Bùi Nguyên Minh điềm nhiên nói: "Đương nhiên không ai có thể suốt ngày trốn ở dưới giường" "Kỳ thực, nhiều khi, Hắc Mai Hồng đều ngồi ở một góc, không để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi. Nhưng khi sáng nay tôi đến bệnh viện, tôi đã ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng. Mùi hương này khác với mùi nước hoa, ngược lại chính là mùi hương đặc trưng của Thiên Trúc"

"Ngay lúc đó thì tôi đã biết, có người của Thiên Trúc đến bệnh viện, tuy tôi không biết, các người có phải là muốn đối phó tôi và những người bên cạnh tôi hay không, nhưng tôi là người trước giờ làm việc rất thích cẩn thận, cho nên đã nhắn tin cho Hắc Mai Hồng bảo cô ấy nấp vào đâu đó chuẩn bị."

"Và khi cô tới gõ cửa, tôi lại ngửi thấy được mùi hương đó trên người cô, cho nên, lúc đó tôi đã xác định được thân phận của cô."

"Nhưng mà tôi không biết cô rốt cuộc là muốn làm gì, cho nên mới phối hợp với cô biểu diễn một chút."

"Còn về những chuyện xảy ra tiếp theo, chắc cô đã rõ hơn tôi rồi chứ?"

Bùi Nguyên Minh điềm tĩnh giải thích, coi như là bày tỏ hết thành ý của bản thân. Đồng thời cũng khiến cho Phạm Dĩ Viên phải tuyệt vọng.

Suy cho cùng, kế hoạch giết người mà bản thân đã cẩn thận vạch ra lại bị người khác dễ dàng nhìn thấu, đối với những người Thiên Trúc kiêu ngạo tự phụ mà nói, điều này còn khó chịu hơn là giết chết cô ta.

"Thì ra là vậy!"

Phạm Dĩ Viên nghe vậy suýt nôn ra máu, sớm biết sáng nay ra khỏi nhà

không cần phải tắm hương theo tập tục. Không ngờ, thói quen lâu ngày này lại tự phản lại mình.

Sau khi thở dài một hơi, Phạm Dĩ Viên nghiến răng nghiến lợi nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: "Tên họ Bùi kia, anh đã giết chết em trai tôi, bây giờ lại còn phế tôi! Có bản lĩnh thì giết tôi luôn đi, nếu không món nợ má này tôi chắc chắn sẽ đòi lại, nhà họ Phạm chúng tôi, Tiên Phong Tự chúng tôi sẽ không bỏ qua cho anh!".

Bùi Nguyên Minh nhún vai, nhẹ giọng nói: "Khi nào mà con chó con mèo của Thiên Trúc có tư cách để được tối giết vậy chứ?"

"Mấy người Thiên Trúc này đúng là bị thù hận làm cho đầu óc mê muội cả rồi."

"Bọn họ cũng không nghĩ thử, với năng lượng hiện giờ ở Vũ Thành của tôi, giết một người còn phải tự mình ra tay cơ chứ?"

"Xem ra, IQ của người Thiên Trúc không ổn lắm"

Bùi Nguyên Minh thản nhiên mỉm cười, sau đó đưa tay ra Vỗ Vỗ lên mặt của Phạm Dã Viên: "Được rồi, bây giờ dẫn tôi đi tìm người của các cô đi."

"Chuyện này, các người không cho tôi một lời giải thích thì không xong đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play