mại dàn xếp ổn thoả như thế.

Điều mấu chốt là, ông ta có chút không nằm rõ về thân phận và bối cảnh của Bùi Nguyên Minh, vậy nên không muốn vô duyên vô kế đắc tội với tên tại to mặt lớn hư hư thực thực này. *

Chỉ có điều, Thượng Quan Kinh Hồng cũng có niềm kiêu ngạo và giới hạn của mình.

Tuy rằng thoạt nhìn ông ta đối với Bùi Nguyễn Minh vô cùng khách khí, nhưng lúc đề cập tới lợi ích then chốt, ông ta lại không có chút ý tử nhường nhịn nào.

Điều này hiến cho người khác vô hình trung cảm nhận được cường thể của ông ta.

Bùi Nguyên Minh bưng chén trà lên, liếc mắt nhìn nước trà màu hổ phách, mới thản nhiên nói: "Vậy không biết Thượng Quan tiên sinh, chuẩn bị đưa ra công đạo như thế nào rồi?" "Thẳng thắn, đời này tôi thích nhất chính là cùng giao lưu với người thắng thắn." Thượng Quan Kinh Hồng đùa cợt một chút, sau đó vẻ mặt lạnh lùng rút ra một tờ chi phiếu đặt trước mặt Bùi

Nguyễn Minh. "17 tỉ" "17 tỉ, giải quyết tất cả mọi chuyện, tổn thất tinh thần, chân tướng vụ súng đạo cụ, lời xin lỗi của Lý phu nhân, toàn bộ đều năm trong 17 tỉ này" "Nhận lấy 17 tỉ này, các cậu không tra xét chân tướng nữa, mà tôi và Lý phu nhân, cũng sẽ không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của các cậu "Đây xem là hai bên cùng có lợi, cũng gọi là nằm chắc chừng mực, không biết cậu Minh có vừa lòng hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play