Trước cái tát của Bùi Nguyên Minh, cái gì mà chết vinh còn hơn sống nhục, cái gì mà người Thiên Trúc cao quý, toàn bộ đều biến thành trò cười cho thiên hạ. 

Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Bùi Nguyên Minh cứ tát hết cái này đến cái khác trước con mắt của vô số người, khiến mặt mũi của Huỳnh Tam Quang sưng vù, ai nấy đều choáng váng. 

Huỳnh Mã Khắc hoàn toàn bị dọa cho sợ chết khiếp. 

Người khác không biết thực lực của ba, nhưng hắn thì rất rõ. 

Ba của hắn không chỉ là đệ tử của Yêu Tăng và Phạm Kim Luân. 

Mà quan trọng nhất là ông ta cũng đã từng luyện Long Tượng Bát Nhã. 

Có lần còn tận mắt thấy ba hắn một địch lại mười, dễ dàng hất tung mười tên vệ sĩ của Thiên Trúc lên không trung. 

Tại sao một người ba quyền lực như vậy lại chả là gì trước mặt Bùi Nguyên Minh cả? 

Thậm chí có thể nói là yếu hơn một con chó! 

Huỳnh Mã Khắc không thể không tự tát mình để đảm bảo rằng mình đang không nằmmơ. 

“Bet!" 

Với cái tát cuối cùng, Huỳnh Tam Quang bay ra ngoài. 

Sau một hồi vật lộn trên mặt đất, ông ta phun ra một ngụm máu và cố gắng đứng dậy. 

Bùi Nguyên Minh dửng dưng đi đến chỗ ông ta và giơ tay lên. 

"Phụt!" 

Huỳnh Tam Quang sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất. 

Vào lúc này, gì mà không để bị sỉ nhục, gì mà Thiên Trúc cao quý, gì mà cao thủ kiêu ngạo, đều bị ném hết. 

Ông ta thực sự sợ rồi! 

Bùi Nguyên Minh khịt mũi, nhìn Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức, lạnh lùng nói: "Hai người có quỳ không đây?" 

Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức nhìn nhau, ngay sau đó bọn chúng liền quỳ xuống cái bịch. 

Nam nữ trên khán đài đều sững sờ, lúc này mọi người đều ngây ngẩn đờ đực cả người ra, khó mà tin được những gì đã tận mắt chứng kiến. 

Bùi Nguyên Minh đứng dậy đi ra khỏi đây, lúc rời đi anh lạnh lùng nói: "Tất cả các người, ai cũng phải đi đến quỳ trước cửa bệnh viện, nhớ rõ, quỳ ba ngày ba đêm đấy" 

"Thiếu một giây một phút nào, ta lấy hết mang các người" 

Sáng sớm hôm sau, tại phòng VIP của Bệnh viện Nhân dân Vũ Thành. 

Sau khi được đội ngũ của Lỗ Đạo Thiên điều trị, chấn thương 

của Trịnh Tuyết Dương đã lành hơn một nửa. 

Ngoại trừ việc các mô mềm trên cơ thể cần được phục hồi từ từ, những chỗ khác đều không khác gì người thường. 

Chỉ có điều vì bị kích thích nên Trịnh Tuyết Dương cần từ từ khôi phục bởi, nhất thời không thể khôi phục hoàn toàn hết được. 

Bùi Nguyên Minh tự tay đút cho Trịnh Tuyết Dương một bát cháo, sau khi cô ngủ say anh mới đến phòng khách ở bên ngoài. 

Thanh Linh sáng sớm đã ra ngoài khiêu vũ còn Trịnh Khánh Vân thì vẫn còn ở đó. 

Lúc này nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, mắt cô thâm đen như mắt gấu trúc nói: "Anh rể, chị không sao chứ?" 

"Không sao đâu, y thuật của Lỗ Đạo Thiên rất giỏi, vết thương nhỏ này dễ xử lí mà." 

Bùi Nguyên Minh xoa dịu. 

"Vả lại, cô ấy ở trong bệnh viện rất an toàn. Chuyện công ty vàng Vũ Thành mấy ngày tới phải phiền em rồi" 

"Nếu em không giải quyết được, anh sẽ đến tập đoàn Thiện Nhân ở Đà Nẵng điều phải một nhóm nhân viên giỏi đến hỗ trợ giải quyết công việc." 

Trịnh Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy sự sắp xếp của Bùi Nguyên Minh. 

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương không thể đi làm, còn Thanh Linh không biết gì ngoài ăn uống vui chơi, nên gánh nặng của Công ty vàng Vũ Thành đều đè lên vai cô. 

Nhưng dù sao cô cũng không phải là người chuyên nghiệp nên nếu có người giúp đỡ, cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. 

Hai người đang nói chuyện với nhau thì Thanh Linh đẩy cửa bước vào, sau đó liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: "Tên họ Bùi, bên ngoài có chuyện gì vậy?" 

"Tại sao lại có nhiều người quỳ gối trước của bệnh viện như vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play