Sau một tiếng, trong trang viên nhà họ Kim ở vũ Thành, một người thanh niên đẹp trai mặc đồ tây đạp quản gia Kim lăn ra trên mặt đất.

"Vạn Phước Nhân thật sự nói câu nói này?" "Ai cho anh ta lá gan nói câu nói này?"

"Anh ta thực sự nghĩ rằng bản thân có chút thực lực, thì có thể muốn làm gì thì làm ở trong Vũ Thành hay sao?"

"Chẳng lẽ anh ta đã quên, ba của anh ta đã bị chú của tôi dùng một chiêu phế đi hay sao?"

"Vạn Phước Nhân thật sự nghĩ rằng ngồi lên vị trí người đứng đầu đồn công an Vũ Thành thì có thể ngăn được nhà họ Kim chúng ta sao?"

"Không biết trời cao đất rộng!"

Người thanh niên đẹp trai liên tục cười lạnh, sắc mặt lạnh lẽo đến cực hạn.

Người thanh niên này chính là Kim Minh Tuấn.

Kim Cửu Muội là em họ của anh ta.

Cho nên khi biết chuyện tối hôm qua, Kim Minh Tuấn cũng không cần biết đúng sai, chuẩn bị giải quyết những phiền phức này giúp em họ anh ta, thuận tiện tìm về mặt mũi của nhà họ Kim.

Cho nên anh ta đặc biệt để cho Tam Hổ ở Bắc Hải ra tay, lại thêm quản gia Kim luôn làm việc lanh lẹ, vốn nghĩ rằng sẽ dễ dàng bắt Bùi Nguyên Minh trở về.

Một mặt là xả được cơn tức giận, mặt khác là cho người Thiên Trúc một

câu trả lời.

Nhưng mà không ngờ rằng Tam Hổ ở Bắc Hải đều bị phế, quản gia Kim cũng bị người ta tát mất dũng khí. "Phế vật! Các người cũng là phế vật!"

Kim Minh Tuấn đạp mấy người đang quỳ dưới đất lăn lộn, sau đó lạnh lùng nói: "Ngày bình thường, nhà họ Kim chúng tôi nuôi các người ăn uống, các người muốn cái gì thì có các người cái đó."

"Kết quả thì sao? Thời điểm quan trọng không dùng được cái gì."

"Chẳng lẽ các người không biết cái gọi là khi đánh nhau thì thằng nào liều mạng thằng đó thắng hay sao?"

"Coi như thực lực tên họ Vạn kia có đáng sợ, dù đối phương là một đời chiến thần trong truyền thuyết thì như thế nào?"

"Các người cũng cần phải sử dụng toàn lực, không chết không thôi với đối phương."

"Nhưng mà các người lại kéo lê thân thể tàn phế trở về thì tính là cái gì

chứ?"

"Là giúp Vạn Phước Nhân dọa tôi sợ, hay là chuẩn bị để tôi dưỡng lão đưa tang cho các người?"

"Hai mươi năm trước nhà họ Kim chúng tôi có thể ngăn chặn nhà họ Vạn, tôi cũng không tin bây giờ không ép được nhà họ Vạn."

Quản gia Kim im lặng không nói, ông ta chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân, còn việc có tiếp nhận hay không thì là chuyện của Kim Minh Tuấn.

"Nhà họ Vạn kỳ thực không có gì, xem như Vạn Khiếu Đường, trước kia thì trâu bò, bây giờ cũng chỉ là một phế vật."

"Nhưng mà Vạn Phước Nhân chính xác là không tầm thường"

Ngay lúc này, trước cửa phòng truyền đến một âm thanh lạnh nhạt.

"Vừa rồi ba đã để cho người ta điều tra qua, thời điểm Vạn Phước Nhân đi lính thì đã gia nhập vào Đường Đao doanh trong truyền thuyết."

"Hơn nữa còn nghe nói, cậu ta vẫn là thân vệ theo bên người tổng giáo đầu, vị truyền thuyết, thần thoại sống trong quân đội kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play