Khi Long Thương Húc và Mã Gia Thành đang lên kế hoạch một cách tỉ mỉ thì Bùi Nguyên Minh đã quay trở lại căn cứ của bang Phủ Rìu. 

Bởi vì Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân đều đang đi ở bệnh viện với Trịnh Tuyết Dương, thành ra sân nhà vốn đông người giờ đây lại trở nên khá vắng vẻ. 

Sau khi Tần Ý Hàm pha cho Bùi Nguyên Minh một bình trà Phổ Nhĩ thì cô ta tạm thời 

rời đi. 

Nhưng không lâu sau, Hàn Sang lại chạy vào với vẻ mặt đầy kinh ngạc và nói rằng có một nhân vật lớn đến xin gặp anh. 

Bùi Nguyên Minh không khách sáo mà kêu Hàn Sang mời người đó vào. 

Thấy người đó đi vào, Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút sau đó vô thức đứng lên. 

“Ông chủ Đường, không biết hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy nhỉ? 

Nếu như ông muốn gặp tôi thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi, cần gì phải đích thân đến đây chứ?” 

Người đến chính là ông chủ Vạn Khiếu Đường của nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ 

Thành. 

Hôm nay ông ta mặc một chiếc áo may theo kiểu dáng thời Đường, trên tay cầm một cây gậy đầu rồng. Trên người ông ta thoát ra thần thái ngất trời. 

Rõ ràng là sau khi Bùi Nguyên Minh trị khỏi bệnh cứng đầu của ông ta thì ông lão này lại hồi xuân một lần nữa. 

Lúc này Vạn Khiếu Đường cũng không khách sáo mà ngồi đối diện với Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Anh bạn trẻ, giữa tôi với cậu thì còn khách sáo gì chứ? 

Hôm nay tôi đến đây để nhờ cậu hai chuyện” 

Bùi Nguyên Minh đích thân pha một chén trà cho ông ta, sau đó cười nói: “Ông cứ nói” 

“Chuyện thứ nhất là thằng mất dạy Vạn Thiên Huy của nhà họ Vạn chúng tôi. 

Để tỏ lòng thành, tôi đã tự tay bẻ gãy bàn tay và bàn chân còn lại của nó, sáu tháng tới chắc hẳn nó chỉ còn nước nằm trên giường bệnh mà thôi. 

Ngoài ra... Đây là 50% cổ phần của bệnh viện Thiên Ái. 

Nói đơn giản chính là từ nay về sau bệnh viện Thiên Ái là của anh bạn đây rồi” 

Vạn Khiếu Đường vừa nói cười, vừa đặt tờ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần lên 

bàn. 

Không cho Bùi Nguyên Minh cơ hội từ chối, Vạn Khiểu Đường cười nói: “Cậu không cần phải tìm cớ từ chối đâu! Thứ này không chỉ biểu hiện của lòng biết ơn của tôi, mà còn là biểu hiện cho lời xin lỗi. 

Hơn hết là tôi hi vọng cậu có thể có một cơ ngơi của riêng mình ở đất Vũ Thành. 

Tôi chỉ có làm như thế này để giúp anh một tay thôi”. 

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh khẽ lóe lên, nhưng anh vẫn gật đầu nói: “Ông Đường, dựa vào quan hệ giữa tôi và Phước Nhân mà nói, tôi đây nhất định sẽ cố hết sức mình giúp đỡ ông. Chỉ cần ông không bảo tôi làm chuyện trái pháp luật và trong khả năng của mình là được” 

Vạn Khiếu Đường cười nói: “Chuyện này không chỉ trong khả năng của cậu mà còn không vi phạm đạo đức lẫn pháp luật. 

Chuyện tôi muốn cậu giúp đỡ rất đơn giản, đó chính là muốn làm phiền cậu hãy tham gia hội nghị Long Môn”

“Hội nghị Long Môn?” Bùi Nguyên Minh thoáng sửng sốt, không hiểu ý của Vạn Khiếu Đường.

| Vạn Khiếu Đường cười và nói: “Hội nghị Long Môn là hội nghị của Long Môn và các

môn phát dưới trướng khác.

Mỗi một lần diễn ra hội nghị Long Môn gồm ba dòng họ lớn ở thuộc Vũ Thành, năm dòng họ ngoài Vũ Thành cùng với ba mươi sáu chi hội đều sẽ cử ra một nhân tài kiệt xuất đại diện quyết đấu với nhau, giành lấy danh hiệu của Long Môn là Đệ nhất Thiên Kiêu.

Hơn nữa danh hiệu Đệ nhất Thiên Kiều này không chỉ có danh tiếng vang dội, mà còn có được rất nhiều lợi ích từ nó.

Ví dụ như từ trước đến nay Long Môn là của nhà họ Long, Long Môn chính là quy tắc của nhà họ Long.

Nhưng nếu có ở đại hội Long Môn đạt được danh hiệu Đệ nhất Long Môn thì sẽ có quyền cùng tranh chức chủ môn Long Môn với con cháu nhà họ Long.

Thấy cậu trẻ tuổi xán lạn, tương lai rộng mở. Tôi nghĩ nếu cậu tham gia hội nghị Long Môn thì chắc chắn có thể trở thành người đứng nhất.

Cho nên tôi mới muốn mời cậu ra tay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play